Đêm Hoang Liêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: http://forum.trochoivui.com/showthread.php?t=11969

Người đến, người đi, người chia biệt

Trăng tròn, trăng khuyết, bóng tan mờ

Đêm nay bóng hoa, trăng lại sáng

Hỏi người năm cũ nhớ nhau không? (1)

Đồng hồ điểm 12 giờ. Màn đêm bao trùm lấy xung quanh, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ lẫn vào không gian cô tịch. Tôi nhìn sang, qua chút ánh trăng mờ ảo lọt vào từ khe cửa, gương mặt người an nhiên lạ lùng trong giấc ngủ. Tôi nhẹ nhàng nhỏm dậy, tựa mình vào vách lặng lẽ ngắm người. Bất chợt, tôi nhận ra rằng, dù có gần nhau đến mấy, thì tôi và người vẫn là hai thực thể tách biệt nhau hoàn toàn, chẳng bao giờ có thể hòa hợp như người ta vẫn thường nói, vẫn thường tin. Người cũng đã từng nói với tôi điều này, phải không? Nhưng sao bây giờ, tôi mới nhận ra?

Trong giấc mơ hoang của mùa đông, tôi đã mơ đến người, mơ đến hạnh phúc ảo tưởng mà tôi hằng hy vọng. Vậy mà, người thẳng tay bóp nghẹt giấc mơ ấy một cách tàn nhẫn. Những lúc, tôi tưởng như có thể đến gần người nhất, người lại đẩy tôi ra, để tôi thấy sự thật nghiệt ngã.

“Anh không thể cho em cái em cần”

Người đã nói vào một đêm trăng sáng. Bóng người hòa lẫn vào ánh trăng mờ ảo, chông chênh trong màn đêm.

“Em hiểu”

Tôi gật nhẹ đầu. Tôi hiểu, người không bao giờ thuộc về tôi, mà sao vẫn thấy đau lòng. Mùi cỏ dại hăng hăng trong không khí, sương đêm phủ hờ lên vai, se lạnh. Người nắm hờ lấy tay tôi, kéo nhẹ:

“Mình về thôi”.

“Vâng”.

Ngày hôm ấy, tôi đã chạy theo người, như tìm kiếm hình hài tan vỡ của bóng trăng, như tìm kiếm cái hạnh phúc người vẫn gọi là ảo tưởng. Tôi đã chạy theo người, vào một đêm trăng sáng. Bóng người trải dài trên đường, chông chênh huyền ảo. Ngày hôm ấy, tôi tưởng mình đã có thể theo kịp hình bóng người.

Lai như lưu thủy, thệ như phong

Bất tri hà xứ lai, hà sở chung. (2)

Tôi gỡ nhẹ những sợi tóc vương trên gương mặt người. “Làm thế nào để quay đầu khi đã yêu thương?”, tôi tự hỏi mình. Dù có thức dậy, người vẫn không bao giờ trả lời những câu hỏi của tôi, có chăng cũng chỉ là câu người thường nói với tôi: “Ngốc”.

“Tại sao không bao giờ anh trả lời câu hỏi của em?”

“Vì nó rất ngốc”.

“Làm thế nào để níu giữ yêu thương?” Tôi vẫn tự hỏi mình. Tiếng của tôi lạc lõng trong không khí, bơ vơ đến tuyệt vọng. Tôi nằm nhẹ xuống bên cạnh người, luồn tay vào bàn tay lạnh giá của người, nhắm mắt với câu hỏi vẫn đang lởn vởn trong đầu. Giấc ngủ chập chờn kéo đến, cuốn tôi vào những giấc mơ không rõ hình hài….

Tôi thức dậy giữa màn đêm u tịch. Tiếng em thở đều, có vẻ như đang chìm vào giấc ngủ say. Đêm nay, trăng sáng. Những vệt sáng luồn qua khe cửa, rọi vào phòng những vệt mờ ảo. Tôi nhớ đến một đêm trăng khác, em khe khẽ hát:

“Trăng trắng, trăng tròn, trăng lạnh lẽo

Đêm sâu, đêm lạnh, đêm hoang liêu

Rượu đắng, rượu cay, rượu hăng sầu

Người nói, người cười, người xa xôi” (3)

Em mỉm cười, ngước nhìn trăng rất lâu rồi bất ngờ quay sang hỏi tôi: “Làm sao để giữ được ánh trăng?”. Như đã quen với sự im lặng của tôi, em tiếp tục ngâm nga, ánh mắt xa xăm:

Xuân quang nhiễm nhiễm quy hà xứ?

Cánh hướng hoa tiền bả nhất bôi.

Tận nhật vấn hoa, hoa bất ngữ,

Vị thuỳ linh lạc vị thuỳ khai? (4)

Câu thơ cuối cùng chầm chậm vang lên, trong giọng em có gì đó uất nghẹn. Môi em run run nở nụ cười vô thức, mắt vẫn nhìn về phía xa xôi, nơi ánh trăng không thể chạm tới. Từ khóe mắt em, một giọt nước mắt chảy xuống, lăn dài trên gương mặt. Ngày hôm đó, em chỉ khóc với một giọt nước mắt.

“Chúng ta là gì của nhau?”

Đã có lần tôi tự hỏi chính mình. Tiếng em thở nhẹ nhàng. Nhưng nỗi đau in sâu trong khóe mắt vẫn hiện lên nhức nhối, dù đã từ lâu tôi không còn nhìn thấy em khóc nữa. Em bước qua tôi như một cơn gió, nhưng dù gió có thổi nhẹ đến mức nào, thì khi lướt qua vẫn để lại nỗi trống trải hoang mang đến đáng sợ.

“Chúng ta có thuộc về nhau không?”

Yêu thương là trò đùa của số phận. Hai trái tim trống hoác, làm sao có thể lấp đầy cho nhau? Tay tôi ngập ngừng chạm vào tóc em. Sương đêm phủ hờ lên tóc, lạnh lẽo buốt giá. Không gian chỉ còn đọng lại tiếng gió xào xạc và những vệt sáng mờ ảo của ánh trăng. “Càng gần nhau, càng cảm thấy cô đơn”, đó cũng là điều tôi nói với em, cũng là điều tôi xót xa. Tôi nhắm mắt, để mặc dòng suy nghĩ trượt dài. Bất chợt, câu hát của em hiện lên trong tâm trí.

Đêm nay, đêm hoang liêu….

(1): trích “Trăng soi đáy nước” – Aster’s fic.

(2): Đến như nước chảy, tàn như gió. Không biết từ đâu đến, không biết kết thúc nơi đâu

(3): trích “Trăng soi đáy nước” – Aster’s fic

(4): Lạc hoa của Nghiêm Uẩn, tạm dịch:

Ánh xuân sắc thắm đi về đâu

Tới trước hoa, nâng một chén rượu mời

Cả ngày hỏi hoa, hoa không nói,

Vì ai hoa rơi, vì ai nở?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro