Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường đại luật sư gần đây sống thật sự thoải mái, đối nàng mà nói, cho dù phải hoàn thành nhiệm vụ không hay ho trong sách, thì cũng không thể không hưởng thụ, cuộc sống trong huyện thoải mái an nhàn, có Tống lão cha thương , mỗi ngày đều mua đồ ăn nàng thích , qua mấy ngày, Tống mẹ không yên lòng nữ nhi nhà mình, cũng theo đến huyện, vì thế Đường Việt Manh càng như cá gặp nước, sống kêu một cái sảng khoái.

Vì thế thân thể Đường Việt Manh từng ngày tốt hơn, trên mặt cũng có chút hồng nhuận, Tống cha cùng Tống mẹ thấy đương nhiên vui vẻ, đoạn thời gian trước con gái bệnh nặng làm bọn họ lòng còn sợ hãi, cách đối xử của cha mẹ chồng Lâm gia cùng Lâm Đại làm  bọn họ thất vọng, bởi vậy cũng không đề chuyện về Lâm gia, đợi con gái mình khi nào nhớ tới hẵng nói sau.

Lâm tiểu muội đã sớm ở đây, mỗi ngày không rời Đường Việt Manh, nói chuyện giải buồn với nàng, bưng trà đưa nước, giặt quần áo nấu cơm, nghiễm nhiên so với muội muội còn tri kỷ hơn, Đường Việt Manh thực sự là thích em gái chồng này, cảm thấy cô bé chẳng những thiện lương hiểu biết, còn thông minh nhu thuận, hai người ở chung lâu ngày, cảm tình càng thâm hậu.

Lâm tam thỉnh thoảng đến thăm chị dâu cùng tiểu muội, hắn mỗi lần đến, lâm tiểu muội luôn quấn quít lấy hắn thì thầm nửa ngày, sau đó đợi hắn đi thì lại bát quái cho Đường Việt Manh nghe, vì thế, Đường Việt Manh đối với sau khi mình đi Lâm gia xảy ra chuyện gì đều nhất thanh nhị sở.

Nguyên lai Đường Việt Manh đi rồi, Triệu thị lúc bắt đầu cũng thường xuyên đi chiếu cố cha mẹ chồng Lâm gia, dần dà thì ít đi, rồi sau lại lấy cớ Lâm Nhị không bên người, mình lẻ loi một mình ở nhà, không tiện đi chiếu cố cha mẹ chồng cùng đại bá, làm người khác nhàn thoại, ngay cả mặt mũi cũng không lộ nữa.

cha mẹ chồng Lâm gia tuổi già, tự chiếu cố mình, đối Triệu thị rất nhiều oán từ, Đường Việt Manh cười thầm trong lòng, Triệu thị này cũng tinh quái, biết hai lão hóa này không phải kẻ dễ bắt nạt, bèn từ chối không chăm, chỉ là không biết hai lão già này nay nhớ tới con dâu Chân Nương này, có thể hoài niệm không đây?

Đường đại luật sư sống ngày thư thái, bắt đầu nghĩ đến một quân cờ khác trong kế hoạch, quân cờ này có  tác dụng rất lớn đấy, truyền tin cho Triệu thị, làm cho Triệu thị càng bị đả kích nặng, để cho nàng ta hoàn toàn bùng nổ tiểu vũ trụ luôn đi, sau đó phát ra lực sát thương cực lớn.

Một ngày nào đấy Đường Việt Manh làm bộ lơ đãng, hỏi Lâm tam, "Tam đệ, đã lâu không thấy Nhị đệ đâu, gần đây đệ ấy thế nào?" Lâm tam lắc đầu, "Nhị ca nói gần đây ở trường nhiều công việc lắm, huynh ấy không rảnh thăm chúng ta, đệ cũng không nói gì được với huynh ấy, lần trước huynh ấy còn hỏi tình huống tẩu, đệ vẫn nói tẩu khoẻ lắm, không nói cho huynh ấy biết tẩu đang trong huyện dưỡng bệnh."

Đường Việt Manh săn sóc, "Nhị đệ rất vất vả rồi, vì kiếm tiền dưỡng gia đệ ấy cũng đã trả giá nhiều, không bằng vậy đi, tam đệ đến trường đệ ấy một chuyến, xem đệ ấy có rảnh thì người một nhà mình làm một bữa cơm ăn cùng nhau chẳng phải thật tốt?" Lâm tam cao hứng đi, không biết hắn có nói với Lâm Nhị chuyện Đường Việt Manh sinh bệnh không, không đến một lát. Lâm Nhị liền theo Lâm về, vẻ mặt lo lắng đến.

Lâm Nhị thấy sắc mặt Đường Việt Manh trắng nõn, tinh thần nhìn qua thực sự tốt, trong lòng ám thở phào nhẹ nhõm, hắn đến trường dạy học, nhất là vì tránh Triệu thị, nhị cũng là nghĩ mình ở đây, đại ca cũng sẽ không lui tới với Triệu thị nữa, cũng sẽ tốt hơn với tẩu tử.

mặc dù Hắn ở trong huyện, trong lòng lại không lúc nào không nhớ Chân Nương, chỉ là vẫn không có người nói về tình hình tẩu tử gần đây, không thể tưởng được tẩu tử cư nhiên bị bệnh, còn bệnh thật nghiêm trọng, "tẩu tử, tẩu khoẻ lên chưa , cha mẹ không rõ lí lẽ thì thôi, sao đại ca lại có thể hồ nháo theo bọn họ được chứ."

Đường Việt Manh nghe hắn nói ra lời này, trong lòng hiểu rõ Lâm tam sợ là đã nói chuyện mình bị Lâm Đại đuổi ra cho hắn, nàng lập tức làm một bộ u oán, "Nhị đệ đừng trách bọn họ, là thân thể tẩu không tốt, tẩu sợ lây bệnh cho bọn họ, bởi vậy yêu cầu phụ thân mang tẩu đến trong huyện chẩn trị, đệ muội nói rất đúng, vẫn là thân thể cha mẹ chồng cùng đại ca ngươi quan trọng hơn."

cảm xúc Lâm Nhị phập phồng, hận không thể lập tức ôm Đường Việt Manh vào trong ngực hảo hảo an ủi, đây là nữ nhân vẫn luôn nghĩ cho người khác, nay lại chịu ủy khuất như vậy, đại ca cưới được tẩu tử tốt như vậy, còn không biết quý trọng, trong lòng bỗng nghĩ đến lời Đường Việt Manh, Triệu thị? thân thể Cha mẹ chồng cùng đại ca quan trọng hơn? Nhất định là nàng ta xúi giục cha mẹ cùng đại ca, bọn họ mới có thể tuyệt tình như vậy, Lâm Nhị hơi mị mắt, tiện phụ này.

trong lòng Lâm Nhị âm thầm nảy sinh ác độc, trên mặt vẫn một bộ tao nhã, "Tẩu tử, trong trường còn một số việc, đệ không tiện ở lâu, qua vài ngày nữa đệ sẽ về nhà xem xem, tẩu có chuyện gì không?" Đường Việt Manh cố ý đỏ hồng mặt, "Phiền toái Nhị đệ nói cho đại ca ngươi, nay cơ thể của ta tốt hơn nhiều, bảo hắn không vội chuyện cửa hàng thì có thể đến xem ta."(yuna: Haixx...lấy anh Lâm nhị thì có phải tốt hơn không...)

trong lòng Lâm Nhị chua sót, trên mặt lại không biểu hiện, "Được, tẩu tử."

Hoa khai nhị đóa các hữu nhất nhành, trước không nói Lâm Nhị về nhà trong bông có kim giáo huấn Triệu thị, nói cho nàng ta nay tẩu tử còn đang dưỡng bệnh trong huyện, bảo nàng hảo hảo tẫn hiếu đạo con dâu, mỗi ngày phải thức sớm dậy khuya, một ngày ba bữa phải làm đầy đủ giặt giũ nấu cơm cho cha mẹ chồng, phải làm cho đến khi cha mẹ chồng Lâm gia vừa lòng mới thôi, nếu không hắn lập tức lấy thất xuất chi điều không tuân thủ hiếu đạo này hưu nàng ta, Triệu thị vừa hận vừa sợ, trong lòng càng thêm hận Đường Việt Manh, lại cũng không thể không mỗi ngày chiếu cố hai lão, xưa nay tính tình cha mẹ chồng Lâm gia cổ quái, làm việc soi mói, Triệu thị khổ không nói nổi.

một ngày nào đấy Đường Việt Manh cầm bồn ra ngoài đổ nước, lâm tiểu muội đang ở trong sân quét rác, bỗng có một phong thư từ bên ngoài phiêu trên mặt đất, lâm tiểu muội tò mò nhặt lên, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết vài chữ to, Lâm Đại thân khải, phong thư phong kín, lâm tiểu muội cầm thư tò mò mang ra, xém chút đụng phải Đường Việt Manh, Đường Việt Manh đau xoa cái mũi mình, "Làm sao vậy, lớn rồi mà còn đi đụng lung tung."

Lâm tiểu muội đưa thư cho Đường Việt Manh, "Tẩu tử ngươi xem, trên đất đột nhiên bay ra một phong thư, phía trên viết là cho đại ca ." Đường Việt Manh ngưng thần nghĩ nghĩ, mở to mắt nói: "Khó trách ta vừa rồi đi qua cửa, nhìn thấy một người vội vàng rời đi, đó là một nam nhân rất béo, dáng hơi quen, hình như gặp qua ở đâu."

Nghĩ nghĩ, Đường Việt Manh muốn lấy thư, "Tò mò thật, cho đại ca ngươi làm sao có thể ở đây a, cho ta nhìn xem." Lâm tiểu muội giấu thư sau người, cười nói: "Tẩu tử muốn, muội không đưa." Hai người hì hì nháo nháo, đụng phải  Lâm tam vừa mới vào cửa.

Lâm tam thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, không khỏi mỉm cười, "Tiểu muội, không được khi dễ đại tẩu." Lâm tiểu muội quyệt miệng, "Tam ca, huynh chỉ giúp giúp đại tẩu thôi, huynh xem a, đây là một phong thư cho đại ca, đại tẩu muốn nhìn, muội không đưa."

Lâm tam có chút cảnh giác, "thư của Đại ca? thư gì?" Lâm tiểu muội cười đưa thư cho Lâm tam, sau đó nói chuyện làm sao phát hiện ra thư này một lần, còn nói đại tẩu thấy một người vội vàng đi, phỏng chừng là tới truyền tin , bóng người nọ rất quen, sợ là người quen, trực giác Lâm tam cảm thấy có chút không quá thích hợp, hắn mím môi cười khẽ, bỏ thư trong ngực, "Đại tẩu, hôm nay đệ phải về, không bằng để đệ đưa cho đại ca đi."

Đường Việt Manh thấy Lâm tam như vậy, cũng không đòi nữa, chỉ có thể cười gật gật đầu.

Lâm tam về nhà, nhìn thấy Lâm Đại liền đưa thư cho hắn, thấy Lâm Đại hồ nghi, Lâm tam nói: "Đại ca, thư này là hôm nay có người đưa đến chỗ đại tẩu, tiểu muội cùng đại tẩu thấy người truyền tin là một nam nhân, đại tẩu nói bóng dáng hắn rất quen, hình như gặp ở đâu, đại tẩu vốn muốn mở ra xem, đệ cảm thấy không quá thích hợp, bằng hữu của huynh lại không biết đại tẩu chuyển đến huyện, làm sao có thể đưa thư tới đấy, hẳn là người này đều thực chú ý nhất cử nhất động của Lâm gia ."

Lâm Đại nhíu mày, tiếp nhận thư liền mở ra, vội vàng nhìn lướt qua sau, bỗng sắc mặt trở nên trắng bệch, hai mắt nháy mắt mất đi thần thái, môi run run , tay cầm thư đều phát run, Lâm tam vội vàng hỏi: "Đại ca, làm sao vậy?" Lâm Đại miễn cưỡng làm cho mình trấn tĩnh, cũng may Lâm tam thông minh, không để Chân Nương nhìn thấy phong thư này, "Không có việc gì, một bằng hữu có việc, đệ ra ngoài trước  đi, có việc huynh sẽ tìm đệ."

Mắt thấy Lâm tam đầy mặt nghi hoặc ra ngoài, Lâm Đại hết chống đỡ nổi, đột nhiên ngồi dưới đất, hai tay vẫn run, thì ra lá thư này viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, "ba huynh đệ chúng ta bỏ mạng thiên nhai, chuẩn bị tốt một trăm lượng bạc, chờ chúng ta tới lấy, nếu không chúng ta sẽ chép phong thư này một lần nữa gửi cho thê tử ngươi, nhà của ngươi cùng quan phủ, không muốn thân bại danh liệt thì ngoan ngoãn chuẩn bị đi."

Lâm Đại cảm thấy mình đã bị buộc vào tử lộ, chuyện mua sát thủ chỉ có trời biết, hắn biết Triệu thị cùng ba kẻ xấu kia biết, huống hồ hắn làm việc này cực kỳ bí ẩn, ba người này đều là hắn liên hệ, không có người nào biết chuyện bọn họ, ngay cả Triệu thị cũng không biết hắn tìm ai, có mấy người. Bởi vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống có người cố ý mạo danh, xem ra hẳn là ba người kia bị quan phủ truy bắt , muốn lấy một bút tiền chuyển đi nơi khác tạm tránh đầu sóng ngọn gió.

Lâm Đại tâm loạn như ma, ba người kia khổng võ hữu lực, thô thông võ nghệ, không cần nói  ba người, cho dù là một người, hắn cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ, giết người diệt khẩu là tuyệt đối không thể thực hiện được, báo cho quan phủ biết? Lâm Đại tựa hồ nhìn thấy mình thân bại danh liệt sau bị áp lên đạo trường hành hình, sau lưng lạnh toát, tất cả mọi người khinh bỉ mắng hắn, không thể, tuyệt đối không thể!!

Nhưng là một trăm lượng bạc, hắn đi đâu lấy được nhiều bạc như vậy? nay hắn chỉ có hai mươi hai bạc làm tiền vốn, là toàn bộ tài sản của hắn, chẳng lẽ phải đi giết người cướp của? Lâm Đại đờ đẫn ngồi trong phòng, hai mắt dại ra nhìn chung quanh, trong lòng cười khổ, thiên làm bậy, vưu khả sống, tự làm bậy không thể sống.

Đau khổ suy tư một đêm, ngày hôm sau Lâm Đại tập tễnh ra khỏi phòng, Lâm tam thấy hắn hoảng sợ, chỉ cảm thấy trong một đêm mà đại ca mình tựa hồ già đi mười tuổi, không còn sức sống .

Lâm Đại luôn cân nhắc mãi, rốt cục làm ra quyết định gian nan, tạm thời thế chấp cửa hàng, hỏi hiệu cầm đồ mượn tám mươi lượng bạc, mỗi ngày hắn mang tâm nặng trĩu góp đủ một trăm lượng bạc, ngày ngày ở nhà, cửa hàng cũng không đi, chờ ba người đó tới lấy bạc, sau đó cút đi, cả đời không gặp lại.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, mười ngày, một tháng trôi qua, ba đạo tặc kia không có tin tức, Lâm Đại khẩn trương tiếp tục chờ , đến tháng thứ ba, hắn rốt cục xác nhận, đạo tặc sợ là đã sớm bị nha dịch bắt hoặc là chạy tới nơi khác, sẽ không đến tìm hắn nữa , hắn vui vẻ cầm tám mươi lượng bạc, trả lại hiệu cầm đồ, muốn chuộc cửa hàng.

Lão nhà giàu ở hiệu cầm đồ từ sau quầy ló đầu, xuất ra biên lai chỉ hàng chữ phía trên, "Ngươi xem cẩn thận , cầm tám mươi lượng bạc, trong vòng nửa năm dựa theo ba phần lợi mỗi ngày để chuộc đồ, ta tính cho ngươi, một trăm sáu mươi lượng bạc, nếu không cửa hàng liền về sở hữu của hiệu cầm đồ." Lâm Đại nhất thời ngẩn ngơ, một trăm sáu mươi lượng bạc? HẮn làm sao lấy được nhiều tiền như vậy! hắn rống lớn nói: "Các ngươi đám hắc tâm quỷ này, làm sao có thể nhiều bạc như vậy?"

Lão nhà giàu mặc kệ hắn, chỉ chỉ bảng hiệu phía trên hiệu cầm đồ, "Tự mình thấy rõ, tự nguyện thế chấp đồ lấy tiền, chúng ta là buôn bán đúng quy củ, ngươi không nên nói xấu danh dự bổn điếm." Lâm Đại suy sụp ngồi dưới đất, một trăm sáu mươi? Hắn đi đâu lấy ra nhiều tiền như vậy? Cửa hàng này là tâm huyết mấy thế hệ của Lâm gia, chẳng lẽ sẽ huỷ ở trên tay hắn?

Đường Việt Manh kiều chân bắt chéo một bên cắn hạt dưa một bên thảnh thơi uống trà, nàng đã sớm từ chỗ lão cha nhà mình biết chuyện Lâm Đại thế chấp cửa hàng vay mượn hiệu cầm đồ, lão cha còn đang cảm khái Lâm Đại là bại gia tử, kinh doanh không tốt, mắng to hắn ngu xuẩn, Đường Việt Manh lại biết cái tra nam kia vì sao phải mượn tuyệt bút tiền.

Lá thư này đúng là Đường đại luật sư dùng tay trái viết thành , ngày ấy xuất môn đổ nước, thừa dịp lâm tiểu muội quét rác, quẳng trước mặt Lâm tiểu muội, chính là muốn lâm tiểu muội làm chứng, phong thư này là do một nam nhân lạ mặt quẳng vào, nàng trước mặt Lâm tam cố ý muốn xem, chính là vì muốn phiết sạch quan hệ, làm cho Lâm Đại không hoài nghi mình, trong lòng Đường Việt Manh cảm thán, ai nha, Lâm Đại đáng thương thật sự là không công lo lắng hãi hùng một hồi, nay bạc đáng nhẽ thành cỏ cứu mạng lại thành áp lực hắn suy sụp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu