Chương 8 - Đạo đức giả (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngươi thật ra là ai? Ngươi đang dùng thứ gian lận nào vậy? Sao ngươi lại biết những vật phẩm chỉ có thể phát hiện bằng cách dùng chức năng tìm kiếm?]

"Ta chỉ nói vài cái tên lạ lạ thôi mà."

[Không thể tin được ngươi.]

·

·

·

·

·

Trên trời xuất hiện một cơn mưa sao băng. Tất cả mọi người đều sẽ nhìn nó một cách thích thú, nhưng Yoo Jonghyuk thì không.

'Nó đang bắt đầu.'

Cơn mưa sao băng chính là sự kiện mở đầu cho kịch bản chính thứ ba. Giờ thì Seoul sẽ bị hủy hoại từ từ theo từng kịch bản.

Yoo Jonghyuk nhìn lên trời trước khi cúi mặt xuống sông Hàn.

Quang cảnh xung quanh cầu Dongho đã trở nên hoang tàn kể từ khi những đàn ichthyizard lớn xuất hiện.

'Như vậy là quá khó rồi.'

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Kim Dokja rơi xuống sông Hàn. Yêu cầu một người đánh bại một con    ichthyizard sau kịch bản đầu tiên là quá khó.

'Kể cả mình thì cũng khó có thể bắt được một con ichthyizard trong vòng ba ngày.'

Tuy nhiên, nếu anh ta không làm được thì chẳng thể đưa anh ta theo, anh ta sẽ chỉ trở thành vật cản trở Yoo Jonghyuk mà thôi.

'Nhà tiên tri cũng chẳng phải thứ gì lớn lao.'

Yoo Jonghyuk nhắm mắt lại với sự thất vọng. Anh ta sẽ tiếp tục bước đi trên con đường của riêng mình mà không có bất kỳ người đồng đội nào cả.

Đó cũng chẳng phải là vấn đề lớn, vì anh đã luôn đơn độc rồi.

'Lần này chắc chắn mình sẽ thay đổi nó.'

Yoo Jonghyuk rời đi.

Nhưng có lẽ không bao lâu nữa, anh sẽ phải quay lại mà thôi.

_____________

Kim Dokja sắp quay lại rồi và đồng thời kịch bản chính số 3 cũng sẽ bắt đầu. Khung cảnh của trạm Geumho vẫn như lúc chúng tôi mới đến nhưng sớm thôi nó sẽ nhuốm đỏ màu máu.

''Cuộc bạo loạn sẽ sớm xảy ra...''

Fuyu đang ngồi cạnh tôi quay sang hỏi với một tâm trạng thắc mắc.

''Hả.''

''Cuộc bạo loạn?''

''À không có gì đâu.''

Hiện tại chúng tôi đã làm quen được với nhóm của Yoo Sangah và đi cùng nhóm của cô ấy. Yoo Jonghyuk hình như đã rời đi, có thể điểm đến của anh ta là ga Chungmuro nếu mạch truyện không bị gián đoạn.

Những gã đàn ông của Hội Cheoldoo, những kẻ đang giúp nhau, dừng lại. Chúng đi đến cuối trạm và thấy một nơi vẫn còn ánh đèn. Tôi nghe thấy tiếng run rẫy của mọi người khi chúng bước xuống cầu thang.

"Là Hội Cheoldoo! Họ bị thương!"

Một vài người chạy đến giúp những kẻ trong nhóm Bang Cheolsoo. Nơi này có hệ thống hơn tôi tưởng, mọi người đều di chuyển một cách trật tự.

Vào lúc đó, tôi đã thấy Kim Dokja đi cùng người hội Cheoldoo cũng không ngạc nhiên vì anh ta là người đã đánh bại bọn chúng mà.

Yoo Sangah sốt sắng chạy đến chỗ Kim Dokja:

"Ôi trời! Dokja-ssi! Dokja-ssi!"

"Yoo Sangah-ssi."

"Mừng quá, tôi thực sự rất mừng đấy!"

Yoo Sangah đứng phía trước tôi với biểu cảm hạnh phúc. Kim Dokja giật mình và vụng về bắt tay cô ấy. Mu bàn tay cô ấy đầy vết trầy xước, chứng tỏ rằng cô ấy đã trải qua rất nhiều khó khăn trong bốn ngày qua.

Kim Dokja nghe thấy tiếng động và thứ gì đó chạm vào chân.

"Anh vẫn còn sống!"

Đó là Lee Gilyoung. Kim Dokja xoa đầu cậu nhóc.

"Nhóc vẫn ổn chứ?"

Lee Gilyoung gật đầu. Có lẽ cậu bé đang rất đói khi má cậu hóp lại như thế. Tôi lấy ra một thanh socola trong túi và đặt nó vào tay cậu bé.

"Tôi biết là anh vẫn còn sống mà, Dokja-ssi. Hah..."

Cuối cùng, tôi nhìn vào Lee Hyunsung. Cơ bắp của anh ấy đã trở nên rắn chắc hơn. Có lẽ anh ấy đã bảo vệ hai người này.

"Tôi thực sự xin lỗi. Lúc đó tôi đã bỏ Dokja-ssi lại..."

"Việc đó là không thể tránh khỏi mà."

"Phù, tôi mừng vì Yoo Jonghyuk-ssi đã đúng."

...Yoo Jonghyuk? Sao cái tên đó lại được nhắc đến ở đây?

Lee Hyunsung nhận ra và nói.

"À, Yoo Jonghyuk-ssi nói rằng Kim Dokja-ssi có lẽ vẫn còn sống..."

"...Yoo Jonghyuk đâu rồi?"

"Anh ấy không có ở đây."

Không có ở đây?

"Yoo Jonghyuk-ssi đã rời đi vào ngày hôm qua. Thế nên..."

Kim Dokja có thể định hình được nhiều thứ trước khi Lee Hyunsung kịp nói xong. Hiểu rồi, ra là thế. Anh ta đúng là một kẻ vội vã.

Kim Dokja nhìn sang chỗ tôi và hỏi:

''Trong lúc tôi không ở đây thì mọi người đã làm quen với 2 đứa nhóc này nhỉ?''

Yoo Sangah kéo chúng tôi ra chỗ Kim Dokja và giới thiệu:

"Đây là Dra và nhóc bên cạnh là Fuyu.''

''Chỉ có 2 đứa thôi à.''

''Đúng vậy, lúc tôi qua cây cầu thì thấy 2 đứa nhóc ở đấy sẵn rồi.''

Chắc chắn anh ta đang ngạc nhiên vì chỉ với 2 đứa nhóc 14 tuổi mà sống sót qua được kịch bản đầu tiên,  điều mà nhiều người lớn không thể.

''Hắn sắp đến rồi...''

''Hắn?''

"Ah, trưởng phòng."

Yoo Sangah chưa kịp nói xong thì một đám đàn ông bỗng xen ngang. Nhưng vậy cũng tốt.

"Tất cả tránh đường!"

Kim Dokja không cần nghe giải thích để hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Ba bốn tên đàn ông với ống nước và búa vây quanh tôi. Có một gương mặt quen thuộc trong số chúng.

"C-Cậu..."

Han Myungoh, người đã bỏ rơi Kim Dokja ở Cây Cầu Số Chẵn giờ đang nhìn Kim Dokja như thể trông thấy ma. Han Myungoh chắc hẳn đã tham gia hội này.

"M-Mau xử lý tên đó đi! Hắn là một tên rất độc ác! Hắn không nên ở đây!"

Tên trộm luôn là kẻ bị kích động trước. Han Myungoh bắt đầu la hét điên dại.

Tuy nhiên, Kim Dokja thấy những người còn lại đang nhìn nhau và không hề di chuyển. Có gì đó rất lạ. Han Myungoh đang ở trung tâm nhưng không ai nghe lời hắn sao?

"Haha, Han-hyung, mọi người nên thân thiết với nhau vậy sao anh không im lặng đi?"

"Ah, c-cái đó..."

"Anh là người mới."

Những gã đàn ông lần lượt tách ra và lối đi được hình thành. Một người đàn ông mảnh khảnh xuất hiện. Kim Dokja có thể biết được chỉ bằng cách nhìn vào mắt anh ta. Người này có một nhà tài trợ.

"Rất vui được gặp anh. Anh có thể cho tôi biết tên được không?"

"Kim Dokja."

"Dokja-ssi, hiểu rồi. Tôi là Cheon Inho."

Cheon Inho? Cái tên khá quen thuộc. Tôi tăng thêm sức mạnh vào cánh tay cầm chiếc sừng. Người này có lẽ là đầu não của Hội Cheoldoo. Hắn ta đã mất nửa số thuộc hạ bởi vì tôi nên có lẽ hắn đến để gây rối.

"Tôi đã nghe chuyện từ những người đi cùng anh rồi. Anh đã chiến đấu với lũ quái vật để cứu người của tôi."

...Cái gì?

"Tất cả mau tập trung lại nào! Chúng ta có một người mới rất dũng cảm đây!"

Theo lời của Cheon Inho, mọi người lần lượt nhìn về phía này.

Giờ thì tôi đã hiểu. Để Han Myungoh tập hợp được bằng này người là bất khả thi. Cheon Inho mới thực sự là đầu não của đám đông ở đây.

"Waah! Là thức ăn kìa!"

Những ánh mắt đói khát rơi vào túi cửa hàng tiện lợi. Sau đó, Cheon Inho nói như thể hắn đã chờ đợi từ lâu.

"Anh ấy đã mang thức ăn đến cho chúng ta. Anh ấy là một người tốt hiếm có đấy."

Những lời đó khiến mọi người nhìn tôi như thể vị cứu tinh. Người mẹ đang bế con và ông lão bị thương ở chân đều nhìn tôi đầy biết ơn.

Trong thế giới đổ nát này, mối nguy thực sự không phải là những kẻ hành động trong sự tuyệt vọng như Bang Cheolsoo, chúng chẳng làm gì được tôi.

Những tên thực sự nguy hiểm là kẻ biết lợi dụng sự tuyệt vọng làm bàn đạp cho quyền lực. Như gã này đây.

"Chào mừng đến Trạm Geumho, Kim Dokja-ssi."

Cheon Inho cười lớn khi nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng hắn lại cười thầm khi bắt tay tôi.

Cheon Inho sẽ không bao giờ biết được. Rằng vào khoảnh khắc này, số phận của hắn đã được định đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#action