Phần Không Tên 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Seongwoo đọc đi đọc lại lá thư, từng dòng chữ một đều cất giấu điều gì đó anh chưa kịp hiểu. Nhưng mà bệnh

viện? Daniel ở bên đó từng phải vào bệnh viện một mình?

Seongwoo bới tung mấy bức thư trên sàn nhà. Gần năm trăm lá thư không phải là một con số ít ỏi, anh gấp gáp mò

mẫm giữa những tờ giấy đủ loại. Có tờ giấy thơm hương hoa hồng thoang thoảng, có tờ đã cũ nhàu. Một vài tờ bị

nhòe lốm đốm không biết là nước hay là nước mắt, có những tờ giấy lại chỉ giống một mảnh giấy nháp học sinh.

Không còn đủ thời gian để đọc từng lá thư một, Seongwoo tìm ngay đến lá thư có nét chữ run rẩy chứ không phải

phóng khoáng như đa số những bức thư dưới chân mình. Lục tìm mãi cũng thấy, Seongwoo cầm một xấp chừng

mười lá lên rồi đọc mấy dòng run rẩy.

"Ong Seongwoo,

Anh nói thử xem bệnh viện ở đây có ma không? Darren nói với em rằng không có, em không tin được.

Em đã nói với bác sĩ rằng hãy gây tê cho em, không được gây mê. Nếu gây mê,em sợ nhắm mắt lại rồi sẽ không

muốn mở mắt ra nữa.

Chiều hôm trước em gọi điện cho anh nhưng anh không nhấc máy. Em gọi điện cho anh rồi cho mẹ, không có một

ai trả lời điện thoại của em.Đột nhiên nghĩ đến nếu em chết ở đây thì sẽ thế nào? Có thể anh sẽ là người cuối cùng

biết được tin em đã chết. Lúc đó chắc là vui lắm, ngày duy nhất chúng ta được tất cả mọi người yêu thương là ngày

ta chết đi mà. Nhiều khi em đã nghĩ rằng chết như Anna thì rất tốt. Bởi vì còn trẻ, chưa nhăn nheo xấu xí, nếu chết

đi mọi người sẽ nhớ nhiều hơn đến em hay cười. Sau đó em lại nghĩ, không thể chết, còn phải trở về tìm anh. Sau

đó lại tiếp tục nghĩ, trở về làm gì nữa, không phải anh đã có cô ấy rồi sao? Quay về rồi cũng sẽ một mình.

Mắc bệnh ở đây thật ra rất tốt. Bởi vì không có anh, không có mẹ,không có ai để dựa dẫm thì em phải tự dựa vào

chính mình để sống.

Em nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ là mổ ruột thừa thôi, đương nhiên không chết được. Nhưng mà phòng bệnh ở đây vừa

lạnh vừa vắng, nếu biết phải ở một mình chắc chắn em sẽ không bao giờ chọn phòng riêng. Và còn nữa, cháo ở đây

khó ăn vô cùng.

Nói dài quá, chung quy lại vẫn là nhớ anh. Nếu có anh ở đây, đêm nay anh đừng hòng đi ngủ."

Seongwoo thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là mổ ruột thừa, loại phẫu thuật ít gây nguy hiểm tính mạng. Nhưng anh đọc đi

đọc lại, càng đọc lại càng thấy xót xa. Nếu như Daniel biết được ngày cậu lên bàn mổ cũng là ngày Seongwoo đưa

Jisoo về ra mắt gia đình, không biết Daniel sẽ nghĩ gì khi đó. Anh buông rơi lá thư để nhặt lên một lá khác, lá thư lật

ngược lại để lộ ra mấy dòng chữ còn run rẩy hơn rất nhiều.

"Seongwoo, em từng nghĩ bệnh viện ở đây là bệnh viện tốt nhất trên thế giới. Không phải bệnh gì cũng có thể chữa

khỏi, nhưng viêm ruột thừa thì chỉ như một vết kiến cắn mà thôi.

Chúc mừng em đi, em trúng thưởng rồi. Chắc có lẽ không có anh chăm, em bị nhiễm trùng sau đó lại phải lên bàn

mổ. Lần này thú vị hơn nhiều, em ngủ một giấc ngắn, bị cắt đi một đoạn ruột. Lúc này em mới biết ruột và lòng

không hề liên quan. Cắt đi rồi mà vẫn thấy đau, không phải là đau nơi vết mổ.

Ong Seongwoo, đền bù cho em đi. Ông đây bị mất một đoạn ruột rồi mà vẫn đau lòng vì anh, vẫn muốn quay về với

anh. Ở bên anh chắc đang là ban ngày, anh nói với cô gái kia chia cho em một ít nắng được không? Cô ấy có anh

rồi, em không có anh lại còn ở một mình giữa đêm trong bệnh viện. Anh có nhớ tấm bảng quảng cáo của NASA về

hành tinh Proxima B trên quảng trường anh xây không? Chắc rằng sau này em phải di cư lên đó, ở đó có một nửa

chỉ có ngày."

Seongwoo đọc những dòng chữ xiêu vẹo trên giấy rồi sững sờ. Thì ra đó là lí do đêm đó, cái đêm hai người ngủ với

nhau tại hôn lễ của Jisung, Daniel cương quyết bắt Seongwoo phải tắt đèn. Khi đó anh còn cười nhạo trong lòng

nghĩ rằng cơ thể của Daniel không có gì anh không biết cậu còn ở đó làm ra vẻ thanh cao sạch sẽ. Thì ra đúng là có

thứ anh không biết, chắc chắn là một vết sẹo dài ở trước bụng Daniel sau lần phẫu thuật đó. Kang Daniel từ trước

đến giờ chưa từng giỏi giữ bí mật, từ lúc vừa quay về đây trên mặt đã hiện ra sờ sờ mấy chữ yêu anh. Vậy mà một

vết sẹo lại có thể giấu kín như vậy, Seongwoo cảm thấy như dao phẫu thuật cũng đang đảo nát từng tấc trong lòng

mình.

Lần theo những bức thư, chỉ có những nỗi nhớ dài dằng dặc từ trang này sang trang khác. Có bức dài đến hai ba tờ

giấy phải dùng keo dán lại, cũng có những tờ giấy lớn được viết vỏn vẹn một hai dòng.

Seongwoo nhặt lên vài ba tờ rồi thôi, anh không có dũng cảm để đọc tiếp. Kang Daniel mà anh từng nói rằng bỏ

anh đi để sống những ngày đẹp trời cùng người khác, có lẽ còn phải chịu một đêm mưa lạnh hơn nơi anh gấp ngàn

lần.

--

"Ngày ba mươi tháng mười.

Là em đây. Đương nhiên là em rồi, không là em thì là ai được nữa.

Vậy là chúng ta chia tay rồi. Thậm chí khi em đã sang tận đây, em vẫn không tin được sự thật đó. Ong Seongwoo

nói chia tay với em, trước đây chắc anh cũng chưa từng nghĩ có ngày này đúng không? Em xin lỗi.

Hôm qua em nhớ anh quá. Ngày nào cũng nhớ, nhưng hôm qua có chuyện này rất buồn cười. Em bị đau dạ dày vì

phải mời rượu nhiều người, cậu bạn cùng nhà thấy thương nên nấu cháo. Cậu ấy nêm nhầm cháo thành đường,

anh có thể tưởng tượng ra hỗn hợp gạo và thịt và đường và ớt có vị như thế nào không? Dù sao cũng có người nấu

cho em, em phải nuốt hết. Không chừng đến lúc về, Ong Seongwoo luộc cho em một quả trứng em cũng sẽ thấy là

món ngon nhất trên đời.

Còn ba năm nữa thôi, chờ em với. Rồi đến ngày em đứng vững trên chân mình và anh cũng vậy, lúc đó em chắc

chắn sẽ lại về cướp thuốc tráng dạ dày của anh."

--

"Ngày ba mươi tháng mười một.

Ong Seongwoo, Ong Seongwoo...

Anh lừa em phải không? Anh nói rằng cà phê được anh phân ra thành loại Kang Daniel và loại những người còn lại.

Ở đây người ta cũng phân thành loại Kang Daniel và loại những người còn lại, nhưng là phân ra để đổ cà phê của

em đi.

Em thật sự không làm được gì cả, hoàn toàn không được.Hội họa sĩ cười trêu em vì em không biết vẽ, Ở trường chỉ

có một mình em phải học vẽ lại từ đầu. Trường em không có lớp mỹ thuật căn bản, mấy ngày nay em đi học trên

phố. Việc làm không có, đi xin việc luôn bị xua đi. Mà em có xin làm thống đốc ngân hàng đâu, em chỉ xin làm phục

vụ nhà hàng thôi cũng không được.Vô dụng tới nỗi em không biết hai mươi mấy năm vừa qua mình sống bằng gì.

Vừa mới sang đây được một tháng, lại muốn về ôm anh rồi."

Những lá thư vừa buồn cười vừa buồn dần dần đầy lên trong tay Seongwoo. Có những lá thư, anh không chắc là

thư, chỉ toàn viết tên của Seongwoo, ngoài ra không có điều gì khác.

Từ nhỏ Seongwoo đã được dạy, cái tên là thứ con người mang theo từ lúc sinh ra cho đến lúc rời khỏi cõi đời. Cái

tên là thứ phân biệt con người với nhau, để người thương yêu có thể gọi họ và cảm nhận được tình yêu qua tiếng

gọi. Giống như Seongwoo mỗi lần nói một từ Daniel ra đầu môi là đã thấy lòng mình dịu lại, Daniel viết tên anh ra

đầy những dòng thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dp