The Platonic Love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: http://forum.trochoivui.com/showthread.php?t=7554

Cuộc hành trình của Sesshomaru là con đường bất tận đi tìm kiếm sự hoàn hảo với một niềm tin tuyệt đối vào sức mạnh của bản thân. Anh chinh phục tất cả mọi mục tiêu trên đường mà không hề do dự, tiêu diệt Naraku cũng chỉ là một trong số đó. Sesshomaru đã từng rất khao khát thanh kiếm của Inuyasha để anh có thể trở nên mạnh mẽ hơn và vượt qua những giới hạn của bản thân. Nhưng dường như đây lại là một trò đùa của số phận khi định mệnh nghiệt ngã đã ban cho Sesshomaru một đứa em trái nửa người nửa yêu trong khi anh đang cố gắng tìm kiếm sự hoàn hảo. Vốn kiêu hãnh về dòng dõi thuần khiết danh giá của mình, dĩ nhiên Sesshomaru rất thất vọng và anh không bao giờ chấp nhận sự thật đó.

Một ngôi sao băng lao vút qua bầu trời đêm là dấu hiệu của Sesshomaruhoumaru. Lạnh lùng, đơn độc và thực dụng là điều mà ai cũng dễ dàng liên tưởng khi nghĩ đến Sesshomaru hay chính anh luôn muốn mọi người phải nghĩ về anh như thế. Thế giới của anh chỉ có một thứ ý nghĩa, đó là sức mạnh tuyệt đối. Trái tim anh được bao phủ bởi băng giá vĩnh cửu những tưởng sẽ không bao giờ biết xao động hay bị tổn thương trước bất cứ cái gì. Yêu thương là cách đơn giản nhất để làm cho con người ta mạnh mẽ hơn nhưng cũng chính tình yêu sẽ lấy đi sự quyết đoán và đôi khi chúng ta phải trả giá bằng cả sinh mạng. Sesshomaru biết rõ điều đó khi nhìn vào cha mình và cả Inuyasha. Không yêu sẽ không bao giờ phải ôm nỗi oán hận day dứt trong lòng vì đã làm hại người mình yêu như Kikyo. Không yêu sẽ không bị phong ấn để rồi suốt đời mãi mãi đi tìm một tình yêu đã mất như Inuyasha. Không yêu sẽ không biết thế nào là nỗi buồn của người đến sau như Kagome. Không yêu sẽ không bao giờ phải khóc cho những người mình yêu thương... Sự hoàn hảo với Sesshomaru không có chỗ dành cho tình yêu.

Trên con đường của mình, Sesshomaru không bao giờ cho phép bản thân dừng lại và quan tâm đến người khác. Một Sesshomaruhoumaru hùng mạnh sẽ ra sao nếu bị tình yêu làm cho đau khổ dày vò. Chắc chắn Sesshomaru không hề muốn các yêu quái khác xem thường mình vì sự yếu đuối đó. Ngàn năm sau có lẽ anh sẽ vẫn tàn nhẫn và vô tình như thế nếu số phận không mang đến cho anh một cô bé loài người - Rin. Cũng như Sesshomaru, Rin cô độc giữa chính những đồng loại của mình nhưng Rin khác anh ở một điểm, cô bé luôn khao khát tình thương trong khi anh dùng sự cô độc làm vỏ bọc cho chính mình. Rin đến bên cạnh và quan tâm Sesshomaru không phải vì vẻ ngoài đầy cuốn hút hay sức mạnh vô tận của anh mà chỉ đơn giản là vì cô bé cảm nhận được sự cô đơn trong trái tim anh, một trái tim chưa hề biết yêu thương một ai. Người ta vẫn nói tình yêu càng đơn giản thì càng đẹp và trong sáng. Rin ở bên anh mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Trong những lúc nguy hiểm, cô bé luôn tin tưởng một cách tuyệt đối rằng Sesshomaru chắc chắn sẽ đến cứu mình. Không phải vì anh là một đại yêu quái mạnh mẽ mà chỉ vì Rin biết anh thật lòng quan tâm đến cô.

Hành động và suy nghĩ của Sesshomaru đôi lúc lại đầy mâu thuẫn. Không hài lòng với quyết định của cha nhưng anh vẫn luôn giữ Tenseiga bên mình. Là một yêu quái mạnh mẽ nên anh khinh thường tất cả những kẻ yếu đuối, xem chúng là những con mồi săn nhưng anh lại mang theo tên người hầu Jaken gần như là vô dụng. Anh không thích sự phiền hà, chỉ làm những việc có lợi cho mình nhưng anh lại cứu Rin rồi luôn mang theo cô bé loài người yếu đuối ấy ở bên cạnh mình. Anh không chấp nhận Inuyasha là em trai nhưng anh lại yêu cầu Jaken tìm Inuyasha về cùng chiến đấu bên cạnh anh năm mươi năm về trước. Anh căm ghét con người và không hề muốn có chút liên hệ nào với loài người nhưng anh lại bảo bọc Rin như giữ gìn chính thứ quý giá nhất trong cuộc đời của mình. Anh sẵn sàng xuống tay tiêu diệt bất cứ kẻ địch nào nhưng anh không bao giờ để cho cô bé của mình chứng kiến cảnh đó. Anh nói với Naraku sẽ không vì một cô gái mà nghe theo lời bất cứ ai nhưng anh đã bất chấp tất cả để đi cứu Rin. Anh mong muốn mình ngày càng mạnh mẽ hơn nhưng rồi Rin lại chính là điểm yếu duy nhất của anh.

Những khả năng của Tenseiga vẫn chưa được khám phá hết và biết đâu thanh kiếm ấy lại có thể mang lại sự sống vĩnh hằng cho con người. Sesshomaru là một người đặc biệt nên tình yêu của anh chắc chắn sẽ không giống bất cứ một tình yêu bình thường nào. Ánh mắt anh dành cho Rin khi anh ôm cô bé trên tay là gì? Nó khác hẳn với những khi anh bước vào các cuộc chiến đấu đẫm máu. Ánh mắt ấy cũng không lạnh lùng và vô cảm như khi anh nhìn các cô gái khác. Cái nhìn đó đầy lo lắng nhưng thật ấm áp và dịu dàng. Phải chăng Sesshomaru cũng cảm nhận được sự mất mát mà tình yêu mang đến nếu anh đến chậm chỉ một giây thôi. Thế giới này đã thay đổi vào ngày mà ta nhận ra được người thật sự quan trọng trong cuộc đời mình. Thứ tình cảm mà Sesshomaru dành cho Rin là gì? Tình yêu hay tình thương, hay là không thể phân biệt được. Nhưng tôi tin đó là một tình cảm vô điều kiện - thứ tình cảm trong sáng và thuần khiết nhất của con người. Có một tình yêu đặc biệt. Hẳn các bạn cũng biết phải không? Đó là Platonic Love.

Sesshomaru không bao giờ hiểu được tại sao cha lại giao Tenseiga cho mình nhưng anh không vì thế mà vứt bỏ thanh kiếm dường như là vô dụng này. Sesshomaru luôn mang theo Tenseiga bên mình dù biết nó không hề có khả năng tiêu diệt được kẻ địch. Ít nhất điều này cho thấy Sesshomaru không phải là con người không hiểu lý lẽ. Sesshomaru vẫn xem trọng thanh kiếm ấy như xem trọng chính cha của mình. Và chính Tenseiga đã chứng minh nó rất xứng đáng với chủ nhân của mình. Nó đã cứu Sesshomaru trong lúc nguy kịch và vô vọng nhất, khi Inuyasha ra đòn quyết định. Thật vậy, Tenseiga luôn biết tự rút ra trong những tình huống cần thiết. Đôi lúc tôi tự hỏi là nếu Sesshomaru mang Tenseiga bên mình thì có lẽ không vũ khí nào tiêu diệt được anh. Nhưng đó cũng không phải là điều quan trọng nhất vì Tenseiga còn có sức mạnh hồi sinh - làm cho nó khác hẳn với tất cả các thứ vũ khí thông thường khác. Thật sự Tenseiga đã làm cho Sesshomaru trở nên đặc biệt hơn so với các yêu quái khác. Anh là người duy nhất có thể bước qua cánh cửa giữa sự sống và cái chết mà không gặp một chút khó khăn nào. Đây là điều mà không một yêu quái nào khác dù mạnh đến đâu hay thậm chí cả Inuyasha cũng không làm được.

Tất cả mọi người đều biết Sesshomaru là người không thích bị người khác chỉ huy, Naraku đã thấm thía điều đó. Nhưng dù muốn hay không, anh cũng phải làm những việc cần phải làm vì một người đặc biệt duy nhất. Muốn khiến Sesshomaru phải đi đến lô cốt của mình, Naraku không còn cách nào khác là cho Kagura đi bắt cóc Rin. Người đầu tiên khiến Sesshomaru phải dùng đến Tenseiga chính là cô bé Rin. Tôi không nghĩ là Sesshomaru làm thế để thử nghiệm Tenseiga như ý kiến của ai đó. Khi Sesshomaru rút Tenseiga ra cứu Rin, tôi biết anh muốn làm việc này và anh tin mình sẽ cứu sống được cô bé. Chính trái tim của Sesshomaru đã thôi thúc anh làm như thế.

Từ trước đến giờ không hề có con người nào lại có thể đến gần Sesshomaru như Rin. Có lẽ Rin là người duy nhất có thể mở cửa được trái tim của Sesshomaru dù chỉ là một chút thôi. Cô bé không hề hoảng sợ mà còn đem đồ ăn đến cho Sesshomaru. Yêu quái trong suy nghĩ non nớt của Rin không hề đáng sợ vì đôi khi con người - đồng loại của cô bé còn đáng sợ hơn. Thật vậy, có không ít những con người cũng không hề nao núng khi giết chết đồng loại, bán linh hồn cho yêu quái. Bất cứ lúc nào Rin gặp nguy hiểm Sesshomaru đều xuất hiện kịp thời. Anh đã biết quan tâm đến người khác, cảm nhận được những thứ nhỏ nhặt như cái đói của cô bé. Anh cũng không phiền với hàng tá những câu hỏi ngốc nghếch của Rin... Trước giờ Sesshomaru rất coi trọng danh dự bản thân nhưng có những lúc vì Rin anh phải tạm dẹp qua cái tôi quá lớn kia để cứu cô bé. Bây giờ sự an toàn của Rin là điều duy nhất quan trọng nhất với Sesshomaru.

Nếu nói Sesshomaru chỉ có cứu Rin thì đúng là hơi vô lý. Anh đã từng dùng Tenseiga để cứu một yêu quái tầm thường khác khi đang trên đường đi tìm kiếm tung tích của Naraku. Điều mà Inuyasha - đang có mặt ở đó dù rất muốn cũng không thể nào làm được. Trước đó, Sesshomaru cũng đã dùng Tenseiga để đánh bại lãnh chúa của bộ tộc mèo sau khi hắn giết các thuộc hạ của mình. Khi Sesshomaru rút Tenseiga bay vút ngang qua mặt tên lãnh chúa, ánh sáng lấp lánh của thanh kiếm lan toả khắp mọi nơi. Sesshomaru đáp xuống nhẹ nhàng, không hề quay lại trong khi tên lãnh chúa mèo đổ gục sau lưng anh. Câu chuyện còn lại, Sesshomaru dành cho em trai mình Inuyasha. Sesshomaru đã cứu những yêu quái mèo vốn luôn tìm cách gây chiến với anh nhưng Sesshomaru luôn biến mất lặng lẽ trước khi những lời cảm ơn được thốt ra.

Ngay cả nhóm của Inuyasha cũng đã từng được Sesshomaru giúp đỡ. Khi Inuyasha đang bị vướng vào trận đánh với Xà Cốt thì Sesshomaru đã xuất hiện tiêu diệt tên yêu quái chuyên dùng thuốc mê để cứu Kagome và mọi người chỉ với lí do mà không ai có thể tin được ('Hắn cản đường ta'). Sesshomaru không bao giờ chịu thừa nhận mình làm thế để giúp Inuyasha, ngay cả khi anh tha chết cho Kohaku, anh luôn tìm ra lí do thích hợp để giải thích cho hành động của mình. Với tôi, đó là một trong những scene hay nhất về Sesshomaru. Khi anh lướt nhanh qua Inuyasha, giữ Kohaku trong tay, khuôn mặt Sesshomaru đẹp một cách lạ lùng, ánh mắt quyết đoán nhưng dường như bị níu kéo bởi cái gì đó từ sâu thẳm trái tim anh. Sau một thoáng ngần ngừ Sesshomaru buông tay, Rin tỉnh lại ngay lúc đó... Anh không còn là Sesshomaruhoumaru ngày xưa nữa. Cả Inuyasha và Kagome cũng rất ngạc nhiên. Trước đó Inuyasha đã nghĩ rằng chỉ có anh mới có thể ngăn chặn được anh trai mình là Sesshomaru giết chết Kohaku nhưng có vẻ như Inuyasha đã lầm, vì anh không phải là người duy nhất đó...

Anh nhìn cô bé trước mặt. Đôi mắt nâu chập chờn ánh lửa nhìn anh thắc mắc. Anh thả bàn tay nhỏ đã ấm lên của cô bé ra, gật đầu

“ Lấy vải ấm phủ vào rồi đợi Jaken mang thuốc về!”

“ Vâng, Sesshomaru_sama!”

Rin chạy đi đến bọc áo tìm vải. Nhưng cô bé lấy ra một miếng vải sạch bao cái vỏ ốc lại trước khi tìm đôi bao tay mới cho bàn tay của mình.

Ngốc nghếch!

Ánh hoàng hôn lấp loáng trên mặt biển, hắt sáng lên chỗ hai người. Bóng những bông tuyết thấp thoáng đan vào nhau. Mênh mang tiếng sóng xô bờ. Vị mặn mơ hồ lẩn khuất.

“ Tiếng biển buổi chiều nghe cũng khác, Sesshoumaru_sama nhỉ!”

Anh nhìn sang Rin. Cô bé đã đến ngồi cạnh anh, mỉm cười nhìn về phía biển.

“ Khác à?”

Anh nhìn lơ đãng ra khoảng không trước mặt. Có ai hiểu được biển nghĩ gì cơ chứ?

“ Có vui, nhưng mà cũng có đôi chút hơi buồn.” Rin nghiêng đầu nhìn ánh nắng cuối ngày đang dần tắt.

“ Thế sao?”

“ Biển vui vì biển sẽ được gặp lại những ngôi sao. Và biển buồn vì phải xa mặt trời. Nhưng biển cũng biết là ngày mai biển sẽ lại gặp được mặt trời thôi, nên biển không buồn lắm đâu.”

Anh khẽ cười

“ Sao ngươi lại nghĩ thế?”

“ Vì Rin nghĩ là biển nghĩ thế.”

“ À…”

Biển vốn rất vô tâm, ngươi có biết không? Tất cả những gì người ta gán ghép chỉ là những thứ mà người ta cho là như vậy.

Ngươi nghĩ như thế… Chỉ vậy thôi sao?

“ Vì Amarante nói với Rin như thế.”

Cô bé mở khăn lấy chiếc vỏ ốc ra, áp vào tai anh

“ Sesshomaruhoumaru sama có nghe thấy không?”

Tiếng u u ầm ì trong vỏ ốc rất giống tiếng biển. Nhưng KHÔNG BAO GIỜ là tiếng biển!

Những thanh âm trong vỏ ốc bé nhỏ này có bao giờ đạt tới được vẻ vĩ đại mênh mang sâu thẳm của biển đâu!

“ Nghe kỹ đi Sesshomaruhoumaru sama!”

Anh nhìn cô bé trước mặt, khẽ cau mày. Nhưng cô bé chẳng có vẻ gì nhận thấy.

“ Sesshomaruhoumaru sama có nghe thấy không? Tiếng tim đập của chính Sesshomaruhoumaru sama ấy!”

Tiếng trái tim đang đập?

Nhè nhẹ, tiếng thầm thì nào hòa trong tiếng sóng lao xao. Khe khẽ, nhịp đập nào len lỏi trong âm vang của gió.

Tiếng nào là hoang mang? Tiếng nào là nghi hoặc? Tiếng nào là nghi ngờ? Tiếng nào là giận dữ? Tiếng nào là đau khổ? Tiếng nào là vui sướng?

Mênh mênh mang mang. Âm âm hư ảo. Lời của sóng biển trong tim?

“ Hồi nhỏ khi Rin chưa bao giờ được đến biển, Rin luôn áp vỏ ốc vào tai và tưởng tượng đến biển. Với Rin, biển là như vậy!”

Anh khẽ cười.

Chỉ là như vậy thôi sao? Biển của cô bé nào có chứa những ký ức bi thương, nào có mang trong lòng trăn trở. Biển của cô bé sống giữa đất trời, đón lấy những giọt mưa rơi, hứng từng bông tuyết, vui vùng nắng gió, tươi sáng dưới mặt trời và mỉm cười với trăng sao…

Chỉ như vậy thôi sao?

Nếu như anh nghĩ biển cô độc bi thương… Chẳng phải đó CŨNG CHỈ LÀ NHỮNG GÌ ANH NGHĨ THÔI SAO?

Vạn vật đi qua nhưng có ai hiểu được biển nghĩ gì?

“ Sesshomaru_sama nghe biển nói gì vậy?”

Rin vẫn để nguyên vỏ ốc áp vào tai Sesshomaru. Anh nhìn ra mặt nước đang tối dần, lặng lẽ.

“ Tối tăm và có rất nhiều chuyện không vui.”

“ Thế ư?”

Cô bé hơi cau mày. Rồi nhìn lại ra phía biển. Khoảng không gian tím sẫm lờ mờ đè nặng một màu buồn bã. Tuyết vẫn rơi, đóng thêm lên bãi biển một lớp dày.

“ Có lẽ đó là tất cả những gì biển cảm thấy, phải không Sesshoumaru_sama?”

“ Cái gì?”

Rin đập hai bàn tay vào nhau, nghiêng đầu cười

“ Biển lớn như thế, sống nhiều năm như thế, tất nhiên biển đã gặp nhiều chuyện, phải không Sesshomaru_sama? Thế thì biển cũng có lúc vui lúc buồn, biển cũng phải có nhiều tâm trạng chứ! Cho nên biến có thể vui khi gặp trăng mà đồng thời cũng phải buồn khi có một con cá sống trong đó bị chết. Cho nên mỗi người có thể sẽ nghe thấy biển khác nhau, phải không Sesshomaru_sama? Nhưng chẳng phải đó đều là một phần của biển sao?””

Sesshoumaru im lặng nhìn Rin.

Những bóng tối đã qua, những đau buồn qúa khứ, những nổi niềm hiện tai. Hạnh phúc và khổ đau, vui sướng và buồn bã… Trái tim chứa tất cả những điều đó, phải không?

“Giống như Rin vậy, Rin có nhiều chuyện không vui trước kia nhưng bây giờ Rin không buồn nữa. Rin được ở bên Sesshoumaru_sama, được ở bên mọi người. Rin rất vui!”

“ Rin, ngươi nghĩ biển có gì để vui không?”

“ Có chứ! Biển đã sống rất lâu và sẽ sống rất lâu. Biển sẽ gặp được rất nhiều thứ thú vị. Biển sẽ tiếp tục gặp được mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao. Cả những làn gió nữa. Và biển sẽ được tiếp tục hát, như bây giờ vậy!”

“ Vậy là vui sao?”

Gặp gỡ và chia ly, được và mất. Hạnh phúc luôn song hành cùng khổ đau. Và khúc hát không phải bao giờ cũng dành cho những niềm vui. Giai điệu vang lên từ biển đôi khi vẫn mang hương của nước mắt nhân gian mặn chát .

“ Thế Sesshomaru_sama nghĩ vui là như thế nào?”

Im lặng. Tiếng sóng vỗ rì rào. Niềm vui?

Ta đã vui khi đánh thắng được một kẻ thù. Ta đã vui khi đoạt được những gì ta muốn. Ta đã vui khi chinh phục được thêm một đỉnh cao.

Đó là niềm vui, phải không? Thế tại sao những gì còn lại trong ta vẫn chỉ là một khoảng không trống rỗng? Tất cả những gì còn lại trong ta chỉ là một hố đen mà ta đem những khao khát mù quáng về sức mạnh càng lấp càng sâu?

Ngày ấy khi ta đem trái tim mình chôn vùi trong biển, ta đã không nhận ra rằng, cả những giá trị mà ta từng gắn bó cũng đã chôn sâu.

Ta ngước nhìn cha bằng sự ngưỡng mộ vô bờ. Ta đuổi theo cha trên con đường chinh phục. Ta lấy cha làm mục tiêu, lấy sức mạnh làm chuẩn mực.

Và cuối cùng, cha ta không cần ta…

Cha không cần ta với những khao khát lạnh lùng. Cha không cần ta với những trận chiến mòn mỏi vô mục đích. Cha không cần ta luôn coi người như một đối thủ để đuổi theo… Cha bỏ ta mà đi vì một người cần ông để yêu thương và che chở.

Ta lấp đầy vết thương của mình bằng lòng ngạo mạn. Ta không cần ai để không ai cần. Niềm vui? Chẳng lẽ chỉ giản đơn như ngươi nói thôi sao?

“ Sesshoumaru_sama có vui khi Rin ở bên cạnh Sesshoumaru_sama không?”

Sesshomaru đứng dậy đi đến bên bờ biển. Rin chạy theo sau. Anh nắm lấy bàn tay đang cầm chiếc vỏ ốc nhỏ. Chiếc vỏ ốc nhỏ nhoi chứa một phần trái tim của biển khơi…

Mỗi con người là một vũ trụ tài nào hiểu hết. Mỗi trái tim là một biển khơi sâu thẳm khó dò. Mỗi con người sinh ra vốn đã cô đơn. Mỗi trái tim từ khi bắt đầu nhịp đập đã chất chứa nhiều khao khát…

Trái tim ngày xưa anh chôn vùi trong biển giờ đây trở lại âm vang trong chiếc vỏ ốc vốn đã nhạt màu. Những chuyện ngày xưa anh không muốn nhớ, giờ đây đã trở thành vết sẹo trong tim.

Sesshomaru nhìn vào đôi mắt nâu trong veo đang bừng sáng rạng rỡ nhìn anh. Cuộc sống và hiện tại? Qúa khứ và tương lai?

Cha chưa bao giờ nói cho con về một chiếc vỏ ốc màu tím. Nhưng bây giờ, đã có một người làm điều đó cho con…

Chưa bao giờ có người mỉm cười với con như thế… Nhưng bây giờ con đã có đấy thôi!

Cha… Cha không để lại chút gì cho con ngoài thanh kiếm mà con ghét bỏ.

Cha để lại một vết thương rất sâu trong trái tim con…

Nhưng nhờ thanh kiếm ấy mà con đã cứu được Rin.

Con đã cứu sống được trái tim con.

Đó không phải là thứ mà cha cố tâm để lại cho con. Cha có những giá trị của cha, sự tin tưởng mà cha cho rằng mình đúng và cha muốn con đi theo con đường đó, con biết. Nhưng con không còn hận nữa…

Vết thương vẫn còn đó… Nhưng giây phút này con không còn đau nữa.

Qúa khứ đã qua rồi…

“ Sesshomaru _sama có vui khi có Rin ở bên không?”

Biển vẫn khe khẽ hát rì rào.

Nhắm mắt lại. Và nghe lời sóng biển trong tim. Hơi ấm từ những bàn tay vẫn san sẻ cho nhau trong mùa đông lạnh giá.

"Mỗi trái tim có một phần của trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro