Chương 13: Thương cô bị người ta khi dễ ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Anlee

Từ sáng đợi cho đến 3 giờ chiều, nóng đến mức Lam Tích Nhân phải lấy một chai nước trong máy bán nước uống hết sạch.

Lúc này mới nhìn thấy trợ lí từ bên trong đi ra, mặt đỏ tía tái, cầm ô đứng ở một một chỗ gọi Lam Tích Nhân:"Cô, lại đây."

"Chào cô, là chị Lam đã sắp xếp được thời gian chụp ảnh sao?"

"Cô cho rằng cô là ai!!" Trợ lí không kiên nhẫn quay lại lau mắt:"Chị Lam chúng tôi bề bộn nhiều việc, hôm nay cả ngày đều ở các nơi chụp ảnh, làm sao có thời gian, bao giờ chị ý xong, đến lúc đó cô cùng chị ý đàm phán thử xem."

"Tốt!!Không thành vấn đề, gấp cái gì? Tôi đi." Vẻ mặt Lam Tích Nhân nịnh bợ.

Cũng đúng!!

Lam Vũ Phỉ hận cô như vậy, làm cô phơi nắng hai ngày làm sao có thể giảm mối hận trong lòng?

Lam Tích Nhân vừa mới rời đi, sau đó một chiếc xem Rolls-Royce màu đen dừng trước đoàn làm phim, Phó Cảnh Mặc mặc áo sơmi màu đen bước xuống xe, khí thế kia cảm giác giống như một quý ông.

"Phó tiên sinh!! Thực sự cảm ơn ngài, nếu không phải ngài đầu tư tiền, đoàn làm phim chúng tôi cũng không có cách nào thuận lợi tiến hành!" Vẻ mặt đạo diễn sùng bái anh như Ngọc Hoàng đại đế.

Nhưng đối với vẻ mặt nịnh bợ, Phó Cảnh Mặc hơi gật đầu, cũng không có đáp lại.

Mới vừa đi hai bước, liền nhìn thấy có người đang nói chuyện với Lam Tích Nhân, mày tinh xảo nhíu lại:"Hai người kìa. . . . . ."

Cô như thế nào ở chỗ này?

"Người nào?" Mọi người mơ màng.

Bảo vệ thấy thế vội vàng trả lời:"Kia là người phụ trách một công ty quảng cáo nhỏ, tìm đến Lam Vũ Phỉ tiểu thư, để ký hợp đồng."

"Chỉ các cô ấy làm thôi?"

Bảo vệ trả lời:"Phải, đi sửa nhà vệ sinh, hình như cái nhà vệ sinh đó bị tắc, chính là tìm người sửa."

Bảo vệ dùng giọng điệu vô cùng khéo léo nói chuyện này.

Phó Cảnh Mặc nghe xong nháy mắt như đóng băng ngàn dặm, ngoài trời mùa hè nóng bức, nhưng không hiểu sao mọi người xung quanh cảm thấy lành lạnh.

Nhưng hắn không nói gì thêm, xoay người đi: ". . . . . ."

Phản ứng này làm cho mọi người nhẹ nhàng thở ra.

. . . . . .

Còn mặt khác, Lam Tích Nhân đi theo nữ trợ lý vào nhà vệ sinh, cô thật ngây thơ nghĩ rằng Lam Vũ Phỉ muốn trả thù mình bằng cách sai khiến cô bưng trà, pha nước, rửa chén nhưng thật không ngờ là đưa cô đến nhà vệ sinh.

Bọn họ định làm gì cô?

Chỉ thấy Lam Vũ Phỉ đưa cho Lam Tích Nhân một ít dụng cụ:"Nhà vệ sinh này bị tắc, vị trí này chị Lam đặc biệt yêu thích, bị tắc khiến chị ý không có thể dùng, cô nhớ giúp chị ý làm cho hết tắc, xong rồi thì nhớ quét dọn chỗ này sạch sẽ."

Lam Tích Nhân:". . . . . ."

Sau đó trợ lý liền đi chợt nhớ ra cái gì đó quay đầu lại nhìn Lam Tích Nhân:"À, đúng rồi, chị Lam nói, đem cô đến nhà vệ sinh nam và nữ quét dọn sạch sẽ một chút." Nói xong tiêu sái rời đi, còn lại Lam Tích Nhân đối với thứ trước mặt, ánh mắt có chút đỏ lên.

Lam Vũ Phỉ!!

Cô được lắm.

Lại có thể viện cớ làm cho cô xấu hổ.

Trầm mặc trong chốc lát, Lam Tích Nhân đang chuẩn bị mang cái găng tay, sau đó thấy Ninh Giai Nguyện gọi điện thoại tới, trong điện thoại giọng nói có vẻ hoảng hốt:"Tích Nhân, con mau tới đây!! Cha con bị bác sĩ đưa đi cấp cứu!!!"

Nghe đến đó, Lam Tích Nhân lập tức ném dụng cụ trong tay:"Cô à, cô đừng sốt ruột, con lập tức đến."

"Ừ!! Cô chờ con!!" Hình như Ninh Giai Nguyệt đột nhiên nhớ ra thứ gì đó:"Con đi trên đường cẩn thận."

Sau khi tắt máy Lam Tích Nhân nhanh chóng chạy tới cửa, đúng lúc Lam Vũ Phỉ muốn chế nhạo cô vài câu, hiếm khi Lam Tích Nhân không đấu lại cô.

Kết quả nhìn thấy Lam Tích Nhân chuẩn bị đi, Lam Vũ Phỉ mặt tối sầm:"Lam Tích Nhân!!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

*Hello mọi người sau một thời gian dài không ra chương mới mình thật xin lỗi!!! (sẽ không bỏ bê "em nó"). Lịch ra chương kế tiếp mình sẽ để cuối mỗi chương, và mỗi tuần sẽ có ít nhất 1 ngày đăng, số chương thì tùy hôm đó mình bận thì 1 chương rảnh thì có lẽ nhiều. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ <3

*À mấy chương trước mình không nhớ là nhân vật Ninh Giai Nguyệt mình dịch là cô hay dì từ chương sau mình sẽ thống nhất là cô ạ.

*Ngày ra chương 14 là mùng 8 tháng 3, sẽ có hai hoặc ba chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro