Chapter 1: Một số người nói rằng số phận được viết bởi các vì sao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator's note: Tiêu đề mỗi chương là do mình tự đặt, hầu hết sẽ là câu được trích trong chương đó. Vì tác giả không đặt tên chap nên mình nghĩ có tên sẽ thú vị hơn, cũng dễ nhớ nếu muốn tìm lại tình tiết nữa.

———————————————————

Một số người nói rằng số phận được viết bởi các vì sao.

Izuku uống một ngụm dài, chiếc ly thủy tinh nặng nề đập xuống bàn với một tiếng "Bang" khi hắn uống xong. Quán bar rải rác với một vài người dân thị trấn, tất cả đều đang uống quên trời quên đất và khoe khoang với nhau một cách vô thưởng vô phạt. Trời đã về khuya, nhưng hầu hết mọi người vẫn ngồi yên tại chỗ, rất có thể họ sẽ sẵn sàng uống rượu cho đến khi mặt trời ló rạng.

Túi tiền xu từ cuộc đi săn cuối cùng trong ngày của Izuku nặng trĩu trong túi, máu vẫn bắn tung tóe khắp bộ đồ nghề của hắn. Gần đây số lượng quái vật đã có chiều hướng sụt giảm. Các thợ săn đã và đang đốn hạ từng con một nên chúng đã bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Chúng di chuyển đến các vùng ven của các thành phố để tìm kiếm những chút thức ăn thừa.

Khi mùa xuân đến, Izuku biết số lượng của chúng sẽ tăng trở lại. Chúng sinh sôi nảy nở như một đám cháy rừng, vì vậy tất cả những gì có thể làm là tiếp tục săn lùng chúng trong khi hắn còn có thể.

Đặc biệt là thị trấn này đang có một vấn đề với người sói. Chúng đang bắt những con vật từ các trang trại và gái mại dâm không may lang thang trên đường phố vào ban đêm. Thật kỳ lạ khi chúng ở rất gần thành phố và gần nhau như vậy. Izuku đoán rằng việc săn bắt những con vật bình thường đang làm giảm dần những lựa chọn con mồi của chúng.

Khi suy ngẫm về điều đó, nó khá là thơ mộng. Lòng tham của con người dẫn họ đến sự diệt vong của chính mình. Izuku thở hắt ra, nhếch mép cười. Con người là những sinh vật thú vị. Phức tạp hơn nhiều so với một vài con thú mà hắn đã giết trong từng thời kỳ của mình.

"Thợ săn!"

Quầy bar im lặng.

Mọi người quay lại nhìn khi một người đàn ông bước vào và đi xuyên qua phòng. Izuku không quay đầu lại, hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân đang tiến đến từ phía sau. Khi tiếng dậm chân dừng lại, một bàn tay đặt lên vai hắn và cuối cùng Izuku cũng quay mặt về phía người đàn ông đó.

Cao. Mập mạp. Có mùi như đất và phân.

"Tôi có việc cho anh đây," người đàn ông nói lớn. Mọi người trong quán yên lặng theo dõi, một vài tiếng xì xào truyền từ người này sang người khác.

"Tiếp tục đi," Izuku đặt đồ uống của mình xuống và chống khuỷu tay lên quầy bar phía sau. Trong bàn tay phải, một lưỡi đao chậm rãi xoay vòng giữa các ngón tay, màu bạc bóng bẩy lung linh trong căn phòng thắp nến buồn tẻ.

Người đàn ông ưỡn ngực, "một con wendigo,(1)"những tiếng thì thầm vang lên khắp căn phòng, tất cả mọi con mắt đều mở to, ngoại trừ Izuku. "Chính mắt tôi đã nhìn thấy."

(1): Wendigo là loài sinh vật xuất hiện trong thần thoại của những người Algonquian. Nó cũng được nhắc đến bởi người Mỹ bản địa, đặc biệt là ở các tiểu bang miền Bắc, gần Canada. Nó là sinh vật ma quái ăn thịt người. Da của nó được cho là có màu vàng, tái xám, và căng. (Theo gg)

(Ảnh minh hoạ)

"Tôi thực sự nghi ngờ ông có thể đứng ở đây bây giờ nếu ông đã nhìn thấy một con wendigo," Izuku nhướng mày. Điều đó đã hấp dẫn hắn.

Xung quanh quầy bar có một vài kẻ cười cợt, khiến người đàn ông càu nhàu.

"Đây không phải là lần đầu tiên tôi gặp một con quái vật, Thợ săn," ông ta vén tay áo lên để lộ những vết sẹo kéo dài trên cánh tay trái của mình. Những vết sẹo đều đã khép miệng từ lâu và đã cũ, vì vậy rất khó để nói chính xác chúng đến từ đâu. "Nhưng có một con wendigo nằm ngoài giới hạn của tôi. Tôi đã đi hết ba thị trấn để tìm kiếm anh. Nó đang ăn thịt tất cả gia súc của tôi và đe dọa gia đình tôi, tôi sẽ trả bất cứ thứ gì. Kể cả con gái lớn của tôi."

"Cái đó không cần thiết đâu," Izuku uống xong đồ của mình và đập nó xuống bàn một lần nữa. "Tôi nhận lương bằng tiền xu."

Wendigo là những sinh vật rất khó đoán, vì vậy Izuku biết hắn sẽ phải cắt giảm số lượng công việc của mình để dành thời gian cho ông ta nếu người đàn ông này nói sự thật. Hắn đã từng giết một con trước kia, nhưng đó là một công việc cực kỳ khó khăn. Hắn phải đi xa và lâu để phân tán phần còn lại và loại bỏ cơ hội tái sinh của nó.

Hắn đã lên kế hoạch trở về thị trấn của mình và nghỉ ngơi sau khi trải qua vài tháng đi du lịch và tiêu diệt quái thú, nhưng một con nữa chắc sẽ không vấn đề gì. Gia đình của người đàn ông cần hắn.

Izuku dành phần còn lại của đêm để nghỉ ngơi, sau đó vào lúc bình minh, hắn lên ngựa và đi đến thị trấn mới. Chuyến đi kéo dài mất vài ngày, dành những đêm cắm trại trong rừng hoặc dưới những vì sao. Thật yên bình, và hắn rất biết ơn những lúc như thế này. Trở thành một thợ săn là một công việc vất vả, nhưng một công việc cũng đi kèm với những đặc quyền riêng của nó. Nhưng cũng không có nghĩa là có nhiều, có rất nhiều khuyết điểm, nhưng dù sao thì cũng có những ưu điểm.

Gió xào xạc qua những tán cây và bụi rậm gần đó. Tóc của Izuku xù lên và tát vào da hắn, đầu hắn gối lên cánh tay đang bắt chéo của mình. Chiếc giường tạm bợ dưới thân có cảm giác quá nhỏ so với cơ thể hắn. Cuối cùng, hắn vắt chân chữ ngũ lên và có thể cảm nhận được mặt đất lạnh lẽo bên dưới qua lớp vải áo sơ mi trên cánh tay.

Con ngựa của hắn, đã được buộc vào một phần của hàng rào bị hỏng, đã ngủ. Hơi thở nhẹ nhàng của nó giúp Izuku bình tĩnh lại cho đến khi hắn cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, hắn bắt một con cá trong cái hồ gần đó, đốt lửa và ăn nhanh trước khi bắt đầu chuyến du lịch lần nữa. Đây là chặng cuối cùng của cuộc hành trình, vì vậy hắn cố gắng không dừng lại nghỉ quá nhiều. Hắn và con ngựa của hắn sẽ có thể nghỉ ngơi tại một quán trọ khi vào đến trong làng.

Vào thời điểm Izuku đến trang trại, mặt trời đã lặn ở phía dưới đường chân trời; thời điểm hoàn hảo để săn quái vật. Như người đàn ông đã nói với hắn khi trước, ông ta đã sơ tán gia đình mình khỏi trang trại cho đến khi an toàn để trở về. Ông ta đã bỏ lại những con vật của mình, hoặc ít nhất là những gì còn lại của chúng, giờ số lượng dường như là một con số khá nhỏ.

Izuku thám thính khu vực. Có một làn hơi lạnh trong không khí, và sàn nhà ẩm ướt sau trận mưa như trút nước mà hắn rất mừng vì đã không gặp phải. Có một mùi khó chịu trong khu vực, một mùi chết chóc và thối rữa. Ít nhất thì người nông dân đã không nói dối.

Tiếng va chạm của kim loại vang lên trong màn đêm yên tĩnh, khiến lũ gà nháo nhào lên trong chuồng. Izuku đặt tay lên thanh kiếm của mình, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào và bước những bước chậm rãi, vững chắc về phía nhà kho. Hắn đẩy cửa, ngạc nhiên vì nó bật mở.

Mùi hương ập đến đột ngột khiến Izuku phải giật lùi và che miệng lại. Hắn ho vào cánh tay vài lần, rồi nhìn quét qua nhà kho một lần nữa. Nó đang ở trạng thái lụp xụp, đã xuống cấp và các chùm sáng chiếu xuống trông như thể chúng sẽ vỡ thành hai bất cứ lúc nào.

Izuku hít một hơi thật sâu không khí trong lành trước khi bước vào nhà kho. Hắn luôn đề cao cảnh giác, quan sát mọi ngóc ngách và thực hiện từng bước một cách thận trọng. Một tay hắn nắm chặt kiếm, tay còn lại nắm chặt những sợi tua màu xanh quấn quanh cẳng tay cho đến tận khuỷu tay.

Một lần nữa, tiếng va chạm của kim loại vang vọng khắp không trung khi một chiếc xô lăn trên mặt đất bẩn thỉu. Izuku có thể nghe thấy tiếng bàn chân và tiếng cào của móng vuốt, sau đó là một tiếng thình thịch.

Có cái gì đó không đúng. Wendigo không bao giờ bất cẩn như vậy.

Lông mày nhíu lại, Izuku bước vài bước về hướng cái xô. Một cách thận trọng, hắn vòng qua một góc và chuẩn bị tinh thần cho cuộc tấn công. Nhưng không có gì xảy ra cả.

Thay vào đó, đôi mắt của Izuku buông xuống một hình bóng run rẩy, cuộn chặt vào chính mình. Cơ thể cậu ta bao bọc trong một bộ quần áo rộng thùng thình, vải rách phủ đầy bụi bẩn và nhiều thứ dơ dáy khác, làn da lộ ra của cậu ta có màu xám nhạt và rải rác những vết sẹo. Nó căng chặt trên xương của cậu và khi các thớ cơ nhỏ bên dưới di chuyển, nó trông như thể sẽ bị rách ra bất cứ lúc nào. Đôi chân cậu để trần, để lộ khung xương đã biến đổi hình dạng như thế nào và móng tay cậu biến thành những móng vuốt dày và đen.

Người đó không ngừng run rẩy trước sự hiện diện của Izuku, vòng tay ôm lấy đầu để tự vệ. Bàn tay xương xẩu của cậu ta giật mạnh những sợi tóc vàng, hơi thở dồn dập khi thanh kiếm của Izuku được đặt trên mặt đất.

Izuku từ từ khuỵu gối xuống nền đất.

"Em không sao chứ?"

Đôi mắt đỏ hé nhìn qua cánh tay xương xẩu đang che mặt long lên tựa thủy tinh với những giọt nước mắt. Cậu từ từ quan sát hình dạng của Izuku, sau đó đến thanh kiếm đặt bên cạnh hắn trên sàn.

"Anh ... không định giết tôi sao?" Cậu hỏi, giọng trầm khàn căng thẳng và phảng phất sự sợ hãi.

Một số người nói rằng số phận được viết bởi các vì sao; nhưng Izuku đã có quyền lựa chọn. Một lựa chọn đã khiến nó rẽ sang hai con đường rất khác nhau.

Sự im lặng giữa họ kéo dài. Izuku quan sát cậu ấy thật kỹ. Cậu rất yếu ớt; cơ thể của cậu đã bắt đầu quá trình biến đổi nhưng vẫn chưa có bất kỳ sức mạnh nào. Dường như chỉ việc tồn tại thôi đã vắt kiệt sức lực để làm bất cứ điều gì trong tình trạng hiện tại của cậu.

"Không," Izuku đứng dậy và thu lại thanh kiếm của mình, tra nó trở lại vỏ. "Em chưa phải là một con quái vật thực sự."

"Đã được một nửa rồi!"

"Em vẫn còn một quãng để tới được đoạn một nửa," tay Izuku đưa lên áo choàng. Hắn cởi nó ra khỏi vai và đưa nó cho người đàn ông bên dưới. "Em trông có vẻ rất lạnh."

"Tại sao anh lại giúp tôi?"

"Em muốn tôi đối xử với em như một con quái vật à?" Izuku nhướng mày trước cái nhìn giận dữ và bối rối trên khuôn mặt của người đàn ông.

"Ít ra thì nó cũng hợp lý hơn," cậu càu nhàu, nhìn xuống khi vòng tay ôm quanh chân.

Izuku cau mày và thả chiếc áo choàng lên người người đàn ông, khiến cậu nao núng trước sức nặng đột ngột bao trùm cơ thể.

"Sao nặng thế này?"

"Bảo vệ khỏi quái vật."

"Vậy thì tại sao lại đưa nó cho tôi?" Cậu nhướng mày với Izuku.

"Em trông có vẻ rất lạnh."

Người đàn ông nhìn Izuku đầy hoài nghi, nhưng dù sao cũng quàng chiếc áo choàng qua vai. Hài lòng, Izuku quay gót đi về phía cửa nhà kho. Hắn không buồn kiểm tra xem người đàn ông có theo sau mình hay không khi hắn mở cánh cửa lớn và ra đợi bên ngoài.

Cuối cùng, người đàn ông đẩy nhẹ cánh cửa và thò ra ngoài. Cậu nhìn xung quanh, rất có thể để chắc chắn rằng người nông dân không ở trong khu vực, trước khi bước ra và đi đến chỗ Izuku.

"Rồi, sao, anh để cho tôi sống, đưa áo choàng cho tôi nhưng lại không cho tôi biết tại sao?"

"Tôi muốn em đi với tôi."

Đôi mắt của người đàn ông lồi ra khỏi khuôn mặt khi cậu ta nhìn Izuku vì kinh ngạc.

"Anh muốn cái gì cơ?!"

"Tôi có thể giết quái vật để kiếm sống, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không muốn giúp đỡ mọi người."

Người đàn ông nhìn hắn bằng ánh mắt không tin tưởng, ôm chặt chiếc áo choàng khi cơ thể yếu ớt của cậu run lên dưới một cơn gió đặc biệt mạnh.

"Tôi biết những người có thể giúp em," Izuku bắt đầu đi xuống đường mòn, biết rằng người đàn ông đang theo sau mình. "Tuy nhiên, điều đó sẽ không dễ dàng đâu. Họ sống ở những vùng đất rất xa nơi này, vì vậy cuộc hành trình sẽ rất dài và em sẽ gặp khó khăn với tình trạng hiện tại."

"Nếu nó khó như vậy, tại sao anh lại làm điều đó cho tôi?"

Izuku nhìn cậu qua vai. "Nếu tôi giúp em, em sẽ có nợ với tôi. Tôi giúp em, em giúp tôi."

"Anh muốn tôi làm gì?"

Giữa họ có một khoảng lặng tạm dừng.

"Chúng ta sẽ nghĩ ra điều gì đó," Izuku quay lại và bước đi.

Katsuki thận trọng theo sau hắn, giữ một khoảng cách đủ an toàn để người thợ săn không thể quay lại trong lúc cậu mất cảnh giác với một trong nhiều kho vũ khí quanh hông. Cậu kéo chiếc áo choàng chặt hơn quanh vai và hất chiếc mũ trùm lên để che mặt.

Izuku dẫn cả hai hướng đến trung tâm thị trấn, nhưng hắn đã dừng lại ở vùng ngoại ô. Katsuki lo lắng nhìn xung quanh. Đây là khu vực thô sơ hơn của thành phố, nơi có tỉ lệ tội phạm cao nhất và những con quái vật ẩn nấp trong bóng tối để tìm kiếm con mồi của chúng.

"Ở quanh đây em sẽ an toàn," Izuku nói, nhận thấy Katsuki lo lắng kiểm tra sau vai mình. "Nếu chúng ta đi vào trung tâm, có thể sẽ có những thợ săn khác, và tôi có cảm giác rằng tin đồn về một wendigo ăn trộm vật nuôi của nông dân đã được lan truyền."

Katsuki nhìn xuống, xấu hổ. Cậu đã rất đói và không có nhiều lựa chọn.

Họ đi đến một nhà trọ trông có vẻ hoang dại. Một luồng sáng ấm áp phát ra từ cửa sổ nhỏ, tấm biển treo trên cánh cửa kêu lách cách và đung đưa trong những cơn gió lớn. Dây leo mọc lên các bức tường đá và bám chặt vào các kẽ hở. Có một tiếng "Bang" lớn và tiếng hò reo từ bên trong truyền ra.

Có vài con vật nuôi ở phía bên trái. Chỉ có một con có thể sử dụng được; một con ngựa lớn màu nâu với những đốm trắng đang cắn một miếng lớn từ một bó cỏ khô.

"Nó cũng rẻ hơn nữa," Izuku nói với nụ cười méo mó khi đẩy cửa bước vào.

Cánh cửa đóng sầm lại kèm theo một tiếng "Bang" lớn, thu hút mọi ánh nhìn trong quán rượu. Izuku tự tin bước đến quầy bar, không hề bị ảnh hưởng bởi vô số ánh mắt đang hướng về phía sau. Katsuki kéo mũ trùm lên đầu để che mặt. Cậu chậm chạp bước tới và lúng túng đứng sau Izuku, giữ đầu cúi xuống sàn.

"Một phòng cho buổi tối, làm ơn," Izuku đẩy một túi tiền qua quầy bar, mỉm cười lịch sự.

"Tốt hơn hết là anh không nên mang bất cứ rắc rối nào vào đây, Thợ săn," cái nhìn lồi lõm của người pha chế lướt qua Katsuki rồi quay lại Izuku, vẻ mặt ông ta tỏ rõ sự cau có. Có một vết sẹo trên mắt phải khiến ông ta trông khá là đáng sợ, nhưng Izuku không có vẻ gì là sợ hãi trước vẻ ngoài của ông ta.

"Không có rắc rối gì ở đây cả," Izuku nói, giọng hắn có vẻ căng hơn một chút mặc dù nụ cười lịch sự vẫn nở trên khuôn mặt. Hắn giật chùm chìa khóa từ tay người đàn ông và bước đến cầu thang như đã làm điều đó cả ngàn lần trước đó.

Họ bước trong im lặng lên những bậc thang cũ kỹ, dốc đứng. Căn phòng của họ tối om, được thắp sáng một cách yếu ớt bằng ánh trăng chiếu qua tấm rèm mở. Izuku bước đến lò sưởi và lấy ra một số thứ từ chiếc bao da của mình, đốt lửa và khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Katsuki lúng túng đứng giữa căn phòng, thận trọng nhìn ngọn lửa đang chập chờn trong khi Izuku di chuyển xung quanh. Người thợ săn thả chiếc túi của mình xuống giường và cởi chiếc áo khoác bọc thép của mình ra, treo nó lên một trong những chiếc cột giường trước khi bước đến chiếc bồn tắm lớn bằng kim loại trong góc.(2)

(2): vấn đề vệ sinh thời Trung cổ luôn là chủ đề rất thú vị để bàn tán, xưa ngta sẽ đặt bồn tắm ngay trong phòng ngủ như thế này:

Izuku im lặng lấp đầy nó, làm ấm nước. Khi nó đã đầy, hắn lùi ra xa và ra hiệu về phía nó.

"Em trước."

Katsuki nhìn giữa Izuku và bồn tắm. Izuku lại nở nụ cười đó, giống nụ cười hắn đã làm với người pha chế, nhưng khác. Nó không căng thẳng hay ép buộc bằng bất cứ cách nào, nhưng không thể đọc được cảm xúc đằng sau đôi mắt của hắn khi hắn nhìn Katsuki như vậy.

Một cách đầy do dự, Katsuki để chiếc áo choàng tuột khỏi vai để lộ bộ dạng yếu ớt của mình một lần nữa. Izuku quay lại và bận rộn với việc thắp một vài ngọn nến trong khi Katsuki cởi bỏ số quần áo còn lại. Cậu nhấc chân lên và nhúng ngón chân xuống nước, rít lên vì sự chênh lệch nhiệt độ. Những đêm trong nhà kho rất lạnh lẽo và khắc nghiệt, nhưng căn phòng này thật ấm áp và dễ chịu. Đó là một cú sốc đối với hệ thống của cậu khi lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp thực sự sau một thời gian mà Chúa cũng không biết là đã bao lâu.

Katsuki thả mình xuống bồn tắm nước nóng, nước dâng đến vai khi cậu cuộn mình lại. Làn da tái nhợt của cậu méo mó theo những gợn sóng trong nước khi cậu di chuyển để có được cảm giác thoải mái.

Cánh cửa cọt kẹt, khiến đầu Katsuki quay cuồng.

"Tôi sẽ đi lấy cho hai ta vài thứ để ăn," Izuku nói từ ngoài ngưỡng cửa. Hắn mỉm cười trước cái gật đầu xác nhận tinh tế của Katsuki trước khi đóng cửa lại một cách lặng lẽ. Tiếng cạch nhẹ nhàng vang lên khi hắn rời đi nói với Katsuki rằng giờ đây cậu lại một mình một lần nữa.

Katsuki ngả người ra sau với một tiếng thở dài, nước dâng lên ngay dưới mũi khi cậu nhìn lên trần nhà. Đầu óc cậu vẫn đang đấu tranh để bắt kịp tình hình.

Một thợ săn đã được cử đến để giết cậu, nhưng anh ta đã không làm vậy. Có một cái nhìn thương hại trong mắt người thợ săn khi họ chạm mắt lần đầu, một cái nhìn mà cậu không thể giải thích được. Anh ta đã rất dịu dàng khi giúp đỡ Katsuki, mặc cho cậu tỏ thái độ thô lỗ và hành động như thể cậu không quan tâm. Katsuki có thể nhìn thấy tất cả trên khuôn mặt và hành động của anh ấy.

Tuy nhiên, bất chấp điều đó, Katsuki không thể tìm ra động cơ của Izuku cho việc giữ cậu sống. Anh ấy là một thợ săn, và Katsuki là một con quái vật. Công việc của anh là loại bỏ những thứ bẩn thỉu của thế giới như cậu, chứ không phải cứu nó.

Katsuki lại thở dài và chìm xuống nước, ngập đầu trước khi trồi lên lại và vuốt những sợi tóc giờ đã ướt ra khỏi mặt. Cậu rũ sạch những chất bẩn tích tụ từ khi sống trong nhà kho khỏi tóc của mình và xả sạch nước.

Những ngón tay cậu lướt trên da, cảm nhận những vết lõm trên khung xương và ấn vào nó, nơi lẽ ra phải có mỡ và cơ. Da của cậu có một chút hơi ấm nhưng vẫn có cảm giác lạnh giá khi chạm vào, nó dã mất đi sự mềm mại của da người và trở nên thô và cứng hơn. Nó nhăn nheo ở những chỗ khiến cậu nom già đi trông thấy dù mới ngoài đôi mươi. Cậu cau có, ghê tởm cảm giác đó.

Tắm xong, Katsuki nắm chặt hai bên thành bồn tắm và đẩy người lên. Cánh tay cậu dài và gầy guộc, cảm thấy thật yếu ớt khi cậu cố gắng di chuyển, và đôi chân cậu rung lên theo mỗi bước đi. Cậu rất mệt mỏi; đi bộ từ trang trại bên ngoài thị trấn vào ngoại ô thành phố đã phải trả giá.

Katsuki kéo quần lên chân, giữ chặt khung giường để giữ thăng bằng. Nó thật bẩn thỉu, nhưng đó là tất cả những gì cậu có lúc này.

Ngay khi Katsuki đang loay hoay với nửa trên của mình, cánh cửa mở ra. Izuku bước vào, tóc rối tung vì gió. Hắn cầm một cái khay trong tay, và miệng Katsuki đã chảy nước vì mùi thơm nó toả ra.

Katsuki cố phớt lờ ánh mắt của Izuku khi hắn nhìn vào cơ thể lộ ra của cậu. Cậu rụt vai lại và vòng tay ôm lấy phần giữa của mình một cách lúng túng. Cậu trông rất gầy guộc với bộ quần áo mặc trên người, nhưng không có chúng thì cậu hoàn toàn chỉ còn da bọc xương.

"Tôi thấy quần áo của em hơi nhỏ với em thì phải," Izuku nói khi đặt khay thức ăn lên giường và đi vòng qua nó. Katsuki nhìn xuống chiếc quần của mình, chỉ dài đến bắp chân và cạp quần buông thõng qua hông. Hắn đưa cho Katsuki một ít vật liệu được gấp, mỉm cười. "Chúng sẽ lớn một chút, nhưng tốt hơn là quá nhỏ."

Người thợ săn bước đến bồn tắm, đã cởi bỏ áo sơ mi của mình. Katsuki nhìn sang chỗ khác, chuyển sự chú ý trở lại bộ quần áo mà cậu đã được đưa cho.

"Tôi đã ăn rồi," Izuku lên tiếng, khiến ánh mắt của Katsuki quay lại nhìn hắn. Cậu đỏ mặt khi nhìn thấy dáng người thợ săn. Tuy hắn quay lưng lại, nhưng Katsuki cũng có thể nhìn thấy đủ. "Tất cả mọi thứ trên khay là của em."

Katsuki nhìn cái khay một cách hoài nghi. Một phần bộ não của cậu bảo cậu đừng tin người thợ săn, nhưng dạ dày đòi cậu phải ăn. Cậu không nói gì khi kéo cái áo qua đầu, như Izuku đã nói, nó quá lớn, và cầm lấy cái khay. Cậu mang nó vào góc tối nhất của căn phòng và co hai chân lên trước ngực.

Thức ăn rất đơn giản; vài miếng bánh mì, thịt và rau, nhưng Katsuki đã nhặt nhạnh bất cứ thứ gì cậu có thể lấy được trong nhiều tháng qua nên một bữa ăn đúng nghĩa được chào đón một cách vui vẻ. Cậu nhặt rau và xé từng miếng thịt lớn ra khỏi miếng thịt với mỗi lần cắn.

Katsuki quá say mê với bữa ăn của mình nên không để ý đến Izuku khi hắn trèo ra khỏi bồn tắm. Hắn lặng lẽ đi quanh phòng, cố gắng không làm phiền Katsuki trong khi mặc lại quần và cắm một vài ngọn nến.

Khi Katsuki ăn xong, cậu đẩy khay ra khỏi người mình. Sau đó cậu vòng tay ôm chân và kéo chúng lại gần khi cậu dựa vào tường. Tay và chân cậu lạnh ngắt, toàn thân nổi da gà. Một cơn rùng mình nhỏ làm cậu rung động, nhưng cậu lờ nó đi. Cậu đã quen với điều này.

Cậu không hề để ý đến ánh mắt đang dõi theo mình cho đến khi một giọng nói vang lên khắp căn phòng một lần nữa.

"Em có thể ngủ trên giường."

Đầu của Katsuki giật ra khỏi bức tường và cậu nhìn lên Izuku. Người thợ săn ngồi trên giường, khoanh chân trên chăn, tựa lưng vào đầu giường. Anh ta cởi trần, cho phép Katsuki nhìn thoáng qua những vết sẹo trên da anh ta. Cậu chậm rãi đứng dậy, thận trọng đi về phía giường. Cậu run rẩy nhấc tấm chăn lên và chui vào trong đó, quay lưng về phía Izuku trong khi vùi vào nệm.

Izuku bước xuống giường và đi tới lò sưởi, lấy một trong những cái que sắt và chọc vào ngọn lửa để đẩy những thứ còn lại ra xung quanh cho đến khi ngọn lửa cháy hết. Khi căn phòng tối sầm lại, Izuku đặt cái que lại vào giá đỡ và bước đến giường. Nó lún xuống và kêu cót két khi hắn nằm xuống, nhưng Katsuki vẫn quay lưng lại.

"Chúc ngủ ngon," Izuku nói nhỏ.

Katsuki cuộn mình và nhắm mắt lại, hy vọng sự mệt mỏi sẽ nhanh chóng làm việc của nó.

Izuku không nhận được câu trả lời.
————————
End chap 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro