Mảnh sao chết và mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em vỡ òa trong một gang tấc những bụi nhỏ lấp lánh, dường như nước mắt chỉ đợi đến những chiều lưng lửng để được vỡ bung ra. Em ơi, giọt nước mắt nơi em là mảnh vỡ mặt trời cứa vào tim anh, sáng chói và đớn đau biết nhường nào! Những thứ bụi mỏng cứ phủ một lớp ngổn ngang lên đôi vai đang run lên những nhịp đập cồn cào. Anh bỗng thương em đến lạ, lạ hơn những ngày chỉ dám ở phía sau lưng để ngắm nhìn bóng hình em.

Em ơi, anh muốn ôm em vào lòng...

Một em bé nhỏ thu mình trước hơi ấm của tách trà hạt dẻ ban chiều, tưởng như đó là hơi ấm duy nhất trên đời. Anh khi ấy mới nhận ra rằng hóa ra dù em có để tầm mắt của mình kéo dài đến nơi chân trời đi chăng nữa, thì cũng không hề có bóng dáng của một kẻ như anh.

Anh ở ngay phía sau, và nước mắt em vẫn rơi thật nhiều, anh trông chúng như những vì sao của Van Gogh. Em biết chứ, Starry Night, một cách gắt gỏng và hối thúc như những kẻ yêu nhau. Những kẻ khờ khạo cứ ngỡ rằng mình là mặt trời xoáy tròn giữa tâm chấn vũ trụ, và họ cứ thế hiến dâng cho nhau tất cả, cho đến khi trời đêm lại xanh lì. Van Gogh nhấn mực, vờn thêm hai mảnh sao chết.

Em vẫn khóc, trái tim anh vẫn đau, như hằng hà sa số những nét vẽ trước kia của quý ngài Vincent,

Anh là một mảnh sao chết.

"Chào em, anh muốn đưa em đi khỏi nơi này"

Em sẽ đi chứ ? Đi với anh, đến một nơi mà sự tầm thường kia không thể làm nước mắt em rơi nữa, đến một nơi mà vết thương lòng của em se lại, đến một nơi mà khi tầm mắt em, dù ở nơi đâu, cũng có thể trông thấy anh.

Em gật đầu,

Trong khi nhấp nốt ngụm trà chiều, em gạt giọt nước mắt, rưng rưng,

"Cho em đến mặt trời"

./.

Em thả mình vào chiếc áo bomber quá cỡ còn vương nhẹ đôi chút Eau Fraiche. Khịt mũi, một dấu hiệu ấn tượng của những kẻ hay mang mình vào trong guồng suy nghĩ mỗi đêm đầy sao. Anh bỗng chợt nhớ ra cách mà em khóc ướt gối mềm trong một màn đêm đen. Không có ai, ngoài em và nước mắt. Màn đêm cô quạnh hút trọn em vào ánh đen của những nỗi lòng lộn xộn. Em khiến cho trái tim anh đau, mỗi lần em như thế, anh biết, em đang buồn...

Buồn một mình, em không cần anh.

Em nép bên người anh, cố gắng thu mình lại để vừa trọn chiếc áo khoác thơm ngát hương vị biển cả. Mái tóc của em màu xanh. Em nói đó là màu của biển khơi. Anh biết em ghét biển, một cái ghét đến cháy lòng, nhưng anh xin em, đừng ghét chính bản thân mình. Em là mặt trời, không phải là một mảnh sao hụt hẫng; em là nét uốn nghệ thuật với gam màu vàng sáng của Van Gogh, chứ không phải một nét chấm làm nền phía sau.

Em là tất cả của anh,

"Anh tên là gì nhỉ?"

Em tựa hẳn vào vai anh, đến nỗi mà đôi mắt anh chìm trong biển khơi dạt dào nơi em, lọn tóc xanh phảng phất nơi đáy mắt. Sóng sánh và ngọt ngào trước tất cả những bão tố cuồng phong. Anh choàng tay qua người em, kéo em vào gần hơn với hương thơm mùi biển. Em nhắm mắt lại. Giọt nước khô hoen trên khóe mi em. Anh cảm tưởng đó như thể một quặng sao cứ cố níu cho mình những buồn đau lấp lánh, thay vì thả hồn trôi vào nỗi buồn đen kịt của dải ngân hà xa xăm.

"Minho. Song Minho"

Em cười, khẽ khép đôi mi lại đầy mệt mỏi,

./.

Dụi dụi đôi mắt vẫn còn hơi sưng lên vì chưa kịp nguôi ngoai nơi trái tim bỏng rát sau khi nghe tiếng anh nhẹ gọi, em khẽ xoay người, tỉnh dậy và mơ màng. Anh đã từng mơ mộng ra một ngày nào ấy em sẽ đau buồn, và anh muốn giọng nói này của mình sẽ xoa dịu trái tim em. Anh thích giọng nói của mình, có người nói rằng giọng nói của anh là thanh âm của dải ngân hà. Em biết chứ? Cái quyến rũ bí ẩn tượng trưng của thiên hà vô ngần, đẹp đến ngút ngàn.

"Milky Way, người ta gọi là dải ngân hà"

Anh cười, khờ khạo nhận ra rằng, em đau buồn. Giọng anh cũng chẳng thể nào ngọt ngào cho nổi. Mật ong dù có lát mềm trên những góc nghiêng của nàng Adeline Ravoux cũng chẳng thể lấp đi nỗi buồn trong ánh mắt. Vì sau mỗi nét đậm của Van Gogh luôn là một nét nhạt, nhạt đến mức ta tưởng như không có, anh sẽ tưởng như em vốn đã quên đi nỗi buồn, nhưng đâu phải như vậy. Người ta không ai vui mãi bao giờ,

Anh là mảnh sao chết phía sau em, chứ không phải dải ngân hà ôm em vào lòng mà bao bọc.

Em đặt chân xuống đường phố nhỏ lát những viên gạch hoa màu kem sặc sỡ, lưa thưa vài hạt tuyết nhỏ. Venice chào đón ta bằng đôi bông tuyết trắng, lấm tấm trên mái đầu xanh của em như một bức tranh thu nhỏ của Bắc Băng Dương. Lọn tóc của em bay lòa xòa, che đi đôi mắt đang cười trong veo như vầng sao sáng. Em trùm chiếc mũ len lên đầu anh, rồi kéo anh chạy về phía những chiếc gondola bé tẹo đủ sắc màu. Anh kéo em lại, thì thầm vào tai em, rằng anh đã từng đọc trên mạng, họ nói rằng gondola nên đi vào ban đêm.

Em thay nụ cười bằng cái bĩu môi rõ là khó ưa, rồi cũng vì anh mà gật đầu. Em phó mặc bàn tay nhỏ cho anh nắm giữ, như cách mà em thả mình xuôi dòng với những nỗi niềm thương nhớ mỗi tối đầy sao. Chỉ khác là giờ đây,đã có anh bên cạnh em, đỡ lấy đôi vai gầy mỏng manh.

Anh kéo em dọc theo lối mòn của những phiến đá đơn màu. Đại lộ Canal Grande hiện ra trước mắt ta với ánh đèn lấp lánh xa hoa và những cửa tiệm với kính bóng loáng gợi về những ngôi làng đầu thế kỉ 19. Hoài cổ đưa anh về lại đôi mắt nâu của em, một màu khói quyện của cà phê đắng ngắt. Em làm mùa đông bớt đi ngọt ngào, em làm Venice dịu đi cái nồng nàn vốn có.

Em ngước lên, nhìn những dây leo chằng chịt che đi những bông hoa Leo St.Cecilia kiều diễm. Ta có phải đang về lại với những năm tháng Phục Hưng đầy quyền lực với những chiếc giornea kì quặc, đôi lúc sẽ là chiếc plash tappert lượt thượt chẳng đâu vào với đâu. Những mái nhà chọc trời đỏ lòe ngùn ngụt như cháy theo những năm tháng rực rỡ. Em bảo trên đời này tất thảy chẳng đâu bằng một nơi cổ kính, quyến rũ và đầy những màu xanh như nơi này.

"Em có nên dọn vào Ca' d'Oro không nhỉ?"

Anh chỉ cười khi nghĩ đến hình ảnh một em của anh, với mái đầu của biển cả và ăn mặc như một gã Hầu Tước. Và em sẽ chẳng làm gì ngoài đọc sách và thưởng thức những món ăn ngon, thi thoảng sẽ còn là một dạ tiệc khiêu vũ lấp lánh đèn hoa,

Ôi em của anh, nó chẳng hợp với em một chút nào, bởi một vị Hầu Tước xa xưa thường không cho phép bản thân được rơi nước mắt trước những cung tên đầy sắc nhọn và đớn đau của Cupid. Còn em, em mong manh như gió, anh sợ rằng trái tim em một ngày nào đó sẽ vỡ tan ra như những mảnh thủy tinh. Như cách mà người ta đã làm với em. Họ đem đôi giày thủy tinh, giày xéo trước mũi chân của cả ngàn người, và rồi đem đến bên em, nói đó là định mệnh,

Em của anh, đau xót biết nhường nào!

Anh đứng trước cầu Rialto, nhìn xuống dòng nước xanh ngắt như màu tóc em. Anh ước một vài điều, rằng em sẽ hạnh phúc mãi mãi, xin Người, đừng biến em thành một mảnh sao chết, hãy để em là mặt trời... Nếu Rialto là những dấu tích của những vị thần vĩ đại, xin hãy chứng thực cho tình yêu của kẻ khờ khạo, xin để anh hiến dâng cho em tất cả, xin nước mắt em ngừng rơi. Anh đầu hàng trước mũi tên Cupid, chỉ mong em có thể xa rời thiên hà cô quạnh và buồn thương.

Em ôm anh, một cái ôm của những kẻ xa lạ chỉ mới gặp nhau chưa đầy 48 giờ đồng hồ, một cái ôm từ phía sau ngọt ngào như lớp sốt kem đặc đà của pasta biến tấu. Em nói rằng em cảm ơn, vì tất cả, vì đã đưa em đến đây, vì đã ở cạnh em.

Trong một vài tíc tắc, ánh đèn sáng như ngừng nhấp nháy, chiếc gondola nhưng ngưng đọng trên dòng kênh sóng sánh những tình. Anh hôn em, thật nhẹ và thật mềm. Tưởng như ta đang đứng trên nơi ban công lộng gió, trước những giàn hoa Leo St.Cecilia đang nở rộ. Chẳng có gì là mãi mãi, nhưng anh cho rằng hiện tại này thôi. Anh chỉ cần có thế, Venice chỉ cần có thế.

Van Gogh có bức tranh hoàn hảo nhất, khi mặt trời, và mảnh sao chết xoáy trong chính cái tôi của chúng, một cách hòa hợp và tuyệt đẹp.

./.

Em cố dùng chút Tiếng Ý không vững của mình để mua cho bằng được hai chiếc mặt nạ hóa trang. Đương nhiên là không phải loại mặt nạ che cả mặt của lũ trẻ con Châu Á, mà là chiếc mặt nạ che đi đôi mắt đầy tình, vừa bí ẩn lại vừa gọi mời, chứa đầy những vũ điệu của giới quý tộc xưa... Chọn tới chọn lui, em quyết định lấy chiếc Sole (Sun - Tiếng Ý) với màu vàng mượt và đường kim tuyến chạy dọc theo khóe mắt. Em đưa lên ướm trước đôi mắt đang say mèm cái nhìn của em, rồi mua liền luôn hai cái. Em nói rằng chiếc Stella (Star - Tiếng Ý) này hợp với anh lắm. Đó là một màu xanh đậm và những nét xổ vàng óng lấp lánh. Em chạy về phía trước, cười thật tươi,

Đó là một nụ cười buồn...

Chòng chành theo nhịp hát du dương của người lái với chiếc áo kẻ sọc đỏ trắng và chiếc mũ nồi đen, đặc sệt chất giọng Ý, em vui vẻ hát theo nhịp đó. Một bài đồng ca cũ của Ý, kể về cái chết của ánh mặt trời rực rỡ. Anh nhìn em, nhìn đôi sợi tóc xanh chạy miết theo làn gió. Anh yêu em, chẳng vì cái gì trên đời. Em yêu người ta, cũng chẳng màng đến vạn vật xung quanh. Anh tự hỏi nếu anh có đủ can đảm để yêu em nhiều hơn, liệu em có buồn như thế này hay không? Liệu anh có bảo vệ được em...? Hóa ra tất thảy chỉ là cú lừa bịp của định mệnh. Định mệnh bắt em phải đau, đau đến cháy lòng. Định mệnh khiến anh phải thương em, thương đến cồn cào, thương cho mãi mãi,

Gondola chòng chành giữa biển cả, như màu buồn trong nụ cười của em...

./.

Em của anh, hóa ra em không phải mặt trời,

Anh quên mất mặt trời cũng là một vì sao, anh quên mất em cũng yêu một người khác, em hiến dâng tất cả cho một người khác, không phải anh.

Em là một mảnh sao chết,

Em của anh là một mảnh mặt trời chết đáng thương,...

"Anh đã thấy mặt trời của mình chưa?"

"Là Kang Seungyoon"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro