Phần13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * *

bệnh viện ''Thống Nhất '' 3 h chiều.

-Nhã lan !

Nó chạy sà vào lòng nhã lan từ ghế chờ trước phòng cấp cứu ,Lan đưa mắt nhìn ngọn đèn màu đỏ khô khốc từ đầu cửa bật sáng..thoáng chốc Lan thở dài ,Thiên Trúc giá mà lần ấy Cô k đụng trúng xe TRúc ,có lẻ Trúc sẻ k phãi đau khổ như vậy, ? Lan ôm siết Phương ngồi xuống ghế ,phương vẫn khóc mãi không thôi ,

-Đừng khóc nửa> đâu phãi lỗi hoàn toàn tại em đâu

-nhưng mà..nếu k phãi em đẫy thiên trúc chắc Trúc đã k như vậy .

-thôi ngoan ,dù sự việc có trở nên tồi tệ thế nào ,cùng đừng khóc ,mọi việc sẻ ỗn thôi ,đúng k

lan đưa tay lau cạn những giọt nước đang trực trào nơi khóe mắt đỏ ửng của nó.cô đang an ủi cho nó hay đang tự trấn an lòng cô.củng chã biết nửa ,h cô rối trí quá ,gia đình bạn bè ...sự việc mọi lúc một đi theo chiều hướng xấu ..

-Nhã lan ,nhã phương!

Có tiếng gọi lớn từ đẵng xa ,cả hai way lại và nhận ra đó là Thanh vân ,Tiếu tiếu và Diệu liên ,trông họ rất gấp gáp ,có cả Lăng Đồng nửa thì phãi ,ừm đúng là vậy ,Thiên trúc chỉ có Đồng là người thân thui,vì nghe đâu Ba Mẹ trúc đã định cư bên úc khá lâu rồi ,và họ k way về Vn 1 lần nào nửa bỏ rơi Trúc ,thật tàn nhẫn.

-Phương ! Thiên trúc chị ấy sao rồi

Đồng hỏi nó .Nhưng nó chỉ bik cúi đầu ,Nó không dám nói sự việc tất cả là do nó gây ra ..Đồng mà biết chắc sẻ giận nó lắm

''đừng lo lắng quá ,sẻ ỗn thôi ,''

Nhã lan ,thì thầm vào tai nó,Hình như Lan đã bik đc nỗi khó nghĩ trong lòng nó,= cách trả lời thay .

-sao phương k nói gì vậy ? Đồng rất lo cho chị ấy

-Vẫn đang cấp cứu bộ k thấy sao

Lan kết thúc ,và nắm tay Phương kéo về phía sau,

-ờ ...Nhưng tại sao chị ấy lại ra nông nổi này chứ ?

-ơ tại vì ...

Nó buộc miệng những Thanh vân đã chen vô

-Bỏ đi Đông wan trọng bây h là chờ đợi kết quả từ bác sỷ

-đúng vậy.k nên đễ sự việc rối tung ,bình tỉnh lúc này là giãi pháp tốt .

Diệu Liên lên tiếng tiếp sau khi Thanh vân kết thúc câu ,Liên way sang ,nắm chặt tay nó từ tay Nhã lan.

-Yên tâm đi!..

Nó ngỡ ngàng khi Liên nói với nó câu đó,có khi nào Liên đã đoán đc vì sao Thiên trúc bị tai nạn....Phãi rồi Liên rất nhạy thật k khó đễ liên nhận ra điều đây ,h đây nó chỉ còn bik im lặng và chờ đợi ..cầu chúa ,Amen xin người hãy phù hộ cho thiên trúc ,........

-bình tĩnh nào tất cả ....

Tiếu tiếu nói lên cùng lúc đèn cấp cứu vụt tắt ,cả nhóm chạy vội lại .Thanh vân vội vã

-bác sy ? bạn ấy sao rồi ?

-đã wa cơn nguy hiễm .Nhưng...........

-sao ạ ? Chị ấy bị gì vậy

Đồng nói chen vào .

- các cô bình tỉnh đã , tuy đã wa nguy hiễm nhưng vì chấn thương khá nặng,nên có lẻ sau này cô bé sẻ k thể đi lại đc nửa

Cả nhóm lặng người đi khi bác sỹ kết thúc câu ,nó thấy cổ họng đau rát và khan đặc..tại sao? Chúa đã giúp Thiên trúc giành lại được sự sống , nhưng sao ngài lại không giúp cho trót .K thể đi lại đồng nghĩa Thiên trúc phãi ngồi xe sau ,k nó ngàn lần k mún cái điều đau đớn ấy xãy ra với Trúc , nó chua xót úp khuôn mặt đẫm nước vào vai Lan ...Thanh vân ngồi phịch xuống ghế ôm chặt đầu ..mọi chiện diễn ra quá nhanh khiến tất cả điều k kịp ngờ đến ...

-Phãi làm sao đây .tội nghiệp Trúc wa'

Diệu Liên ngã đầu vào vai tiếu đang dựa hẳn vào tường im lặng ...chỉ có mỗi Đồng là trầm nhất ...k nói k cười củng chẳng phản ứng gì ..mắt Đồng hướng về phía cửa phòng ... Trúc mở nhẹ mắt ,nhỏ thấy người đau thắt ,wanh người nhỏ đang đeo những sợi dây chi chích mà ngay đến nhỏ củng biết đó là ống chuyền dịch ..nhỏ đang ddc truyền máu,,..một màu trắng toát wanh phòng ,vị nồng nặc của cồn ,k sai đây chính là bệnh Viện..cố gắng lắm nhỏ mới gượng người đc , đầu nhỏ đau như búa bổ vậy...thật khó chịu ..đãy tấm chăn trắng sang 1 bên ,nhỏ xoay mình và nhận ra Thanh Vân đang nằm gục trên mép giường nhỏ ngủ say sưa .đằng xa Tiếu tiếu ôm Diệu liên ngủ ngất ngay trên ghế ,(Nhã lan và Nhã phương đi làm thủ tục nhập viện cho Thiên trúc nên k có mặt ở đây)

Nhỏ đão mắt đễ cố tìm xem cái phích nước ở đâu ,nhỏ thấy khát...với tay nhưng k lấy tới đc .bực mình wa', định co chân bc xuống giường nhưng......ơ ..tại sao lại như thế này ,chân k cử động đc 1 chút củng không? Dù cố gắng thế nào nó củng k hề nhúc nhích

-Khôngggggggg !!!!.........Sao lại như thế này!!!!!!!!!!!!!

Nhỏ hét lên tay k thôi đánh liên tục vào chân mình,tiếng hét trong và lớn đễ nỗi đánh thức cả mọi người Thanh vân giật người, nhận ra nhỏ đang rất xúc động..Vân nhanh chóng chụp tay nhỏ

-tại sao...tại sao k có cảm giác gì thế này ..!! taiiiii saooooo!!!!!!

Nhỏ hét mỗi lúc mỗi to hơn,

-Bỉnh tỉnh nào ,Thiên Trúc!!! Sẻ k sao đâu mà !!

-k ....k thể nào ! Thanh vân ,xin hãy giãi thik cho Trúc hiễu sao Chân trúc lại như vậy

-k sao? Bác sỷ nói do chấn thương nên chân tạm thời bị tê ,vài bửa là hết ngay ấy mà,Trúc yên tâm

-thật k?

Nhỏ dò hỏi ,ánh mắt k tin lắm .điều đó làm Vân nghẹn ngào ,way mặt đi nơi khác .Diệu Liên bc tới.

-Thiên trúc ! k sao? Chỉ tạm thời thôi mà mọi thứ sẻ tốt đẹp lại thôi

-Diệu liên k lừa ......Trúc chứ ? không thể nào chân Trúc lại như vậy..

Nhỏ nắm chặt tay liên thổn thức..bất giác lại run run bờ môi như sợ sệt 1 điều gì đó tồi tệ sắp xãy ra ..

-uống nước nhé

Liên đứng dậy gót 1 ly nước lọc tù phích trao vào tay Trúc

,đưa đôi tay run nhè nhè nhận nước từ tay Liên ,khi nhỏ đưa môi gần chạm nước thì ..có tiếng cửa bật mở ,nhỏ dừng uống ngước mắt nhìn ...

''cạch''

-ơ ..Thiên Trúc tỉnh rồi ak?

Lan lên tiếng khi ánh mắt Cô chạm vào đôi mắt to tròn lạ lẫm từ Thiên Trúc.

-Trúc !! hay wa' tỉnh rồi làm phương lo wa', huhuhu !!!

Phương chạy sà vào ngồi cạnh Trúc ,nắm siết tay nhỏ ,nó hớn hở..

-woa!! Lần đầu tiên mới thấy sinh đôi đó ..

-hơ.......thiên TRúc nói gì?

Phương lẫn Lan ngơ ngàng khi Trúc nói vậy ,câu nói đó từ Trúc cứ như lần đầu Phương gặp Trúc vậy.

-ủa? lạ zậy ? k lẻ TRúc k nhớ Nhã lan và Nhã Phương sao?

Tiếu tiếu nhào lại hỏi tới tấp..Nhỏ chỉ cười :

-ơ Tiếu tiếu nói gì vậy? trúc k wen 2 bạn đó thật mà

-sax!!

Tiếu há hốc mồm k phát ra đc âm từ nào nửa ?(sock wa')

-vậy củng tốt!

-hả

Nó way lại nhận ra câu vừa nãy là của Lăng Đồng,Đồng bc trở vô với khay thức ăn trên tay,trông bạn ấy rất lạnh lùng.

-Thông thường những người mà họ iu thương cực độ ,mà k đc toàn vẹn ,thì thà wen đi có khi lại tốt

-Đồng!

Nó gọi tên Đồng,nhưng k có vẻ Đồng đễ ý,

-Thiên trúc chị ấy rât yêu Nhã lan ,nên đương nhiên người chị ấy sợ hãi nhất củng là nhã lan ..và vì Nhã phương là sinh đôi nên khuôn mặt phương nhắc cho chị ấy về nhã lan ..nên chắc cả Nhã phương chị ấy củng k mún nhớ.

Đồng lên tiếng nói 1 lèo khiến cả nhóm đã bớt k ngạc nhiên ,chỉ có Nhỏ là bình tỉnh nhất,

-wa!! ..cháo cá ak ..cảm ơn Đồng ngoan!..chị đang đói đây hà!!

Nhỏ vỗ tay mỡ nắp và bắt đầu ăn ......mặc cho cả nhóm chỉ bik thở dài ....wen như vậy có khi lại tốt,phần kí ức wan trọng nhất đôi khi mất đi lại đem đến 1con đường hp mới cho Thiên trúc ,vì Trúc đáng đc hưởng những điều đó...

-ăn từ từ thôi!

Đồng nhắc nhở

Nó đứng đó cạnh nhã lan mà không tin vào đôi mắt vừa được nhìn thấy..Thiên trúc thật sự wen hết tất cả về nó và Nhã lan rồi sao?...nhưng như vậy là tốt hay xấu đây?

-chị có đt?

-ừm

Lan nói với nó rồi bắt máy.

-Mẹ hả? có gì................

Lan đứng lạnh người đt trên tay cô rơi bộp xuống đất..Nó và mọi người giật mình,nó lay Nhã lan .ánh mắt lan đờ đẫn như người vừa đánh mất hồn,cử chỉ đó nơi lan càng làm cho nó lo lắng.

-chị ơi! Mẹ đã nói gì với chị.......

-Về thui Nhã phương ..Ba Ba ...có chuyện rồi ?

Nó thấy tim đâp mạnh như vỡ tung cả lòng ngực , không nhúc nhích đc ,môi nó mấp máy và rồi rên lên 1 tiếng nhỏ.

-Ba Ba ......Không?

Nhưng nó chưa kịp nói hết câu thì Nhã Lan nắm tay nó kéo mạnh ra ngoài .........bỏ ngoài tai những lời gọi với theo của mọi người ...mặc tất cả chạy theo nhưng Nhã lan chẳng wan tâm .Cô hét lên

-được rồi .Làm ơn đi,đừng phiền tôi..

Nhã lan siết tay nó rồi vẫy 1 chiếc taxi...Lan đẫy nó lên xe ...nó thấy tim như ngừng đập giờ phút này đây nó cần gặp lại ba ba ,nó mặc kệ mọi người Thanh Vân ..Tiếu tiếu ,Diệu liên...nó cần ba ,,cần gia đình..thế rồi nó bật khóc trên vai lan

Nó và nhã lan đang đứng trước cửa mà thấy tim như ngẹn lại.Nó k chắc là nó còn có trái tim k ? Nhưng sao nó k cảm nhận trái tim vẫn còn đang đập..xung quanh nơi nó đang đứng hình như đang run lên .các bức tường đang lưỡn sóng dử dội ..Ba Ba thân yêu nhất của nó đang nằm đó máu chãy rất nhìu ,thấm ước tấm chăn màu trắng che ngang người Ba .cỐ tiếng thêm vài bước đễ chắc chắn có phãi là Ba nó k? bik đâu lại k phãi thỳ hay biết mấy...Nhưng đó chẳng phãi là Mẹ nó sao? Nói vậy....

-Baaaaa!!!!!......ơiiiiiiiiii

Nó gào lên vùng khỏi tay Nhã lan ,nhưng cô đã nắm chặt tay nó lại

-Đừng Phương!!...........Đễ mẹ được yên!!

-nhưng mà ...Baaaa

Lan ôm siết Nhã phương vào lòng k cho nó chạy lại ..đầu óc cô way cuồng ,mắt Lan nhìn chằm chằm vào cái máy theo dõi tim không còn dấu hiệu của nhịp đập thay vào đó là màu đen tăm tối.Trời ơi!!! Cô cắn chặt răng ..Sao Cô lại ghét cái căn phòng cái bệnh viện này ..thật đáng sợ ai đến với mày điều nhận lại sự chết chóc sao? ''

Đồ độc ác mày đã cướp mât Ba tao''

....................

.......

-Ông nhà tôi thế nào rồi ?

Mẹ nó hỏi vị bác sỷ lúc 11 h tối trước noen 1 ngày(vì ngày mai là Noen)

bác sỷ đó còn khá trẻ đưa ánh mắt buồn thiễu não như chia xớt ,

-Xin lỗi.Nhưng chúng tôi đã cô hết sức....vết thương quá nặng ,vết thương ra máu nhiều lại sâu..mà ông nhà lại mang tiền sử bệnh Tiểu đường nên máu k thể cầm.....

Giọt nước mắt mặn chát của Mẹ rơi xuống gối ,đưa tay vuốt tóc Ba ,bà k nói gì ngoài những giọt nước mắt thy nhau rơi giọt ngăn giọt dài...rồi tay mẹ dừng lại giữa chừng tóc của Ba .

-Ông ấy đi rồi!!

Thế rồi hai chị em nó chỉ còn bik im lặng nấc lên trong màn nước mắt ,khi mẹ gục đầu xuống bắt đầu khóc........

Vậy là Ba ba đã rời xa chị em nó,Ba đã đi tới 1 nới wa' xa mà chị em nó k tài nào có thể với tới đc ,trôi xa mãi về hướng Thiên đàng xa xăm ,nơi mà Ba k còn nhìn thấy đc ánh hoàng hôn vào buổi sáng.và cả nơi mà Ba k thể chăm sóc những nhánh lan mà Ba yêu quý vào mỗi sớm mai ,

Và rồi vĩnh viễn dòng chãy sinh mệnh của chị em nó và Ba k cùng chung 1 hướng nửa

Nước mắt chãy dài trên khuôn mặt Mẹ nó,bất giác mẹ dựng dậy bỏ chạy khỏi bệnh viện ,cái nơi mà Ba ba đã ra đi ở đó.

-Khôngggggggggg mẹ ơi!!

........Chi em nó nhanh chóng đuổi theo ..

Sau cái đêm kinh hoàng cực độ đó,gia đình nó trỡ nên trầm lặng hơn,tối hum đó Mẹ chạy về nhà và đập vỡ tung hết tất cả mọi thứ trong phòng,miệng k thui tự trách,la hét ,nó và Nhã lan nhìn theo mà lòng đau như dao cắt...Tất cả chị bắt nguồn từ chuyện tình cảm của nó với Nhã lan ,nó chắc thế ,

Nó nhận ra trong nổi đau tột cùng vì mất Ba ,Mẹ vẫn còn bình tỉnh đễ nhìn chị em nó bằng ánh mắt quá đỗi lạnh lùng,

-hai đứa hài lòng rồi chứ,chị vì cái gọi là tình yêu thật sự trong 2 đứa mà Ông ấy đã mất ,xe tãi đã tông vào ông,.......Áaaaa!!!!!!!

Mẹ nó gào lên rồi đóng sầm cửa phòng lại,nó thấy cơ thể mệt nhoài và rã rời ..lưng nó chạm nhẹ vào mặt tường rồi đỗ rụng xuống đât.....người nó lạnh đi,,,k hiễu vì sao nửa? mặc dầu nó biết nó đang ở trong vòng tay ấm áp của Nhã lan,nhưng mà nó vẫn thấy lạnh....lạnh lắm...

........

.....

Sáng hum sau ? đã là noen rồi ,đáng lẽ noen là ngày vui mới đúng,mọi người đang chuẫn bị đón 1 giáng sinh an lành bên bếp lữa ... có rượu vang và ngỗng way..vậy mà h đây noen ngày chúa ra đời ..cũng đúng ngày đám tang của Ba nó...

Khoát trên người chị em nó bộ đồ tang trắng xóa nó ngồi yên ....đôi mắt vô hồn ..ngắm nhìn cái di ảnh ba ba đang cười thật tươi..nó không hiễu sao hễ nhìn thật lâu nó lại nhận ra hinh như Ba đang muốn nói gì thỳ phãi ? có phãi Ba đang mún nói : Nhã phương ,hãy từ bỏ đi..........

''Từ bỏ '' nhưng mà từ bỏ điều gì ?

''Nhã lan sao''

''hơ...... .ba ba đang mún nói điều đó sao?''

-phương ,em ăn cái gì đi,từ sáng tới h em vẫn k ăn gì đó

-em k đói chị ăn đi'

Nó đáp gọn ,rồi ngồi lặng người......Diệu liên bc' lại.theo sau là Tiếu tiếu và Thanh vân..lắng đồng ,có cả Thiên trúc

-đừng như vậy mà....nếu k ăn phương sẻ bệnh ,thì bác gái lại lo lắng

...........

Nó vẫn im lặng ,đôi mắt nhợt nhạt nhìn về phía Mẹ........

Ánh mắt chiều buồn nhuỗm cả không gian ,Mẹ nó không khóc nữa bà đã bình tỉnh hơn ,..ngồi dưới di ảnh Ba ba ,,,bên cạnh bà họ hàng của nó đến rất đông đủ...ai củng chua xót ..

...........

......

-Thanh vân này!

-Gì ? Trúc nói đi?

-có thật sự chị em Nhã lan yêu nhau k?

-ơ.ừm

Thanh vân gật nhẹ đầu khi cả nhóm ra về từ nhà nhã lan .Tiếu tiếu diệu liên đi trc đến lăng đống sau cùng là Thiên trúc đc Thanh vân đẫy xe theo sau

-tội nghiệp chị em họ,có lẻ sau sự ra đi của bác trai ,Trúc nghĩ Nhã lan và Nhã phương sẻ phần nào sứt mẽ.........

-Thiên trúc k hề wen Chị em họ phải k?

-ơ........

Thiên trúc sựng người sau câu nói của Thanh vân,nhỏ khẻ cười khi Thanh vân típ

-chỉ là trúc đang cố ý mún wen ,phãi chăng trúc k còn muốn .......

-ừm, Lúc mà trúc tỉnh dậy trong bệnh viện nhận ra vân đang nằm bênh cạnh trúc,ngay lúc đo biết trúc đã nghĩ j k?

-Trúc nghĩ sao?

Vân tò mò .

-có lẽ nên way đầu,vì Trúc nhận ra còn có Vân mà đúng k?

-hả??

Vân há hốc mồm ,đứng sựng như trời sập trước mặt ,Trúc đưa tay đánh vào đầu Vân

-cai tên sb ngốc này! Đi thôi,..mặc dầu k biết có wen Nhã lan đc k ? nhưng vẫn mong là sẻ đc nếu Vân chịu đợi Trúc,

-oh...........Thật sao

-nếu

- Vân k chê trúc tàn tật

-ơ,không...không hề

-sax ,dẽo miệng!

-ui có âu mà ..he he

Vân hớn hở nắm chặt tay trúc và nhanh chóng lãnh hậu quả.1 cái đấm vào mặt .....k sao Vân vì quá ngạc nhiên k ngờ đến cuối cùng Trúc đã nghĩ lại,thật tốt,đáng lí ngay từ đầu trúc đã nên làm thế có khi lại hay hơn ......và đôi chân nhỏ đã không trở nên tàn tật

* *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rinsun