Phần15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----------------------

Cô k thể chịu đựng nổi chuyện này,không ai có thể trông chờ cô chịu đựng hết điều này,làm sao cô có thể cảm nhận đc ? bình thản được ?_1 điều không thể chịu nổi được nửa?,Cô đã đứng trước cửa nhà gần như cả tiếng đễ chờ đời Nhã phương về ,vậy mà thật tàn nhẫn ..Phương nhận ra cô đang chờ nó nhưng nó k có phản ứng j' ngoài đôi mắt giá lạnh

Đi ngang qua người cô nhẹ nhàng như ' cơn gió ...Nó k thèm nhìn lan lấy 1 cái.cử chỉ đó khiến lan nghe tim ngẹn ngào se ,thắt lại,cô vượt lên nắm chặt khủy tay nó kéo ghì lại ôm chặt nó vào lòng ....cái ôm rất chặt và siết đến độ nó gần như sắp chết vì ngạt,cơ thể nó rã rời ,đôi tay mệt nhoài ,đáng phân vân ,phãi nó đang do dự ? có nên đẫy Nhã lan rời khỏi người nó,hay ..đễ chị ấy ôm nó như vậy? nó thấy thật ấm áp ước gì chị em nó mãi như vậy?

-Buông em ra!

-không còn cách nào khác sao? Tại sao cứ phãi là chúng ta ...

Lan ôm đầu nó hôn ,lên trán nó rồi trãi dài xuống môi ..Nó nghe môi mặt đắng ,Lan đang hôn nó sao?

''Nụ hôn đắng !....và chua xót thế nào ấy !!.....Nó ghét cảm giác này! Ghét cả cái hôn đau khổ của chị em nó''

''bập!!''

-Ái.......

Lan rên lên ,rời khỏi nó khi môi cô bắt đầu rĩ máu,vì nó đã cắn vào môi Nhã lan..nó muốn kết thúc cái hôn không còn dư vị ngọt ngào ấy ..

-em thật là tàn nhẫn!!

Lan ôm môi.siết tay nó..nhưng nó đã nhanh chóng giấu tay vào sau lưng ..Lan siết tay trong không trung...

-vào nhà đi!!

Lan thầm thì ,dựa lưng vào mặt tường đôi mắt cô nhìn thẳng về 1 hướng xa xăm ,Nó nhận biết ánh mắt đó buồn và bi ai lắm ...nó không mún chị ấy như vậy? nó mong muốn Nhã lan được hạnh phúc ..dù biết rằng Hạnh phúc chỉ đến với chị ấy khi có nó bên cạnh..

Nó way đâu ..bỏ vào trong ..

''cạch''

-2 đứa về rồi ak ? vào nhà đi! Ta có việc mún nói

Nó hoảng hồn đứng chôn chân tại chổ .Đằng sau Nhã lan dựa lưng vào mặt tường k hề way đầu.Phãi chăng mẹ đã thấy ..Nụ hôn lúc nãy của nó..

Cô dừng lại 1 chút trước khi bước vào phòng,và nhận ra phía sau cái dáng thanh mãnh của Nhã phương là Mẹ đang ngồi rũ trên ghế dài,ánh mắt mẹ trũng sâu và u uất ...đầu gục xuống đôi bàn tay,Phía dưới chân mẹ khăn giấy đã lau nhàu nát nằm la liệt dưới chân.

Mẹ cô đã khóc,Mẹ chưa từng khóc nhiều như vậy ?từ sau sự ra đi của ba ,Cô k hề thấy bà rơi 1 giọt nước mắt nào ? cho tới giây phút này đây? Khi Mẹ nghĩ đến Cô và Nhã phương Mẹ lại khóc

''chỉ cần nhìn thấy Mẹ như vậy củng đũ làm tay cô run lên ....''

-Mẹ !

Nó lên tiếng ,trước khi Cô kịp way về với thực tại ,đễ kịp ngồi xuống ghế ,đôi diện với bà.

Mẹ ngước lên khi chị em nó đặt bước vào phòng,nó nhận ra mắt mẹ đỏ ửng và đầy vết thâm ..mắt mẹ sưng húp lên rồi ,nó thấy xót xa quá!

-2 đứa..Ngồi xuống đi...ta ...mún nói với 2 đứa ..

Bà lên tiếng khi đôi mắt đong đầy nước,

-Không! Mẹ đừng như vậy ,Ba Ba đi rồi con k mún Mẹ lại như vậy! Nhã phương k yêu chị hai nửa đâu? Mẹ đừng khóc nửa mà...

Nó thổn thức vùi đầu vào người bà,trong khi Lan chỉ còn biết câm lặng ,cô cúi đầu ........

-Nhã phương ngoan !...mẹ đáng bị thế !

Bà đưa tay xoa đầu nó...hôn lên tóc nó rồi đưa tay về phía Lan đang gục đầu..

-Nhã lan!!........lại đây

Lan thấy người cô run lên từng cơn khi cánh tay Mẹ đặt trc mặt cô,rời ghế cô xuống ngồi cạnh Phương,

-Nhã Lan của ta thật sự yêu Nhã phương sao?

-hơ mẹ ..đừng vậy mà!!!..con k iu chị ấy đâu? Mẹ ơi!!!

Nó ôm bà ...Nhưng k có vẻ gì làm bà chịu chủ ý ,ánh mắt bà cứ hướng về phía Lan.cô chưa bao giờ thấy mẹ trông yếu đuối và già dặn hơn như thế ,ít nhất thì củng trong vài năm gần đây mẹ đã sống rất mạnh khỏe ..chỉ khi Ba cô mất...

-ta đã nghi ngờ Nhã lan đã có tình cảm k bình thường với Nhã phương ,ngay từ nhỏ? Chỉ là ta hợt hờ và thậm chí k thèm bận tâm đến ....nên

Nói tới đo bật chốc bà im lặng cái im lặng se lạnh..,điều ấy khiến cô khó chịu..

Rồi sau vài phút im lặng như suy nghĩ nặng nề trong đầu ,cuối cùng bà củng ra được quyết định sau cùng ,Dù rằng ngay chính bà củng không bao giờ nghĩ bà lại nói ra điều đó quá dễ dàng như vậy ? _chắc trên đời này sẻ k còn được người Mẹ nào cao thượng và đặc biệt như bà ,khi chấp nhận được chuyện đau lòng này trong một thoáng dù là đã từng tràn đày nước mắt ...

-Nhã lan ..hãy chăm sóc và yêu thương Nhã phương! ...Ta mong con hãy làm vậy

-hơ??

Cả 2 chị em nó điều bật dậy như lò xo..cô thể dù có đem cô đi chặt làm nhiều mãnh có dìm cô đến tậng bao nhiêu tầng địa ngục đi nửa? thì cô củng k ngờ được Mẹ lại có thể nói ra đc điều mà sẻ không có người Mẹ nào nói ra được...Phãi chăng Mẹ đang cô trêu đùa chị em nó

-mẹ ơi!!! Mẹ đừng làm Nhã phương sợ...

Nó k thôi lay tay bà vì sự thật hiền tại nó k còn tin được vào đôi tai của nó nửa òi..mẹ chấp nhận cho nó đến với Nhã lan sao? Thật nực cười ?

-Con và Nhã phương đã k còn gì nửa ? kết thúc rồi .mẹ đừng nói về việc đó nửa? con mệt mỏi

Lan nói.

-Ta k đùa ,.........con hãy chăm sóc tốt Nhã phương..

Bà buông lời gần như 1 lúc ,mắt mẹ lại đẫm lệ ....nhưng lần này nó k u uất mà thanh thản ,Nhẹ nhàng biết bao?

-Ta thấy hơi Mệt...2 đứa ra ngoài nhé

Bà nói như nuốt nước mắt rồi way đầu........đến khi chị em nó đặt bc gần sát cửa bà way người

-Nhã lan ,Nhã phương! Ta yêu các con..hãy sống thật tốt nhé

Rồi bà xoay người bc vào trong ....Chị em nó nhìn theo ..có cái gì đó chua xót nhưng củng không kém phần nhẹ nhõm ...nó thấy cơ thể nhẹ lại k còn cảm giác mệt nhoại khi Nhã lan đưa mắt nhìn nó...........

''Cánh cửa đóng lại ........Bi kich sẻ bắt đầu hay thật sự tất cả đã kết thúc''

Đễ tiếp cho chạp mới cho V gởi lời cảm ơn chân thành tới bạn :Marigold vs anh dolpin _hjhjhj

V rất lấy làm vui khi đc ủng hộ_vui thật đóa!

To: mọi người_V iu mọi người _!! I LOVE YOU!!

thân

velada

------------------------------------

Cô cười thầm với ý nghĩ thích thú trong đầu ,lan trằn chọc xoay người wanh chiếc giường cho đến khi giường run lên đến dử dội thỳ cô mới dừng lại ,dựng người dậy ,lan bật cười mĩm cô không sao có thể tưởng tượng nổi mẹ lại đồng ý cho cô đến với Phương ? Nếu thật vậy thì Mẹ cô bà thật tuyệt với!!

-Nhã lan!

-hưm?

Cô way người cười thật nhẹ với Nó.

-cơm xong rồi ,ra ăn thôi,

-oki!....

Cô ngồi dậy bên mép giường ,chờ đợi cho đến khi Nó tới gần,.......Lan choàng tay ôm Phương kéo ghì vào lòng ..Cô yêu Phương ,cô nhìn nó,trong lúc đôi mắt nó ngượng ngịu như thể biết đc suy nghĩ đang nằm trong đầu cô vậy?

Ánh mắt wa' đỗi đáng yêu đó trong nó.làm lòng cô bùng lên cái nhu cầu phãi đễ cho nó bik đó là ........Cô thật sự yêu nó!.Nhưng đúng lúc đó nó lại ngước lên xô cô ngã bật ngược xuống mặt giường.

-xuống thôi! Lại sắp rồi đấy

-ui ,sắp j' chứ ?

-thỳ sắp .....

Nó đỏ mặt ,way đầu chạy ra cửa ,cô bật cười ,thật hành phúc cầu mong mãi mãi được như vậy.

Tại phòng khách cô ngồ ì xuống trước mâm cơm thật thịnh soan ,có cá sốt ..có canh ..đủ vị..Cô cười khúc khích nhìn theo cái dáng đang hì hục múc đồ ăn của nó._chắc Phương đang đưa cháo ra tô cho Mẹ

-thoy! Chị ăn trc đi! Em đem cháo vô trong cho Mẹ!

-biết òi!.......

Lan cười nhe răng ,nó ném ngay tạp dề vào mặt lan rồi ôm tô cháo bỏ vào trong..Cô nhìn theo cho đến khi Phương khuất sau nhà bếp..và nhanh tay bóc 1 ít tép bỏ vào miệng .._chà! Ngon tuyệt

............

Nó bưng tô cháo đang bốc khói nghi ngút về phía cửa phòng Mẹ.

-mẹ ơi!..ăn cháo đí!

-Mẹ ...

K có tiếng trả lời nó đẫy cửa bước vào.......Chân nó đạp trúng ngay 1 vật gì đó khá mềm.....đưa mắt nhìn xuống chân........

-hơ.......

-Khooggggg !..mẹ ơi!!

Nó hét lên khay cháo trên tay rơi xuống đất,vỡ tan ..nó way đầu gọi Nhã lan

-Nhã lan! Chị nhanh vào đây Mẹ!!!.......

Đang đánh chén ngon lành với các mon ăn do Phương làm ,thỳ tiếng hét của Phương làm Cô giật mình đánh rơi bát cơm xuống đất,Nhanh như sóc cô chạy vào phòng của Mẹ..Phãi chăng lại có chiện gì rồi,k lẻ ? Trời ơi! Không thể được cô k cho phép điều đó xãy ra ,Cô đã mất ba .h k thể nào đánh mất bà .

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rinsun