Chươnh 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Đại gần đây như cái xác không hồn, vô luận hắn đứng ngồi tỉnh hay là ngủ, một trăm sáu mươi lượng bạc như một khối đại thạch ép trên người hắn, ép tới hắn không thở nổi, ép tới hắn tâm lực lao lực quá độ, ép tới hắn hoảng sợ không chịu nổi, hắn tựa hồ nhìn thấy liệt tổ liệt tông Lâm gia chỉ vào mũi hắn lớn tiếng mắng bại gia tử, hắn tựa hồ nhìn thấy ánh mắt thất vọng đau kịch liệt của cha mẹ, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đệ muội mình.

Lâm Đại cả ngày hốt hoảng, ngay cả Triệu thị ám chỉ gần trong gang tấc cũng làm như không thấy, Triệu thị càng u oán, trước mặt cha mẹ chồng Lâm gia lại không thể phát tác, chỉ có thể vào đêm, thừa dịp cha mẹ chồng Lâm gia cùng Lâm tam đã đi ngủ, lặng lẽ đi vào trong phòng Lâm Đại.

Lâm Đại nhìn thấy nàng hoảng sợ, hắn tuy thất hồn lạc phách, nhưng chưa đến độ si ngốc, thấy Triệu thị ý bảo, ngầm hiểu, đi theo Triệu thị lặng yên không tiếng động vào viện nàng ta.

Hai người vào nhà sau, Triệu thị giống như bình thường, tiến lên ôm lấy Lâm Đại mà bắt đầu hôn môi, lại bị Lâm Đại không kiên nhẫn đẩy sang một bên, hắn vì cửa hàng đã muốn sứt đầu mẻ trán, làm sao có thời gian suy nghĩ loại chuyện phong nguyệt này, trong giọng nói cũng có vài phần không kiên nhẫn, " thế nào, có chuyện gì?"

Triệu thị thấy ngữ khí hắn không tốt, trong lòng cứng lại, nghĩ nghĩ, dùng khẩu khí làm nũng thử nói: "Lâm lang, gần đây đã lâu cũng không đến xem ta, phiền chán nhân gia rồi à?" Nói xong sau, một đôi mị nhãn ngập nước nhìn Lâm Đại.

Nếu là bình thường, Lâm Đại đã sớm ôm đặt người dưới thân tuỳ ý chinh phath, chỉ là nay thật sự không có tâm tư này, có lệ nói: "Ngươi muốn đi đâu ? Ta bận chuyện cửa hàng, đợi yên ổn , đương nhiêm sẽ đến thăm ngươi."

Triệu thị thấy hắn nói như vậy, càng hoảng hốt, đời trước bởi vì Lâm Nhị trước khi chết thổ lộ tình yêu với tẩu tử, nàng vẫn không vui, cuối cùng cô đơn mà chết, từ lúc trọng sinh tới nay, ý nghĩa  lớn nhất để nàng sống chính là trả thù, nàng muốn trả thù Chân Nương, trượng phu mình yêu nhất cả đời đều yêu Chân Nương, nàng muốn câu dẫn Lâm Đại, làm cho Lâm Đại cả đời chỉ yêu mình, làm cho trượng phu cả đời Chân Nương yêu nhất chỉ yêu mình, nàng khẩn cấp muốn nhìn bộ dáng Chân Nương biết chân tướng sau thất vọng đau thương, khẩn cấp!

Nàng nhìn bộ dáng Lâm Đại có chút lãnh đạm, âm thầm cắn răng, mình nhất định không thể thất bại trong gang tấc, Lâm Đại đã quỳ dưới váy mình, mình nhất định phải thêm sức làm cho hắn đối mình khăng khăng một mực, nghĩ đến đây, nàng mềm giọng ôn tồn nói: "Lâm lang, chàng đến cùng làm sao vậy? Vì sao không vui, nói cho thiếp biết đi, để người ta phân ưu giải ưu cho chàng...." Nói xong sau, con ngươi tràn ngập dụ hoặc nhìn Lâm Đại, môi đỏ mọng như nước hơi mân, mị hoặc nói không nên lời.

Lâm Đại lười nói chuyện, đứng dậy muốn đi, lại bị Triệu thị ôm eo, hắn híp mắt nhìn Triệu thị dưới đèn, mặt mày kiều diễm ngày xưa nay thoạt nhìn cư nhiên có vài tia phiền chán, hắn bỗng nhớ tới chính là vì một câu của độc phụ này, hắn mới muốn sát thê tử mình(yuna: Oẹ...), đưa tới tai bay vạ gió, nay cửa hàng đã sắp thành của người khác , tiện phụ này lại chỉ biết quấn quít lấy hắn.

trong mắt Lâm Đại hiện lên một tia lệ sắc, hắn cười lạnh một tiếng, ôm lấy Triệu thị, hung hăng hất lên giường, Triệu thị bị ngã đau xót, còn chưa phản ứng lại, quần áo trên người đã bị Lâm Đại thoát đi, Lâm Đại nhanh chóng cởi quần, cả người đặt ở trên người Triệu thị, cái hôn lạnh như băng, bắt đầu từ thô lỗ đến cuối cùng là cuồng bạo, Lâm Đại trùng điệp mút môi Triệu thị, hôn đến nàng ta phát đau, bỗng nhiên trên môi xót, nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, nguyên lai là Lâm Đại hung hăng cắn một ngụm.

Triệu thị đau hừ, đang muốn kêu ra tiếng, lại bị Lâm Đại bịt miệng, môi Lâm Đại theo xương quai xanh của nàng hôn đến cổ, lại hôn đến đầu nhũ,  nảy sinh ác độc mút vào , tay kia thì ở trên người nàng ta trùng điệp vuốt ve, vuốt đến cuối cùng thành cấu nhéo , Triệu thị đau đến cả người phát run, nước mắt trút xuống, nàng đang muốn giãy dụa, thật lớn của Lâm Đại đã không hề dấu hiệu hung hăng xỏ xuyên qua chỗ bí ẩn của nàng ta, nơi đó bị thật lớn của hắn ma sát đến đau nhức, Lâm Đại không hề thương tiếc, chỉ phát tiết chạy nước rút, sáp, mỗi một lần đều đi đến sâu nhất, Triệu thị chỉ cảm thấy mình tựa hồ như chết đi lại sống lại, Lâm Đại mỗi một lần rút, sáp đều làm cho nàng cảm giác hận không thể lập tức chết đi, sống không bằng chết.

Thật lâu sau, Lâm Đại rốt cục phát tiết xong, lạnh lùng đứng dậy mặc quần áo, xem cũng không xem Triệu thị thân thể xích, lỏa, cả người xanh một khối hồng một khối, vết thương luy luy, lạnh nhạt bỏ lại một câu, "Có thời gian ta đương nhiên sẽ đến thăm ngươi." Triệu thị cuộn mình trên giường, trên người đau đớn như bị hỏa thiêu, nàng âm thầm cắn răng, Lâm Đại, ngươi súc sinh này, trong lòng càng thêm hận Chân Nương, hết thảy đều là lỗi của nàng ta, nếu không phải nàng ta, mình làm sao có thể câu dẫn Lâm Đại, làm sao có thể rơi xuống thành thế này? Chân Nương, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!(yuna: thần mã, càng edit nội tâm của con mụ này càng cảm giác tụt IQ)

=================================================

Đường Việt Manh mấy ngày nay luôn suy nghĩ làm sao lợi dụng Lâm Nhị cho Triệu thị đả kích trí mạng, nàng âm thầm đoán mình ra tay với Lâm Đại, làm cho hắn vô duyên vô cớ gánh món nợ lớn trên lưng, hẳn là trong khoảng thời gian này Lâm Đại sứt đầu mẻ trán, nhất định cũng không có thời gian cùng Triệu thị khanh khanh ta ta, Triệu thị phỏng chừng thật tịch mịch, nếu hiện tại mình đưa Lâm Nhị đến bên nàng ta, đối nàng nhu tình mật ý một phen, không biết Triệu thị có thể cảm động đến rơi nước mắt với mình không.

Đường Việt Manh làm việc luôn phải nắm chắc, đối với Lâm nhị nàng rất có tin tưởng, hóa này vốn khăng khăng một mực với đại tẩu mình, giống như kiểu nữ thần bạch liên hoa trong lòng nam nhân, điềm đạm đáng yêu xuất phát từ bất đắc dĩ làm cho nam nhân đi đến bên người khác, nam nhân phải đi , sau đó một ngày nào đó ngoắc ngoắc tay, nam nhân liền lại trở lại, nghĩ đến đây, Đường Việt Manh thở dài, thật không hiểu cái này gọi là thực vô địch, hay gọi là nhân tính bản tiện nữa.

Đối với Đường Việt Manh mà nói, Lâm Nhị vẫn có thể lợi dụng , nàng lẳng lặng suy tư, Triệu thị vẫn có cảm tình với Lâm Nhị, nếu mình làm cho Lâm Nhị đỡ Triệu thị, nâng nàng ta lên cao , rồi sau tìm lý do ghét bỏ nàng ta, để cho nàng ta hung hăng ngã đau, Emma, ngẫm lại vẫn thực thú vị.

Một ngày nào đấy, Lâm Nhị đến xem Đường Việt Manh, Tống cha Tống mẹ ở bên ngoài còn chưa về, lâm tiểu muội vội vàng may quần áo, vì thế Đường Việt Manh liền lấy cớ muốn chuyển chút vật nặng, bảo Lâm Nhị đến viện hỗ trợ, Lâm Nhị không nghi ngờ, theo Đường Việt Manh vào trong viện, Đường Việt Manh mỉm cười, liền bắt đầu tận tình khuyên bảo.

"Nhị đệ, đệ tới trường dạy được bao lâu rồi?" Đường Việt Manh làm bộ như lơ đãng hỏi.

"Sắp nửa năm đi, " Lâm Nhị tao nhã cười, trong mắt đen tràn đầy nhu hòa, tươi cười trong trẻo.

Đường Việt Manh gật gật đầu, "Nhị đệ, đệ cũng là người đọc đủ thi thư, hẳn biết một thủ thơ, khuê trung thiếu phụ không biết sầu, ngày xuân ngưng trang thượng thúy lâu, chợt thấy mạch đầu dương liễu sắc, hối giáo vị hôn phu mịch phong hầu, tẩu tử ngu dốt, không biết thủ thơ này ý tứ ra sao? Nhị đệ có thể giải thích cho tẩu tử không?"

Lâm Nhị biến sắc, hắn coi như thông minh, đương nhiên hiểu mấy câu này của Đường Việt Manh có ý gì, trong lòng có chút tối nghĩa, buông xuống mi  nói: "Lâm Nhị hiểu ý tẩu tử, " bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt đen lẳng lặng nhìn Đường Việt Manh, xem đến lòng nàng có chút sợ hãi, Emma, chẳng lẽ hóa này phát hiện kế hoạch của mình?"Tẩu tử, ngươi thật sự muốn ta đối tốt với người khác, đây là lời thật lòng của ngươi?" ngữ khí Lâm Nhị mang theo chua xót cùng bức thiết.

Đường Việt Manh thở phào nhẹ nhõm, biểu tình trên mặt càng vô tội, bưng miệng cười, như nắng, "Nhị đệ, đệ nói gì vậy? sao lại tốt với người khác? đó là nương tử của đệ, là người đệ sẽ sống chung cả đời, tương lai sẽ sinh nhi dục nữ cho đệ, cùng đệ tương cứu trong lúc hoạn nạn, đệ không tốt với nàng thì còn tốt với ai? đệ muội sẽ cùng đệ cả đời a."

Thật lâu sau, Lâm Nhị cúi đầu, ngữ khí có chút đạm mạc, "Lâm Nhị hiểu được , đệ sẽ đối tốt với Triệu thị, tẩu tử yên tâm." Đường Việt Manh khen ngợi cười nói: "Thế này mới đúng thôi, đệ xem tẩu cùng ca ca của đệ, " thanh âm dừng một chút, "Tuy hiện tại chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ, nhưng trước kia chúng ta là cử án tề mi, tương kính như tân, ca ca của đệ thật thương tẩu , như vậy hai người mới có thể cả đời ân chứ."

Đường Việt Manh bẹp xong lời ghê tởm, trong lòng càng ngày càng tin mình là cặn bã, hơn nữa còn là một cặn bã trong toà soạn báo, nếu không làm sao có thể dùng lời ghê tởm như vậy để nam phụ làm vật hy sinh cho mình đùa bỡn chứ?

Nghĩ nghĩ, nàng cơ hồ thốt ra, "Nhị a, ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể, vạn nhất có chuyện gì cũng đừng nói lão nương ngoạn hư ngươi ." Ni mã, lão nương là nhân vật phản diện a, không đi ngoạn nhân vật phản diện lục đục thủ đoạn ác độc với nhau, chẳng lẽ bảo mình đi mở viện thánh mẫu bạch liên hoa? Nghĩ đến đây, một thước áy náy còn sót lại trong lòng Đường đại luật sư cũng biến mất không thấy .

trong lòng Lâm Nhị cũng nghĩ, hắn từ nhỏ đã thấy tẩu tử quan tâm cùng săn sóc ca ca, trước đây hắn vẫn không rõ mỗi lần tẩu tử nhìn thấy đại ca, luôn mang mỉm cười dịu ngoan hiền thục, tươi cười tựa hồ sâu đến đáy mắt, dung ở trong lòng, thẳng đến hắn trưởng thành, hiểu được tâm tư của bản thân đối với tẩu tử, hắn mới biết được ý nghĩa của nụ cười ấy.

ngày hôm sau Lâm Nhị liền về nhà, hắn mang thao mấy lễ vật cho Triệu thị, tuy nói chỉ là một ít trang sức nhỏ, lại nhấc lên ngàn tầng gợn sóng trong lòng Triệu thị, nàng bị Lâm Đại tra tấn vài lần, nhìn thấy Lâm Đại vừa hận vừa sợ, lại giận mà không dám nói gì, nếu nàng lộ vẻ bất mãn, sẽ càng bị Lâm Đại ngược đãi hăng say.

Triệu thị thấy Lâm Nhị về nhà, đối mình lại rất là ôn nhu săn sóc, nàng vốn có tâm tư với Lâm Nhị, Lâm Nhị nhã nhặn tuấn tú hơn Lâm Đại, chỉ vì vẫn lạnh lùng thản nhiên với nàng, nàng liền càng thêm phẫn nộ, nay thấy Lâm Nhị hồi tâm chuyển ý, không khỏi âm thầm vui sướng, đem tâm tư đối với Lâm Đại đều chuyển qua Lâm Nhị.

không nhắc tới Lâm Nhị cùng Triệu thị, một ngày này, Đường Việt Manh đang ở trong viện cùng lâm tiểu muội nói việc nhà, hai người nói nói cười cười, Đường Việt Manh chợt nghe Tống lão cha lớn giọng, "Chân Nương, phụ thân đã trở lại, mau xem ai tới ." Đường Việt Manh nhìn thấy một tia hào quang theo chợt loé trong mắt Lâm tiểu muội, trong lòng nàng vừa động, xoay sang chỗ khác, quả thực nhìn đến, phía sau Tống lão cha là một thanh niên mày kiếm mắt sáng, anh khí bừng bừng, đúng là Phượng Thất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu