Chapter 2: Có lẽ đây cũng không phải là ngày tận thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Izuku và Katsuki rời nhà trọ và bắt đầu phần đầu tiên của cuộc hành trình.

Author's note : Chương này ngắn hơn một chút nhưng tôi sẽ cố gắng giữ cho hầu hết chúng ít nhất 3000 từ trở lên

Translator's note: Tui nghĩ tạo hình của Izuku trong fic này khá giống với AU Fantasy ver.2, chỉ có Katsuki là hơi khó tưởng tượng hơn tí vì ẻm không thể cởi trần hay mặc crop-top như hai ver ấy được:))) 

(Ảnh minh họa tạo hình trong game ver.1)

-------------------------------

Khi Izuku tỉnh dậy, đó là lúc ánh nắng xuyên qua rèm cửa và chiếu một tia sáng lên mắt hắn. Hắn cựa quậy, càu nhàu và dụi tay lên mắt một cách mệt mỏi.

Đánh giá bằng cách ánh sáng bên ngoài vẫn còn là một màu cam mờ, bây giờ vẫn còn là sáng sớm. Hoàn hảo. Hắn muốn khởi hành càng sớm càng tốt để cả hai có thể đi được nửa đường quay trở lại thị trấn vào đêm mai.

Izuku nhìn qua vai mình. Katsuki vẫn đang say giấc nồng, cuộn tròn trong chiếc chăn được kéo lên đến tai. Cậu đã ngất đi gần như ngay khi đầu đập vào gối, sau một vài phút chuyển dịch vụng về. Không mất nhiều thời gian cho đến khi cậu bắt đầu ngáy nhẹ.

Khi Izuku nói với cậu rằng họ sẽ ngủ chung giường, hắn đã thấy rất nhiều cảm xúc lướt qua khuôn mặt của cậu.

Đầu tiên là sốc, cái đó nằm trong dự kiến. Cũng hợp lý thôi; Izuku là một thợ săn, và cậu đã gần đi được nửa chặng đường để trở thành một con quái vật, kẻ sẽ bị Izuku giết một cách không hề thương tiếc. Câu nói đó thậm chí còn khiến Izuku sốc khi nhận ra mình đã định ngủ chung giường với ai đó suốt những thời gian qua. Nhưng, giống như hắn đã nói với Katsuki trước khi họ vào nhà trọ, nó rẻ hơn.

Tiếp theo là sự nghi ngờ. Cậu đã quan sát Izuku với đôi mắt đầy tính toán, cố gắng tìm ra bất kỳ ý đồ xấu nào trong lời nói của hắn. Chắc hẳn cậu đã không tìm thấy bất kỳ thứ gì, bởi vì chỉ sau một lúc cậu ấy đã từ từ tiến về phía trước và leo lên giường.

Còn có một cái khác mà Izuku cố gắng đọc dưới ánh mắt đỏ rực giận dữ của người đàn ông, nhưng hắn cũng không quá để ý đến nó. Nó không quan trọng.

Một tiếng rên khe khẽ phát ra từ chàng trai tóc vàng khi cậu tỉnh dậy. Izuku quan sát cậu thật kỹ,  đầu tiên cậu di chuyển một cánh tay từ dưới gối, sau đó ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh. Ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của Izuku, bối rối và sững sờ. Cậu nhìn người thợ săn, nheo mắt như thể đang cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đột nhiên, Katsuki bật dậy, chiếc chăn rơi xuống đùi, và nhìn chằm chằm vào Izuku. Đôi mắt cậu bây giờ mở to và khuôn mặt cậu biến thành một màu hồng kinh ngạc. Cậu nhìn xuống bản thân và trông nhẹ nhõm rõ rệt khi thấy mình vẫn còn mặc đầy đủ quần áo.

Izuku cười khúc khích khi  đứng dậy và rời khỏi giường. Hắn khoanh tay và vươn vai, nhìn xuống nơi Katsuki vẫn đang lúng túng ngồi. Chiếc áo rộng thùng thình mà Izuku cho cậu mượn đã tuột khỏi vai, để lộ bộ ngực xương xẩu và làn da tái xám.

"Thoải mái đi, chúng ta chỉ ngủ chung giường thôi. Tôi sẽ không để em ngủ trên sàn đâu; như thế không anh hùng cho lắm," Izuku buông hai tay sang hai bên và với lấy chiếc áo sơ mi treo trên cột giường.

Katsuki ngước nhìn hắn qua đôi mắt trũng sâu. Có một cái nhìn đầy tính toán trên khuôn mặt của cậu, một cái nhìn ngưỡng mộ khi dõi theo từng chuyển động của hắn.

"Anh là một thợ săn."

"Một người thợ săn thích giúp đỡ mọi người," hắn sửa lại, với lấy thắt lưng và túi đeo.

"Tôi không còn con người lắm đâu," cậu nói một cách bướng bỉnh.

Izuku dừng lại trong khi đeo thắt lưng. Hắn quay lưng về phía Katsuki, nhưng hắn có thể cảm nhận được đôi mắt đỏ  đang nhìn mình. Hắn nhìn xuống, lông mày nhíu lại. Hít một hơi thật sâu và giải phóng nó bằng một tiếng thở dài nặng nề, hắn quay lại.

Katsuki tự tin đối mặt với ánh nhìn của hắn, đó là ánh nhìn tự tin nhất Izuku từng thấy cho đến nay. Trông cậu gần như hoàn toàn khác với cái thứ run rẩy mà hắn tìm thấy trong nhà kho; người đi theo sau hắn như một con cún con bị đá với cái đầu gục xuống; cái thứ bẽn lẽn tắm trước mặt hắn rồi lấy thức ăn của mình vào góc tối nhất và dùng tay ăn.

Đây là một khuôn mặt mới. Tự tin hơn, hoạt bát hơn hôm trước lúc cả hai đi vào trung tâm thị trấn. Một đêm ngon giấc có vẻ chính là bí quyết . Hoặc là cậu đã bắt đầu cảm thấy chán ngấy với việc một thợ săn ngẫu nhiên lại muốn bảo vệ và đề nghị giúp đỡ cậu.

Izuku không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cậu vì điều đó. Hắn đã không đưa ra nhiều lời giải thích, và đã làm nhiều hơn những gì cậu ấy cần để có thể gọi là giúp đỡ.

"Tôi cũng vậy," Izuku mỉm cười, ấm áp và tốt bụng - một nụ cười trông có vẻ kỳ dị với những đặc điểm đầy sẹo của hắn. Tuy vậy, bằng cách nào đó, nó đã hoạt động. "Nhưng tôi đã nói rằng tôi có thể giúp em vào ngày hôm qua, và tôi là một người thợ săn sẽ không đi ngược lại lời nói của mình. Tôi là một người đàn ông sẽ giúp đỡ những người gặp khó khăn, đó là điều mà thầy của tôi đã dạy tôi làm."

"Chờ đã, anh ..."

Izuku cắt đứt câu nói của Katsuki bằng cách choàng áo choàng lên người cậu một lần nữa. Cậu nắm lấy thứ chất liệu nặng nề và kéo nó ra khỏi đầu, làm rối mái tóc nhọn hoắt của mình trong khi không ngừng cau có. Một khuôn mặt khác mà cậu đang bắt đầu thể hiện nhiều hơn.

"Chúng ta nên đi ra ngoài nếu muốn bắt đầu cuộc hành trình," Izuku tiến ra cửa và cầm lấy đôi ủng nặng nề của mình. Hắn ngồi trên mép giường, cạnh chân Katsuki, trong khi đeo chúng vào. Hắn liếc nhìn Katsuki qua khóe mắt khi buộc dây buộc. "Chúng ta sẽ mất một vài ngày để đến đó, vì vậy cần khởi hành càng sớm càng tốt để tận dụng tối đa thời gian trên đường."

Katsuki nhìn xuống tấm chăn, rồi quay lại nhìn Izuku và nói cụt ngủn: "Tôi không có giày."

Izuku lại cười khúc khích.

"Em hầu như sẽ ở trên ngựa thôi, vì vậy dù gì thì điều đó cũng không quan trọng lắm. Hiện tại chúng ta không có thời gian, nhưng tôi sẽ tìm cho em một đôi khi chúng ta đến thị trấn tiếp theo."

Khi họ rời nhà trọ, Izuku dắt ngựa của mình ra từ chuồng ngựa và mua một ít bánh mì từ một tiệm bánh nhỏ. Hắn đưa cho Katsuki một ít, và chỗ còn lại hắn cất vào chiếc túi treo trên lưng ngựa. Hắn để Katsuki ăn trong khi cưỡi ngựa trở về ngoại ô thành phố.

Họ dừng lại ở một con đường mà Katsuki đã quá quen thuộc. Xa xa, bóng người đi xuống con đường rải đá càng lúc càng gần. Tiếng bước chân của ông ta là những tiếng quen thuộc, to và nặng nề. Cậu cúi đầu và kéo mũ trùm về phía trước vì sợ bị nhận ra.

"Con quái vật đã biến mất rồi."

Izuku nhảy xuống ngựa và gặp người đàn ông cách đó vài mét. Katsuki nhanh chóng nắm bắt được thực tế hắn làm vậy là để người đàn ông không thể đến gần và nhận ra cậu. Cậu có lẽ nên cảm ơn hắn vì điều đó.

"Anh không có đầu của nó ư?"

"Tôi e là không, tôi phải phân tán hết các bộ phận của con wendigo để ngăn nó tái sinh," Izuku nói một cách tự tin, lời nói dối lướt qua đầu lưỡi hắn, như thể đó hoàn toàn là sự thực. Nó lẽ ra cũng sẽ xảy ra với Katsuki, nếu vị trí của cậu khác đi.

Tuy nhiên, có một điều khác đang trăn trở trong tâm trí Katsuki. Một con wendigo? Cậu chưa từng nghe về thứ đó trước đây.

"Tất nhiên là vậy rồi!" Người đàn ông vui mừng như thể ông ta đã tìm ra một mảnh ghép còn thiếu trong một câu đố, "Chà, dù sao thì, tôi không biết cảm ơn anh bao nhiêu cho đủ, Thợ săn," ông ta nắm lấy đôi tay đeo găng của Izuku và lắc mạnh. "Tôi có tiền của anh đây rồi, nhưng lời đề nghị dành cho con gái tôi vẫn còn nếu anh muốn lấy con bé. Nó đang ở độ tuổi chín muồi đấy."

"Tiền xu là quá đủ rồi," Izuku cười vui vẻ nói, nhưng Katsuki có thể nghe thấy hắn căng thẳng như thế nào khi cố gắng giữ phép lịch sự.

Đôi mắt của người đàn ông chuyển sang Katsuki, lưu luyến một lúc lâu. Mũ trùm đầu của cậu đã được kéo xuống để che đi mái tóc, nhưng không nhiều người có đôi mắt đỏ như vậy hoặc khuôn mặt trũng sâu khó quên như thế. Nhịp tim của cậu tăng dần. Ông ta liệu có nhận ra cậu không?

Sau đó, sự chú ý của ổng quay trở lại Izuku.

"Con trai tôi thì sao?" Niềm hạnh phúc dường như không rời khỏi giọng nói của người đàn ông. Mặc dù là hỏi lịch sự, Katsuki vẫn có thể nghe được giọng điệu chứa đầy ẩn ý từ cách xa hàng dặm. Cậu thậm chí có thể nhìn thấy ngay cả từ một khoảng cách nhỏ rằng vai của Izuku căng ra như thế nào.

"Tôi chỉ nhận trả bằng tiền xu thôi."

Izuku giật lấy chiếc túi da thú nhỏ từ tay người đàn ông và đi về phía con ngựa mà không nói thêm một lời nào. Katsuki lại cúi đầu xuống, sự chú ý giờ đây hướng về không gian nhỏ giữa cả hai khi Izuku leo lên ngựa. Hắn cầm lấy cương và rời đi mà không nhìn người đàn ông thêm một lần và hướng đến con đường chính ra khỏi thị trấn.

Cảm giác khi vòng tay quanh eo Izuku sai lắm.

Không ai trong số họ nói về điều đó, hoặc bất cứ điều gì khác, trong khi họ đi ra khỏi thị trấn.

Mọi thứ thật yên tĩnh. Có một vài người trên lưng ngựa và với những chiếc xe đẩy đằng sau họ, đang sắp xếp lại những thứ sẽ được bán ở chợ vào ngày hôm đó. Họ thậm chí còn không liếc nhìn Izuku khi hai người đi ngang qua, như thể bị mù trước sự hiện diện của họ.

Mặt trời lúc này đã mọc hoàn toàn từ phía bên kia đường chân trời và đang bắt đầu leo ​​lên bầu trời. Nó tỏa ra ánh sáng ấm áp trên mặt đất, nhưng với gió và những ngày ngày càng lạnh hơn, nó không làm được gì nhiều.

Katsuki rùng mình và kéo mũ trùm lên mặt để bảo vệ mình khỏi gió. Áo choàng dày giúp cản bớt hơi lạnh, nhưng không nhiều. Cậu siết chặt vòng eo của Izuku.

Vì Katsuki đã mặc áo choàng, nên Izuku chỉ còn lại chiếc sơ mi và áo ghi lê bọc thép. Bằng cách nào đó, bất chấp việc Katsuki run rẩy như thế nào dưới chiếc áo choàng nặng nề đã nhấn chìm cơ thể mình, Izuku dường như không hề bị ảnh hưởng.

Người thợ săn ngẩng cao đầu khi cưỡi ngựa, tóc xõa ra khỏi khuôn mặt và dường như đang tận hưởng cơn gió. Tấm lưng của hắn thậm chí còn tỏa ra rất nhiều hơi ấm, đó là lý do chính khiến Katsuki bám lấy hắn như thể mạng sống của cậu phụ thuộc vào nó. Với lại, cậu ấy cũng không muốn bị rơi ra.

Katsuki lơ đãng nhìn sang một bên. Họ đã rời khỏi con đường chính được một lúc và đi xuống một con đường nhỏ hơn nhiều. Họ không gặp phải bất kỳ du khách nào khác ở đây.

Khi thời gian trôi qua, con đường ngày càng trở nên ít giống đường và nhiều đoạn đất hơn, rồi một khu rừng hiện ra ở phía xa. Những cái cây lớn dần đều khi cả hai tiến đến gần hơn. Chúng cao và có những vòm lá tối, và Katsuki có thể nhìn thấy một vài đỉnh núi nhô ra trong mây. Trên đỉnh còn có một tấm chăn màu trắng phủ lên nữa.

Họ vào rừng một cách lặng lẽ.

Katsuki rất vui khi giờ đã tránh được gió, nhưng những cái cây thấp thoáng trên người họ lại mang đến một số cảm giác mới lạ. Chúng cao và tối, che khuất rất nhiều ánh sáng khỏi nền rừng, khiến mặt đất gần như cằn cỗi vì không có sự sống của thực vật. Nó yên tĩnh đến kỳ lạ, khiến Katsuki cảm thấy bình yên, nhưng cũng không thoải mái.

Họ tiếp tục băng qua khu rừng, tiến sâu hơn vào mê cung cây cối dường như không bao giờ kết thúc. Họ đã đi ngang qua một số chân đồi trên đường đi. Khoảng cách gần khiến chúng trông lớn hơn rất nhiều khi nhìn lên.

Khi cả hai đến một con suối, Izuku nhảy xuống ngựa và thông báo rằng họ sẽ nghỉ ngơi. Hắn buộc con ngựa lại và cho nó uống nước, để chân nó nghỉ ngơi.

Katsuki nhìn Izuku đổ đầy nước ngọt vào chai của mình và tạt một ít lên mặt. Hắn rũ những giọt nước ra và quay lại bới móc cái túi da của mình. Sau đó, lại không một lời nói, đưa cho cậu một ít bánh mì và thịt khô.

Katsuki im lặng nhận lấy thức ăn, hy vọng rằng Izuku không nghe thấy tiếng bụng của mình gầm lên khi nhìn thấy nó. Cậu quay lưng về phía Izuku và ngồi xếp bằng trước khi bắt tay vào bữa ăn của mình.

Những miếng cắn của cậu lớn hơn nhiều so với mọi khi và nhanh chóng kết thúc bữa ăn. Nó gần như đã khiến cậu sợ hãi khi miếng thịt bình thường cứng rắn lại không có chút phản kháng nào khi cậu cắn vào nó. Cậu xìu xuống một chút khi nhận ra mình vẫn còn đói.

Katsuki đẩy cảm giác của cái bụng rỗng ra khỏi tâm trí và nhìn xung quanh. Nơi mà Izuku chọn khá là thư giãn. Cậu có thể dành phần còn lại của cả buổi chiều để ngắm  quang cảnh này.

"Em đang rất là tĩnh lặng," Izuku nói từ phía sau Katsuki. Cậu quay lại nhìn người thợ săn qua vai, lúc này đang nằm ngửa, gối đầu lên cánh tay. "Chuyện gì đã xảy ra với sự tự tin hồi sáng rồi?"

Katsuki nhìn xuống và nhìn lại cơ thể của Izuku trước khi nhún vai nửa vời và quay đi chỗ khác.

"Chỉ ngắm cảnh thôi."

"Em có thích nó không?" cậu nghe thấy tiếng quần áo của Izuku sột soạt khi hắn ngồi dậy và cúi xuống gần hơn.

"Cũng được," Katsuki lại nhún vai. Cậu nhìn qua vai, ánh mắt của cậu kết nối với Izuku. Đôi mắt xanh lục sâu thẳm của hắn đang nhìn cậu, với một nụ cười trên môi.

Katsuki không thể hiểu đôi mắt đó đang tìm kiếm điều gì. Cậu nhìn đi chỗ khác, má nóng bừng bừng và tập trung sự chú ý vào dòng suối. Nước chảy trong suốt như pha lê, để lộ một số sinh vật sống trong đó khi chúng ra khỏi chỗ ẩn nấp đủ lâu để cậu nhìn thấy.

"Tận hưởng mọi thứ cũng tốt mà," Izuku nói, sự trêu chọc trong giọng của hắn rất lớn. Katsuki không cần phải nhìn cũng biết hắn có lẽ đang cười. Nụ cười ngu ngốc mà hắn cứ tiếp tục làm không bao giờ khớp với bất cứ điều gì đang xảy ra trong toàn bộ thử thách này.

Katsuki phớt lờ lời bình phẩm của hắn và cau có nhìn xuống dòng suối, vẻ đẹp của nó giờ nhuốm màu tức giận của chính cậu. Làm sao cậu có thể tận hưởng mọi thứ được? Làm gì có ai có thể tận hưởng được mọi thứ khi cơ thể của mình ngày càng trở nên bạc nhược? Cậu đang bắt đầu dần quên mất mình là ai.

"Nhân tiện, em vẫn chưa nói cho tôi biết tên của mình," Izuku nói, rõ ràng đang cố gắng bắt chuyện. Katsuki không thể hiểu tại sao.

"Katsuki," cậu càu nhàu, nhìn xuống bãi cỏ.

"Không có họ sao?" Izuku cố gắng trêu chọc, nhưng Katsuki chỉ phớt lờ hắn. Hắn cười ha hả. "Được rồi, không có họ. Tôi là Izuku."

Không có họ.

Katsuki quay đầu lại nhìn Izuku và thấy bàn tay đang đưa về phía cậu. Cậu nhìn xuống nó với vẻ mặt trống rỗng, rồi nhìn lên Izuku, người đang nhìn cậu với nụ cười khó hiểu đó, rồi quay lại với bàn tay.

Thành thật mà nói, Katsuki thực sự không muốn bắt tay người thợ săn. Họ chỉ mới gặp nhau ngày hôm trước trong những hoàn cảnh kỳ lạ, và cậu vẫn không hiểu tại sao hắn lại quan tâm đến việc giúp đỡ mình. Tại sao phải tin tưởng anh ta?

Chắc chắn rằng không ai lại làm chuyện như thế này nếu họ không muốn đổi lại một điều gì đó lớn lao. Phải có một kế hoạch lớn hơn hay gì đó. Có lẽ có điều gì đó mà Izuku đang giấu cậu ấy. Có lẽ hắn không thực sự có kế hoạch giúp đỡ Katsuki, và đây tất cả chỉ là một số hành động để hạ thấp hàng rào phòng thủ của cậu.

Tuy vậy, cho đến hiện tại, Izuku chỉ đưa ra những lý do để tin tưởng vào hắn. Hắn đã đưa Katsuki ra khỏi nhà kho, cho cậu chiếc áo choàng, cho cậu một bữa ăn đầy đủ và một nơi để qua đêm, với một chiếc giường ấm áp. Và bây giờ hắn đang đưa Katsuki đi cái chỗ nào đấy mà Chúa biết để sửa chữa bất cứ điều gì đang xảy ra bên trong cơ thể cậu. Sẽ rất là thô lỗ nếu không cố gắng đáp lại những nỗ lực của hắn, cho dù cậu có không muốn thế nào đi chăng nữa.

Katsuki thở dài và vươn tay, nắm lấy tay Izuku. Bàn tay của hắn to hơn rất nhiều so với bàn tay của Katsuki. Nó dày và thô, gần như gấp đôi bàn tay xương xẩu của cậu. Cậu cũng không hề bỏ lỡ hình ảnh nó méo mó như thế nào. Vết sẹo lớn quấn quanh chính giữa và những vết sẹo nhỏ hơn khiến một số ngón tay của hắn vẹo đi trông thấy.

Izuku bắt lấy tay cậu một cách chắc chắn trước khi buông ra, nụ cười dịu dàng đó đã trở lại trên khuôn mặt hắn. Có lẽ đây cũng không phải là ngày tận thế.

-------------------

End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro