Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 đêm rồi lăn lộn ngoài đường, 3 ngày rời khỏi cái nơi ngục tù ấy, Điền Điền đã kiệt sức lắm rồi... Sống chưa được 10 năm mà đã chịu đủ thứ, từ cái nơi mà cậu đã từng gọi là gia đình, từ cái nơi cậu đã từng yêu thương, là cái nơi cậu thấy sự phản bội của ba, cũng là cái nơi mẹ cậu bỏ mặc cậu mà đi trước một bước...
Ngay cái đêm đau đớn ấy, cậu nhìn thấy nụ cười ngạo nghễ đắc thắng của người phụ nữ đã phá hoại gia đình cậu, nhìn thấy ánh mắt vô tâm của ba trước thi thể lạnh ngắt của mẹ, và nhìn thấy gương mặt hả hê của người chị gái không chung huyết thống...
Cậu trở thành người thừa rồi...
Đó không phải con gái của ba cậu, sao ông có thể cưng chiều nó như thế, mà bỏ quên mất cậu? Từ khi nào mà trên da thịt cậu lại chi chít những đòn roi vô lý? Từ khi nào trong mắt của ba, cậu lại trở nên không có giá trị như thế?
Cậu chịu đựng đủ rồi...
Rời bỏ cái nơi địa ngục ấy...
Từ bỏ quyền thừa kế gia sản khổng lồ ấy...
Hạ Điền Điền sau này sẽ trở lại đòi tất cả, cả nợ máu và nước mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đlg