Chương 18 - Thời khác phán xét (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế anh đã giải quyết xong 'Bí mật của đàn ông' rồi chưa?"

"Rồi, và tôi có vài thứ cho mọi người đây."

Kim Dokja lấy ra những vật phẩm nhận được từ bức tượng Samyeongdang.

[Chuỗi hạt của Samyeongdang]

[Thảm rơm của Samyeongdang]

Thảm rơm và chuỗi hạt cũ. Đôi mắt mọi người chứa đầy nghi hoặc. Kim Dokja biết họ đang nghĩ gì.

Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng: trong thế giới này, đồ 'cổ' thường là đồ 'xịn'.

"Có vẻ như chúng là những vật phẩm tốt vì chúng từng thuộc về một con người tuyệt vời."

"Con người tuyệt vời?"

"Mọi người có biết Samyeongdang không?"

''Em chưa học đến lịch sử của Hàn Quốc...''

[Một Chòm sao mặc thảm rơm thất vọng về bạn.]

Jung Heewon hỏi với một biểu cảm ngơ ngác.

"Đó là ai...?"

[Một Chòm sao mặc thảm rơm muốn xuất hiện trước mặt nhân vật 'Jung Heewon'.]

"Ah! Tôi biết này!"

May mắn thay, có người biết. Khỏi phải nói, đó là Yoo Sangah.

"Tôi đã thấy ông ấy khi học lịch sử Hàn Quốc. Có phải ông ấy là một nhà sư từ thời Joseon không?"

"Đúng thế."

"Khi quân đội Hàn Quốc đang phải vật lộn để chống lại sự xâm lược của Nhật Bản... ông ấy đã chiến đấu trong trận Nowongpyeong và Wukwandong!"

Đúng như mong đợi từ Yoo Sangah.

[Một Chòm sao mặc thảm rơm bị xúc động bởi nhân vật 'Yoo Sangah'.]

Tôi gật đầu và nói.

"Những vật phẩm này có chứa sức mạnh của ông ấy."

"...Thật sao?"

"Wow, là thật này!"

Jung Heewon và Lee Hyunsung ngạc nhiên khi kiểm tra thông tin vật phẩm.

"Nhưng sao Dokja-ssi lại biết cách lấy chúng?"

"Chỉ là, tôi chắp tay trước bức tượng Samyeongdang rồi... nó từ trên trời rơi xuống."

"Huh? Không thể nào..."

Tôi cũng thấy rất nực cười nhưng người ta có lí do để nói những điều nực cười như thế.

Kim Dokja làm một biểu cảm trang trọng khi nhìn cả nhóm.

"Tôi nghĩ... chúng được gửi đến Hàn Quốc bởi Samyeongdang."

"Ah..."

Từ 'ah' của họ chứa nhiều nghĩa. Kim Dokja mặc kệ họ và tiếp tục nói. Không giống như tôi đang nói cho họ nghe.

"Có lẽ ông ấy đã để lại những thứ thuộc về mình để cứu đất nước, giống như khi Nhật Bản xâm lược Hàn Quốc ngày xưa vậy. Dù sao thì lúc này Hàn Quốc cũng đang trong tình trạng hỗn loạn mà."

"...Trong thế giới kì quái này, những việc như vậy chẳng có gì là lạ. Có lẽ Samyeongdang cũng là một trong số các 'Chòm sao', phải chứ?"

Thật ngạc nhiên, Yoo Sangah là người đầu tiên hùa theo. Có lẽ cô ấy không muốn tôi xấu hổ. Điều hài hước là một khi Yoo Sangah đồng ý, Lee Hyunsung cũng bị thuyết phục.

"Phải, Samyeongdang..."

Lee Hyunsung lớn lên cùng với lòng yêu nước nồng nàn và có vẻ anh ấy đang nhớ lại nguồn gốc của nghĩa vụ quân sự. Lee Gilyoung cũng có vẻ hiếu kỳ.

Chỉ còn mỗi Jung Heewon là nhìn chằm chằm vào Kim Dokja như thể đang đùa.

Bihyung nhìn lên trời với biểu cảm 'Vậy cũng được sao?' trước khi trở nên chết lặng.

Sức mạnh của một Chòm sao có liên quan trực tiếp đến danh tiếng của họ.

Vì thế, các Chòm sao rất thích việc câu chuyện của họ được lan truyền theo cách này. Ở đâu ra một Chòm sao không thích được ca ngợi cơ chứ?

"Tôi sẽ đưa chuỗi hạt của Samyeongdang cho Yoo Sangah vì cô biết rõ về ông ấy."

"Thật sao? Tôi có thể nhận nó ư?"

"Tôi nghĩ rằng Samyeongdang sẽ rất vui nếu cô dùng nó đấy."

Thật ra, sức mạnh của chuỗi hạt không cao lắm. Nó không phải Thánh tích Tinh tú, nên có lẽ Samyeongdang không phải là một người được công nhận trên toàn thế giới.

Nó là một vật phẩm cấp B, vì thế nó sở hữu khả năng giúp gia tăng sức mạnh ma thuật và tốc độ hồi ma năng.

Jung Heewon nhìn Yoo Sangah như thể ghen tị với cô ấy và nói.

"Yoo Sangah biết nhiều thật đấy. Tôi không biết về Samyeongdang vì tôi học không được tốt cho lắm."

"Ah... đó... đó..."

"Tôi chỉ đùa thôi, đừng làm biểu cảm như vậy chứ."

Kim Dokja nói với Jung Heewon.

"Tôi cũng có đồ cho Jung Heewon-ssi đây."

"Cho tôi sao? Có phải là tấm thảm rơm không?"

"Đúng thế."

"Ổn thôi. Cho dù có nguy cấp đến thế nào thì tôi cũng không muốn mặc thứ gì đó như vậy đâu."

"...Cứ thử đi, cô sẽ không hối hận đâu."

Jung Heewon do dự một lát trước khi khoác lên người tấm thảm rơm. Cô cố gắng khiến nó trông thật thời trang nhưng trông cô chẳng khác gì người ăn xin.

Sẽ là câu chuyện khác nếu Thánh tích Tinh tú 'Gậy tre và dép rơm của Samyeongdang' xuất hiện, nhưng hai món vật phẩm kia không cần thiết vào lúc này.

Jung Heewon nhìn ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa nhà ga và làm một biểu cảm phức tạp.

"Thật khó giải thích nhưng... có cảm giác như tôi có thể khai thác sức mạnh công lý ấy."

Thảm rơm của Samyeongdang có khả năng nâng cao công lý và sức mạnh ý chí của người mặc. Kim Dokja có vẻ không cần nhưng nó lại là một vật phẩm tốt cho Jung Heewon.

"Là Samyeongdang đúng không? Tôi thấy có lỗi quá. Đáng lẽ tôi nên học hành chăm chỉ hơn."

Tôi nói đùa.

"Hãy chắp tay lại và cầu nguyện nào."

__________

Đó chỉ là một câu nói đùa nhưng Jung Heewon lại thật sự cầu nguyện.

Jung Heewon đã bị nhiễm độc do làn sương và nói trong khi ăn chuột đất.

"...Nhưng ai đã phá nó thế? Chắc không phải Dokja-ssi đâu nhỉ?"

"..."

"...Dokja-ssi?"

"Sẵn sàng đi, chúng ta sẽ đến Chungmuro sớm thôi."

Tôi nhìn vào đường hầm tối tăm.

Đã được 20 phút kể từ khi Gilyoung sử dụng 'Giao tiếp Đa loài' cho phép chúng tôi di chuyển một cách an toàn.

Trạm Dongdae chỉ cách Chungmuro 1km theo đường thẳng, giờ là lúc 'thứ đó' xuất hiện.

[Một kịch bản phụ đã đến!]

Đúng thật, ngay khi tôi vừa nghĩ luôn chứ.

"Tất cả lùi lại!"

[Kịch bản phụ - Nhà tù Ma

Thể loại: Phụ

Độ khó: D~F

Điều kiện hoàn thành: Thoát khỏi nhà tù ma trong thời gian giới hạn.

Thời gian giới hạn: 1 giờ

Phần thưởng: 300 xu

Thất bại: ???]

[Kịch bản phụ - 'Nhà tù Ma' đã bắt đầu!]

Có lẽ Yoo Jonghyuk đã phải chịu chút ít thương tổn trong kịch bản này.

Đây là một trong những cái bẫy đau đớn nhất đối với một hồi quy giả.

Yoo Sangah hỏi.

"Nhà tù Ma? Là gì vậy?"

Rồi cô ấy sẽ biết thôi.

"Nó đang tới đấy. Tất cả hãy cố giữ tỉnh táo."

Trước khi Kim Dokja kịp nói xong, một làn sương mù lao đến. Nó chiếm lấy đường hầm và chặn mất tầm nhìn của tôi.

Ngay cả những đồng đội ở ngay bên cạnh cũng bị che khuất. Khi tôi nhìn quanh thì chỉ thấy một khung cảnh méo mó, giống như đang phê ma túy.

"Uwah... Khó chịu quá!"

Jung Heewon hét lên. Có lẽ cô ấy đang trông thấy những thứ khác với tôi.

[Dra.]

Đó là một giọng nói mà tôi không hề muốn nghe. Thứ giọng đã bị quên lãng chập chờn trong tiềm thức. Nếu tôi đã thế này, những người đồng đội của tôi có lẽ cũng chẳng khá hơn là bao.

"...Có gì đó rất lạ. Dokja-ssi! Anh có đó không?"

"Dokja-ssi! Dokja-ssi!"

Trong tầm nhìn méo mó, giọng nói của cả nhóm dần mờ đi.

[Nhà tù Ma]

Một không gian dẫn đến sự điên loạn bằng cách chạm vào nỗi đau của con người.

[Thằng kia, ngẩng đầu lên, mày có hiểu tiếng người không?]

Quang cảnh xung quanh biến mất và khuôn mặt của một người xuất hiện.

Tôi không muốn nhớ lại khung cảnh này tí nào cả. Kẻ mà tôi căm hận nhất.

[Kỹ năng độc quyền, 'Bảo hộ tuyệt đối được kích hoạt!]

[Nhờ vào hiệu ứng kỹ năng, miễn nhiễm với 'Nhà tù Ma'.]

Khi tâm trí tôi được thư giãn, cảm giác khó chịu dần vơi đi.

[Chòm sao ' Nữ Hoàng Của Vương Quốc Diệt Vong' tò mò về quá khứ của bạn.]

[Một số chòm sao cảm thấy tò mò.]

.........

Khi sức mạnh của Nhà tù Ma yếu dần, một linh cảm không lành xảy đến. Tôi đứng nhìn xung quanh và tiến tới chỗ Kim Dokja.

"Tất cả mọi người, bình tĩnh lại và hít thở sâu vào."

''Anh Dokja, anh biết trước về việc này rồi hả?''

''Ah chỉ là tình cờ thôi.''

''Còn em, sao lại có thể...''

''Cũng là do tình cờ thôi anh à.''

Những ai bị Nhà tù Ma bẫy thì sẽ mất đi lí trí và giải phóng sự điên loạn của họ ra xung quanh. Vì thế, thứ đáng sợ nhất trong Nhà tù Ma là những người đồng đội. Yoo Jonghyuk có thói quen hành động đơn lẻ có lẽ là do lo sợ nhà tù này.

"L-Lính Lee Hyunsung, anh có nghe nhầm không thế?"

"Con sai rồi! Con sai rồi, mẹ ơi!"

"T-Thằng chó khốn nạn này!"

''M-mẹ không thể làm thế được...''

...Đã quá trễ. Tôi nghe thấy tiếng la hét của mọi người được lấp đầy bởi sự điên loạn. Tuy nhiên, không phải là tất cả.

"...Dokja-ssi?"

Vào khoảnh khắc đó, tôi nhận thấy sự hiện diện của Yoo Sangah. Chuỗi hạt của Samyeongdang trên cổ tay cô đang toả sáng rực rỡ. Thật may là nó đã hoạt động.

Kim Dokja tiếp cận Yoo Sangah và nói.

"Hãy trông chừng xung quanh. Tôi sẽ phá hủy không gian này."

Yoo Sangah gật đầu với một biểu cảm lo lắng.

'Bùm.'

Khi sương mù tan đi và Nhà tù Ma biến mất, những người đồng đội của tôi lần lượt xuất hiện.

"Q-Quyết tâm! Chúng ta là quân đội Hàn Quốc, luôn trung thành với đất nước và nhân dân!"

"Uh... Uh... Mẹ ơi."

''...''

Những chấn thương tâm lý lộ rõ trên khuôn mặt mỗi người. Lee Hyunsung cúi lạy và đập đầu xuống đất, còn Lee Gilyoung thì co người lại và run rẩy.

Yoo Sangah tiến tới đầu tiên.

"Lee Hyunsung-ssi? Gilyoung! Tỉnh lại đi!"

Tôi tiến đến chỗ Fuyu, người đang ôm đầu và khóc.

''Fuyu! Tỉnh lại đi!''

.........

Vào lúc đó, một thanh kiếm xuất hiện từ bên cạnh. May mắn thay, nó không nhanh và cũng không khó để né.

"...Tao sẽ giết tất cả tụi bay!"

Jung Heewon vung thanh kiếm trong không khí như một kẻ điên.

Đôi mắt của Jung Heewon dần trở nên đỏ ngầu.

Thật nguy hiểm. Đó là dấu hiệu của 'Sát quỷ'.

'Bup!'

Tôi làm choáng Jung Heewon bằng một cú đánh vào gáy. May mắn là cô ấy không bị thương.

"Yoo Sangah, xin hãy chăm sóc cho Jung Heewon-ssi."

"...Vâng, cứ để cho tôi!"

"Vẫn chưa kết thúc đâu."

[Bạn đã đạt đủ điều kiện để hoàn thành kịch bản!]

[Bạn đã nhận được 300 xu.]

Quái vật xuất hiện ngay khi tin nhắn hoàn thành hiện lên. Chúng là một khối chất lỏng, gợi nhớ đến ngoại bào tử.

Quái vật cấp 8 - Linh hồn.

Chúng là những linh hồn tạo ra Nhà tù Ma. Tôi cầm thanh kiếm và lao lên ngay khi chúng vừa hiện ra.

'Xoẹt!'

May mắn là trận chiến không khó lắm.

Linh hồn rất dễ bị hạ gục khi Nhà tù Ma đã bị phá hủy.

Lũ Linh hồn đáng sợ và kì lạ nhanh chóng bị tiêu diệt.

[Thạch Ma]

Tôi nhặt viên đá rơi ra và bỏ vào túi. Sau khi nhặt chúng, tôi tiến đến chỗ Kim Dokja và đưa cho anh ta.

''Anh sẽ cần nó, phải không?''

''Cảm ơn?''

........

"A-Anh ổn chứ?"

Người hồi phục nhanh nhất là Lee Hyunsung. Anh ấy đã nghe câu chuyện và cúi đầu.

"...Cảm ơn cô. Suýt thì tôi gặp rắc rối lớn rồi. Tôi cũng muốn cảm ơn Dokja-ssi nữa."

"Không có gì."

"Nhức đầu quá...''

''...'

Tôi nhìn thấy một ánh sáng yếu ớt từ xa. Yoo Sangah nói.

"Dokja-ssi, tôi nghĩ nó kết thúc rồi."

Tôi lo lắng trong một thoáng. Jung Heewon đang bất tỉnh và rất khó cho những người còn lại có thể tập trung sức mạnh của họ. Liệu chúng tôi sẽ ổn nếu tiến vào Chungmuro lúc này chứ?

Nỗi lo lắng của tôi được giải tỏa bởi một người khác.

Một thanh kiếm lờ mờ hiện ra trong bóng tối, nhưng đó chỉ đơn thuần để đe doạ, không hề có sát ý.

"Các người là ai? Các người có biết đây là khu vực của bọn tôi không?"

Trong ánh sáng yếu ớt ở lối vào là một cô gái cầm thanh kiếm dài. Cô tầm 17 tuổi và đang mặc đồng phục.

Cô ấy đeo một vật trên áo như để che đi chiếc phù hiệu, nhưng diện mạo của cô rất đáng chú ý.

"Ah, cô gái này...!"

''Là Lee Jihye.''

''Em biết cô ấy sao?''

Sao lại không nhỉ, vì đây là một trong những nhân vật nổi bật nhất.

''Em thấy chị ấy lúc ở tàu điện ngầm...''

Người sống sót duy nhất của Trường nữ sinh Daepong, Lee Jihye. Cô ấy là một trong những lí do khiến Yoo Jonghyuk đi thẳng đến Chungmuro trong thời gian ngắn như vậy.

"...Các người đã giết lũ Linh hồn sao?"

Cô ấy chú ý đến viên đá trong tay Kim Dokja và ngạc nhiên.

"Sao các người... chỉ có sư phụ mới làm được thôi mà?"

Tôi cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua đường hầm trống rỗng. Nhìn mái tóc Lee Jihye bay phấp phới khiến tôi nhận ra một lần nữa.

[Kịch bản chính #2 - 'Gặp gỡ' đã kết thúc.]

[Phần thưởng sẽ được trao.]

Tốt, cuối cùng cũng tới. Đây chính là Chungmuro.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#action