Phần16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* * *

Cái gì đây? Niềm hành phúc của cô vẫn chưa đầy 1 giờ ? chuyện gì vậy? Cô nghe thấy nhịp tim ngừng đập từng thớ thịt trong người đông cứng..Cô k thể đứng được nửa? ..bằng chứng là đôi chân đã khụy xuống ,gối cô chạm vào sàn nhà lúc nào mà ngay chính cô củng k biết!.......đưa ánh mắt trũng sâu đờ đẫn của cô nhìn Nhã Phương đang gục đầu trên tấm ga trãi giường màu trắng được nhuộm một màu gì đó ?tưới lắm ! nhưng sao lại tanh thế này!! Cô sắp chết vì ngẹt thở mất...Vớ tay lấy ngay bình hoa thủy tinh trắng trong suốt cô vứt toàn bộ những cánh hoa ra ngoài rồi dang tay ném thẳng chiếc bình vào mặt tường..

''Xoẵng!!!''

Cô k thể thở nổi ,không khí xung quanh cô đông đặc..những mãnh thũy tinh vỡ nát nằm tràn sàn nhà ,,từng mãnh rãi rát dài đến bên chiếc giường màu trắng muốt ..thủy tinh tronh suốt hòa với màu đỏ .,một màu đỏ loang loang trãi dài trên cổ tay ..máu chãy nhìu quá !máu chãy theo từng ô ,từng khoảng vuông của nền gạch..ôi máu cứ thế mà tràn ...

-Nhã lan ,chị bị j' thế ? sao k gọi cấp cứu nhanh lên ,Trời ơi!!!! Em sắp điên lên mất ..mẹ ơi!!!

-Khoongggg!.....Thật điên rồ! đấy là Mẹ mà

Lan gào lên chạy đến bên phương khi cô nhận ra trên cổ tay trái đày máu là thân hình nhỏ nhắn mệt nhoài theo thời gian của Mẹ ....

Cố giữ lại chút bình tỉnh sau cùng cô gọi ngay xe cấp cứu và rồi bật cười

Cô cười như điên,cười sặc sụa !...h đây cô chỉ còn biết cười _cười đễ át đi tiếng khóc vì cô k thể khóc được nửa chắng? khóc quá nhiều rồi .đã k thể khóc đc nửa?

Có ai đó đang nắm lấy tay cô? ...Nhã phương...nó lay cô đễ hối thúc ..mọi thứ vỡ nát ...Tại sao cô phãi chịu nổi khổ sở này chứ!!!.

-Taiiiiii ......saooooooo!!! Mẹ lại làm vậy ? con k cần mẹ làm vậy !!1 con hận mẹ

Lan hét lên ,cô ôm đầu chạy khỏi phòng mặc cho nó gọi theo khan giọng ,nước mắt nó đắng ngét ,mắt nó đau quá rồi!.......cảm giác nổi đau xé lòng.Bi ai chất ngất ,nồng nàn...Mẹ ơi!!...tại sao MẸ lại làm vậy? Hức hức ...con đã nói từ bỏ chị ấy rồi mà !!

Nó đỗ xuống khóc ngất ...khi bên ngoài xe cấp cứu đến.......Tiếng xe inh ỏi cả 1 gốc trời..... Bệnh viện vào 1 buổi sáng buồn và ảm đạm,đôi mắt mẹ mở to và nhìn mãi lên trần nhà .Bà k khóc nửa chưa bao giờ bà thấy bình thản và nhẹ nhàng đến vậy? khuôn mặt bà khô khốc ..

-mẹ uống nước đi!

Phương lên tiếng,nó ngồi cạnh bà với cốc nước trên tay chìa về phía bà nằm..

Không nhìn nó mắt bà vẫn hướng lên trên.

-Hãy cho ta bik? ........con và Nhã lan k thể xa nhau?

-ơ..

Nó im lặng đặt ly nc trên bàn.

-con ...không yêu chị ấy! ...nên mẹ k cần lo lắng ,và củng đừng dùng cái chết đễ dọa tụi con

Nó nói giọng hờn giận.bà xoay đầu? mĩm cười

-Nhã phương đâu?

Bà hỏi nó

-chị ấy ở ngoài! Suốt từ đêm qua tới h chị ấy cứ đứng cười mãi ..lại chẳng chịu nói từ nào !

-Đưa Nhã lan vào đây? Ta có chiện mún nói với nó

-mẹ!!!........thôi đi con xin Mẹ đừng làm chị ấy đau khổ nửa?

Nó năn nĩ vì nó bik h đây Lan đau đớn lém,tâm hồn Nhã lan giờ chỉ còn là bãi hoang mạc khô cằn đày ,tàn tích có quá nhiều tàn tích đc hình thành từ 1 tình yêu k thành...

-bảo Nhã lan vào đây

Bà lập lại giọng nghiêm nghị,nó k mún bà lại bị xúc động nên vội vàng rời khỏi ghế..

.......................

......

-Mẹ đã suy nghĩ kỉ rồi! ta thật là điên rồ sao lại nghĩ đến cái chết chứ! Ha ha chẳng ra gì !

Bà ngẹn ngào ,Cô im lặng ngồi bên bà nghe cổ họng mặt đắng..quá mệt mỏi đễ tip chuyện với Mẹ ....

-con sẻ Du học!!

Lan lên giọng chậm và Nhẹ nhưng củng đủ làm nó sửng người suýt đánh rơi ly nước từ tay ,ánh mắt Bà se lại .

-con vì chán ta nên làm vậy phãi k?

-k ? chỉ là con mún học thêm thôi.con mún wen Nhã phương ! như thế mẹ sẻ không phãi chịu nhìu tổn thương nửa?

Bà nín lặng,môi bà mím lại....nhận ly nước từ tay Nó

-đc !......con đi đi...

-mẹ!! Cả Mẹ củng mún chị ấy đi sao

Nó hét lên

-Im lặng nào Nhã phương,Mẹ vẫn là mẹ của các con,rất tiếc về những gì đã xãy ra giửa mẹ con mình,ta hy vọng các con tin điều đó ,tai iu hai đứa,và ..ta không thể chịu nổi khi 2 đứa sống trong đau khổ?

-mẹ!!

Nó nắm chặt tay bà thổn thức ,nhưng mắt bà vẫn hướng về nhã lan .

-con tin rồi!

Cô bảo Mẹ bằng ánh mắt nhợt nhạt.bà cúi đàu

-ta nghĩ ta sẻ làm bất cứ điều gì đễ vượt qua được chuyện này ,nhưng không phãi là cái chết nửa? xin lỗi ta thật nông cạn! khi nghĩ sẻ rời xa các con!

Bà nấc lên trong ngẹn ngào và típ lời

-Nhã lan Nhã phương! Sau khi hồi phục ta sẻ về lại Anh we hương của ta ?

-ơ mẹ ơi!!!

Cả hai bật tiếng khi bà nói.mẹ định sang Anh ư? Nhưng sao phãi đến như vậy?

_ta nhớ bà 2 đứa quá.....ta nghĩ ta nên về lại đó!...

Mắt bà sáng lên ,đưa tay lau những giọt nước sắp trực trào ...

-con iu Mẹ!!''

Cô vươn lên ôm bà vào người.

-Ta củng vậy! hứa với ta các con phãi sống tốt .

-Con sẻ sang Anh thăm mẹ

Nó lên tiếng

-k ,2 đứa k đc sáng bên ấy!

-tái sao?

Nó không hĩu cả lan củng thế

-chỉ là ta k mún bà con bik được chiện này,! Bà sẻ bị sock đây! Hãy đợi 1 thời gian ..lúc nào ổn định ta sẻ khéo léo nới với bà

Cô và Nó gục đầu xuống bụng bà

Không còn cãi nhau với Mẹ nửa? và tiến lên được 1 bước đễ lấp dần khoảng cánh giữa cả hai ? ....chắc chắn sẻ tốt thôi!..

Chẳng thể nào thay đổi được cảm giác trong cô.

''cô và Nhã phương đã đi quá xa''

Nhưng cô k ân hận vì những gì đã trãi qua ?

Ngoài Ba Mẹ và gia đình cô tin chắc Nhã phương chính là niềm hạnh phúc duy nhất của cô

Thế giới này sẻ nhãm chán và trơ chọi biết máy nếu cô k đc gần Nhã phương?

Tối thứ sáu tuần sao ,Bà xuất viện..trông bà tươi tỉnh và hạnh phúc hơn ,thoáng chốc cô thấy lòng nhẹ nhõm hơn? Phãi chi ngay từ đầu mọi chiện diễn ra đc như thế thì Ba Ba cô đã k mất ,mẹ cô đã k nhìu lần cần kệ với cái chết,và cô và Nhã phương củng k rơi nhiều nước mắt đến thế.................

Sáng thứ 7 khi đã trãi qua 1 đêm đầy bình yên ..thì sáng hum nay nó và nhã lan đã đứng cạnh mẹ trc sân bay _vì hum nay Mẹ sẻ về lại Anh dù thật xót xa ,nó thấy lòng gai gai..sóng mũi cay xè ..rồi đây nó sẻ nhớ bà bik bao? ..nó sẻ đơn đọc trông căn nhà trống vắng thật rộng lớn ..Nhã lan sẻ sang Pháp nó bik ..dù có cố gắng níu kéo thỳ chị ấy vẫn đi ? .......Nhưng vì sao lại phãi làm vậy? thật khó khăn đễ 2 đứa đc gần nhau ?

-Con iu mẹ !.......

Nó và NHã lan ôm choàng qua người Bà .

-Ta củng vậy! hãy sống thật tốt nhé!

Bà vuốt tóc nhã lan ,và hôn nhẹ lên trán nó ,như thay cho lời tạm biệt thống thiết..Tiếng cô tiếp viến vang lên đọc ngay chuyến bay của Mẹ.bà buông tay chị em nó ra và way đầu .....Nó nhìn theo

-Con sẻ sang Anh..Mẹ chờ con

Bà k way lại đôi tay bà chỉ vẫy ...Nó ngã vào vai Lan ánh mắt buồn da diết..

''Vậy là lại 1 người thân nửa xa rời nó,nhưng k phãi đến với thiên đường .k phãi đến bên Ba mà là đến với 1 vùng đất mới ,....nó vẫn có thể đến đc nơi ấy đễ gặp Mẹ nhưng biết thế mà lòng nó vẫn đau...''

-đừng vậy ta về thôi,đễ mẹ sang Anh có lẻ là diệu pháp tốt..em k mún mẹ cứ bị dặn vặt đau khổ mãi sao?

-em biết nhưng.........

Nó nói chưa dứt câu thỳ ngón tay thanh mãnh của Lan đăt ngang Môi nó,cô mĩm cười nhẹ..

-sẻ ổn thôi!

Nó cười nhẹ nụ cười của Hạnh phúc...........

''Hy vọng tất cả sẻ dừng lại ..hy vọng ...'' Vừa đi lòng vòng vài vòng wanh vườn và tạt nhanh wa góc nhà ,nó thấy Nhã lan đang ngồi cạnh cửa sổ với chiếc piano bên cạnh ,ánh mắt lan nhìn xa xăm vào 1 khoảng nào đó xa xôi phía ngoài khung cửa? trông ánh mắt Lan có điều gì đó buồn phiền lắm ,ánh nhìn đến não lòng, Nó đứng nép mình sao hàng rào và rồi như bất chợt nó đờ người ra vì nhẹ nhõm khi Nhã lan đột way lại nhìn nó ,lan mĩm cười ,nụ cười rạng rở? đúng vậy chưa bao giờ nó thấy chị ấy mang trên mặt nụ cười hạnh phúc đến nhường ấy dẫu cho vẫn còn ẩn giấu buồn phiền bên trong,

Lan đưa tay nó chạy lại bên Lan ,ôm chặt lấy Nhã lan vào người ,áp chặt môi nó vào cổ lan,...cái ôm siết bao...

-Em biết đàn piano k?

-ưm ..ưm

Nó lắc đầu ngoe nguẩy ..Lan xoa đầu và đặt lên môi nó 1 nụ hôn thật nhẹ

-Chị dạy em ! bài này chị vừa sáng tác thôi

-thật ư!

-ừm _bài hát chỉ giành tặng Nhã phương

Phương ngước lên ,ánh mắt phương như thiêu đốt cô,...tối hôm nay thật sự là 1 đêm cô thấy yên tỉnh thật nhiều ,cô hôn nHã phương và cãm nhận niềm hạnh phúc dâng tràn đến mức cô thấy đầu gối cô mềm nhũn ra ,

Cô và Nhã lan cùng ngồi chung 1 ghế bên cạnh đàn ,cô cầm tay Phương và dạy từng nốt nhac........cô k mún rời xa phương giây phút nào nửa? dù rằng rồi ngày mai cô sẻ đắm mình trên máy bay...đến với xứ sở Pháp xa xôi....

''Tinhhhhhh..tinhhhhhhhh......''

Cô giật mình khi Nhã phương đập mạnh 2 tay xuống mặt đàn khiến đàn vang lên âm thanh chói tay.

-sao zậy?

-ui! Em k đàn đc giống chị! Chán,thoy chị đàn em nghe đi mừ

Nó nhăn nhó cạ trán vào trán lan.nũng nịu,lan thấy trán cô nhột nhạt đưa nhẹ môi thật nhanh chóng cô hôn vào môi nó.

-Á..chị xấu quá!! Đàn em nghe đi

Nó hét lên đẫy khuôn mặt Lan ra xa.lan bật cười

-oki!....

Lan mĩm môi rồi đặt tay cô lên mặt đàn .......

Sẻ không gì chia cắt được chúng ta

Em luôn là con tim

Là tình yêu vĩnh cữu...

......

Em lại chạm vào tôi đi qua tôi,và giờ lại chạm vào...em ngang qua đời tôi làm tôi Yêu em ..

Mãi mãi ...

Trên vạnh số cuộc đời đã đễ tôi gặp và yêu em đễ rồi cùng em chung 1 mái nhà...

............

Không nhanh ,không chậm đễ kịp nhận ra rằng sẻ khó đễ tôi rời xa em và rất đau đễ em rời bỏ tôi..

Cuộc tìm kiếm cuộc đời chưa thôi ngừng nghĩ

Xa dẫu có xa mun ngàn trùng xa cách

Thỳ chúng ta ...sẻ chung một tâm hồn cùng chung khối óc.....

Chợt biết rằng sẻ không khó đễ biến chúng ta thành của nhau...

Ngay cả nhạc mà chị ấy sáng tác cũng thấy xa cách dù rằng đã rất ngọt ngào trong lời hát ,buồn tẻ bài hát rất hay nó đọng trong tâm hồn cô 1 xúc cảm gì đó lắng đọng rất sâu ..

-em sẻ không can thiệp!...hoắc sẻ ngăn cản chị sang pháp

Nó lên giọng ,cúi gầm mặt ,ánh mắt nó nhìn sâu thẳm vào từng phím đàn ..

Nó cứ cúi mặt như thế mãi cho đến khi nhận ra bàn tay mềm mại của Nhã lan nâng nhẹ khuôn mặt nó lên.cô hôn vào chóp mũi nó

-đừng buồn ,! Em có yêu Nhã lan k?

-ừm em iu mà!

-Nếu em thật sự Yêu thỳ phãi tin chứ! ..k wa' lâu đối với Nhã phương đâu?

-bao nhiu mà k lâu? Ai biết ở bên đó đất khách ,lỡ ........

Lan đan tay che môi nó ..cô hun vào trán nó rồi gì nó vào lòng.

-4 năm...! Chị mún tự khẳng đình mình ở miền đất khác ..tin chị đi em phãi sống thật vui vẻ,

-Em hứa

Đôi mắt nó buồn thắt chua xót ,way mặt đi,nó nhận ra sóng mũi nó cay xè ..

-Hôn chị đi! Mai chị đi rồi! sẻ rất nhớ em đấy

Nó ngẫng đầu ,nhướn người đặt môi hôn lan ,nhưng sao nụ hôn lạnh giá và tẹ nhạt .......nó k thik cái hôn lúc này ! vì đấy là cái hôn chia tay.......

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#rinsun