Phần14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * *

Nhánh hoa thì thầm nhẹ nhàng rơi dần vào bóng tối.cô vươn tay chộp lấy .cố giữ nó mang nó về với cô,thế nhưng thật tàn nhẫn biết bao, nhánh hoa vẫn rơi dần xa tầm tay cô.cánh hoa lung linh tỏa sang như những ngôi sao nhỏ rơi dần trong bóng đêm rồi mất hút..

Cô ngồi bật dậy tim đạp thình thịch ,mặt và trán ướt đẫm mồ hôi lạnh...một giấc mơ,một cơn ác mộng lại 1 lần nửa xâm chiếm tâm trí cô,lan đỗ người lại giường nhắm hờ mắt đễ chờ cho nhịp tim trở lại bình thường,suốt sau 2 ngày ba mất,mẹ và nhã phương trở nên khác hẵn ,mẹ lành lùng còn Nhã phương thì trốn tránh mỗi khi cô đến gần .....

Ánh nắng vàng nhuỗm cả gốc phòng,tia nắng nhạt màu ãm đạm,kễ từ sau đám tang ,cô thấy đau khắp người đôi cánh tay nhức nhối,cùng nỗi hụt hẫn đau đớn mỗi khi cô nghĩ rằng Nhã Phương sẻ rời xa cô.đó là nỗi đau buồn và cái lạnh giá thấu xương..

Lấy tay che đôi mắt lại,có cảm giác đôi tay đang nặng trĩu.vì sao Ba lại rời xa gia đình cô? Và vì sao cô lạj cho phép bản thân đc yêu nhã phương? Và rồi khi cô nhận ra có lẽ cô sắp mất phương? Và rồi Lổ hổng đau đớn do phương đễ trong ngực cô rồi sẻ k bao giờ có thể lành lại.......

Bỏ chân xuống giường rụt tay đễ hé đôi mắt,cô nghe có tiếng cọt kẹt của cửa đang mở bên ngoài

Nhã phương mĩm chặt môi bước vào phòng,rồi ngồi xuống cạnh cô trên cùng chiếc giường,ánh mắt phương nhợt nhạt thất thần..

-mẹ sao rồi?

Nhã lan hỏi .

-vẫn thế ,giam mình trong phòng thậm chí k muốn ăn uống gì cả?

-tại sao mẹ lại làm vậy?

-em k biết!..nhưng em nghỉ là tại em và chị?

Phương trả lời 1 cách mệt mỏi rồi dang tay sắp lại cái chăn.

-Phương ,có phãi em định ......

-em k biết!. có lẽ nên dừng lại ở đây thôi,Ba mất rồi ta chỉ nên sống cho mẹ ,

-và Mẹ muốn chúng ta kết thúc ,

-ừm......

Nó gật nhẹ đầu trong nước mắt,nhã lan gì vai nó'

-và em củng mún điều đó xãy ra

-ừm...

Nó chỉ còn biết gật đầu ,ngoài ra không còn cách nào khác nó thương mẹ lắm nhưng củng rất yêu thương nhã lan ,k còn lựa chọn đc nửa ngoài việc sẻ chọn 1 ,và cuối cùng nó đành từ bỏ Nhã lan dù lòng nó đau xiết........

-Đi đi!!!!

Nhã lan thì thầm,h đây cô k mún gặp bất kì ai cả ,kễ đến dù có là Nhã phương ....tự dưng lan thấy ngọt ngạt ...cô cần được yên tĩnh

-Nhã lan

-Đi đi!!!

Lan lặp lại , đôi mắt cô nhắm nghiền ,way đầu đi nới khác Lan k mún nhìn thấy nó nửa? đưa tay ôm nửa khuôn mặt ước đẫm nó rời phòng

Lan nấm chặt tay và đập mạnh xuống giường.............. V k vik nửa wa'_bận học túi bụi lun òi_

Thân

velada

--------------------------

Còn lại riêng trong phòng ,lan bật cười nụ cười mặn chát nước mắt,giờ cô phãi làm sao đễ Mẹ có thể vui vẻ sống và cô và Nhã phương k phãi xa cách nhau..khó lém ..cô bik chỉ có thể chọn 1 mà thôi,và........

''Nhã phương đã chọn ,kết thúc với cô ,''

Lam ôm chặt đầu thã lõng cho người trôi nhẹ nhàng........

-Nhã lan!!!........Mẹ muốn gặp chị!

Có tiếng cửa mỡ.Nó bc vô với câu nói trên môi,Lan nhắm khít mắt.

-chị biết rồi!

Buông 1 tiếng thở dài thất vọng,mẹ lại muốn nói về chuyện gì với cô nửa? .Người đã ghét và cấm hận khi biết cô đến Với nhã phương không bằng tình chị em .Mẹ đã bắt tôi rời xa Phương ,thậm chí k đc giành thời gian cho phương ,Và bây giờ mẹ lại muốn gặp cô,?

..............

.......

Nhận ra có 1 sự thương cảm nào đó trong mắt Mẹ cô ,Bà thở dài

-Vẫn ổn chứ

-không hề ,Dĩ nhiên là con k khỏe rồi

Cô đáp gọn ,câu trả lời mà cô cho rằng không ra làm sao cả _Cô đang nặng lời với bà.

-thế con có mún nói chuyện về việc đó k?

Bà hỏi giọng run run .cô nắm chặt tay siết mạnh ,cô đọc được trong đôi mắt bà sự thương cảm không đáng có,

-Thế là Mẹ đã nói đúng ngay từ đầu rồi ! đáng lẻ con phãi nghe theo lời mẹ! ,đáng lẻ con nên dừng lại trước khi có tình cảm với Nhã phương quá nhều

-Không!! Không! Chị k được làm mẹ sock

Nó nhào đến che ngang mẹ.và hét vào mặt Lan .bằng vẻ mặt giẫn dử

Bà buông rơi hai tay vào lòng,sững sờ nhìn Nhã lan đăm đăm ,Miệng bà co dúm lại 1 thoáng rồi toàn bộ khuôn mặt bà trở nên đờ đẫn vô cảm ,không nói được thêm lời nào nửa ,bà từ từ đứng dậy rời khỏi phòng .........

-2 đứa ,k được đi theo ,nêu còn xem ta là Mẹ.!!

Nó khóc òa lên khi nghe tiếng bước chân mẹ xa dần .......Bà định đi đâu ,cô cầu chúa đừng có chuyện gì xãy ra với bà ... Hi!

Thứ 2 sau nó và Nhã lan đi học trở lại,Nhã lan đã học tụt dốc ra xa sau hơn 2 tuần không đi học ,danh hiệu xuất xắc đã rớt xuống chỉ còn tiên tiến,nhưng củng không có thầy cô giáo nào bắt ép cô,các thầy cô điều biết chuyện gì đã xãy ra

Đến tiết thứ 3 ,cô nhớ là môn Toán ,cái môn mà cô tâm đắc nhất ,củng chẳng còn wan trọng nửa ,đầu cô gục xuống bàn khi nhận ra được đầy những ánh mắt thương hại của mọi người giành cho cô ,: hử!! cô ghét cái cách mà họ nhìn cô.!

-Thưa cô em mún ra ngoài tí

-ừm ..em đi đi

Cả bà cô giáo củng vậy ,đúng là 1 lũ tệ hại ! cô k cần ánh mắt thương hại đó của họ, Lan vò đầu chạy dọc theo hành lang ..tốc độ chạy của cô thật nhanh ,thậm chí khi cô đâm sầm vào 1 cô gái đi ngược trong hành lang ,dù biết cô có lỗi nhưng cô vẫn thấy bực mình, không chịu được thực tê là tất cả những người có mặt trong trường này _cả bạn bè hoặc giã những con người xa lạ điều có thể dễ dàng đọc được hết thãy mọi suy nghĩ của cô và nhận ra cô đã đau khổ đến mức nào. Họ đã bik đc j ? Rằng cô đã mất Nhã phương ? mất Ba của cô và mất đi tình yêu của mẹ ..Cô mất hết rồi

-có sao không Nhã lan ?

Cô ngỡ ngàng khi 1 bàn tay được đặt lên má cô vuốt nhẹ ,cảm giác thật ấm ...

-ơ Hãi My !

-ùm ,là My đây...

Cô nhướn mày ,bất chợt tay cô ôm đc tay My .Đó chẳng phãi là Châu Hải My .hoa khôi khối 10 sao? Lan chợt nhớ ra đã có lần My nói yêu cô và đã bị cô từ chối.Cứ tưởng sau lần đó sẻ không còn gặp lại được cô nàng này ,h gặp lại k bik là may mắn hay xui xẻo đây ,Chỉ biết h đây cô cần 1 người tâm sự ,,Hãi My chăng?

-Uống nước với My nhé

-Ơ......

-My được biết mọi chuyện về gia đình Lan , Bác trai mất thật quá nhanh chóng đến My củng sắp ngẹn ngào khi nghe đc tin này ..

-thui đủ rồi! ,nếu chỉ đơn giản là uông nước thì ok ,còn My mún nhắc hay chia bùn thì miễn đi !!

Lan gạt ngang way đầu định bỏ đi ,nhưng Hãi My nắm cánh tay cô ôm siết vào người.

-đừng đi mà !..uống nước nhé

-đc thôi........

Lan xoay người ..Hãi My Chạy lên cả 2 đi song song ...(sax cả 2 trốn học lun òi)

................

......

Giờ ra chơi đã lâu ? Nó vẫn ngồi im một chổ .tim nó đập thật nhẹ ,..và thanh thản,giờ đây nó thậm chí còn k biết phãi đối phó thế nào vơi những người thực sự còn tồn tại trên thế gian này những người thân của nó ,Mẹ ,họ hàng ...đã lâu rồi Nó k đi học nửa 2 tuần đúng rồi nhỉ?

Trong suốt 2 tuần nó không đi học,thay vào đó nó giam mình trong phòng,k gặp k tiếp xúc ,không nhìn Lan ,không ...tất cả điều không liên quan đến Nhã lan ,dầu rằng đã có lúc nó thật sự rất nhớ chị ấy gần như sắp điên lên? Nó đã chạy ùa khỏi phòng với suy nghĩ phãi gặp Lan ,nó mún lan ôm nó vào lòng ,xoa tóc nó,hôn lên môi nó...mọi thứ ..nó cần chị ấy và kháo khát được có chị ấy bên cạnh từng giây từng phút ....nó mún đến phát điên lên vậy.

Thế nhưng khi bàn tay nó chạm vào núm cửa thì nét mặt mẹ yếu đuối ,mệt nhoài và nhợt nhợt ...của mẹ hiện lên ,Và rồi một màu đỏ nóng hổi từ tấm ga trắng đắp kín người Ba nó tràn ập trong tâm trí ,nó lại không còn đủ sức ,tay nó nặng dần ,mất hút khỏi núm cửa ..

'' Phãi làm sao bây giờ ?''

-heloo ! vẫn khỏe chứ pé phương

Gia thiện đến bên nó ,hắn đặt 1 bàn tay lên vai nó ,

-tránh xa ra !!

Nó gắt lên.

-ok ! củng k tránh phương được sock wa' mà .đúng k ? ha ha

-Đồ trơ trẽn !

-mắng nửa đi,h đây tôi chẳng cần ,

-hử?

Nó trừng mắt ,

-đủ rồi! làm phiền người đang có đau bùn bộ mày vui lắm hả?

-ai đây ! Đồng đấy ak? He he sao dạo này k thấy mày đào hoa nửa vậy ? bạn gái mày đâu hết rồi

-binh!!

Đồng thẳng tay tống vào mặt Gia thiên ,làm hắn té nhào cả đám con gái trong lớp hét lên

-woa!! LĂNG Đồng lấy lại khí thế rồi .iu đồng!

-Thật tuyệt vời

Gia thiên ôm mặt

-Đồ khốn !!

Thiên nấm chặt tay định đánh lại đỒNG thì giám thị đến ,thật may mắn ,Gia thiên đã bị thầy dẫn đi vì mọi người trong lớp k ai ủng hộ hắn cả

-sao rồi! ổn chứ

-k sao? Chỉ là đến h Phương vẫn k chấp nhận đc việc Ba Phương đã .......

Nó cúi gầm mặt ,khuôn mặt xanh xao phản phấn nổi buồn,

-rồi Nhã lan ,chị ấy khỏe chứ

-vẫn thế ,giống như Phương thui

-ùm..

Đồng gật đầu.

-mà này ,Thiên trúc sao rồi .về việc Chân ..

-sock ! khi nhận ra đã 2 tuần rồi vẫn k thể nhúc nhich,đã khóc gào gần như đòi chết ,...

-trời vậy h trúc sao rồi ?

Nó lo lắng,Đồng nhìn nó bật cười ,

-k sao? Củng nhờ Thanh vân ,nên chắc sẻ ổn?

Nó thở phào ...

-Đồng này ,nghe Thiện nói Đồng chia tay các bạn gái hết rồi sao?

-ừ

Đồng bình chân như vại...ngồi xuống ghế ,nó ngồi theo

-sao zậy

-Đồng chờ Tú ngọc

-sax

-j vậy ?

Đồng hỏi

-Đồng thật sự Iu ngọc rồi sao?

-có lẻ ......

Đồng cười nhẹ ......nó ngớ người....vậy là mọi người ai củng có đôi có cặp ,Diệu liên và tiếu tiếu ,Thiên trúc và Thanh Vân,và bấy giờ Cả đồng đào hoa củng chọn được người Đông thương thật sự là tú ngọc ..chỉ còn lại nó...Nhã lan ...?

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rinsun