Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa ải cuối năm buông xuống, mặt Hoa ngự sử càng ngày càng đen, mỗi ngày đều chui vào thư phòng thảo tấu chương, nhưng mà hắn đối với Đường Việt Manh lại càng ngày càng tốt, mỗi ngày bận mấy cũng sẽ rút ra thời gian để quan tâm ăn, mặc ở, đi lại của nàng, hỏi Hoa lão phu nhân gần đây thân thể Mẫu Đơn được không? Mười phần mười là một hảo phụ thân hiền lành hòa ái.

       Đường Việt Manh mệt mỏi, nàng hoàn thành chấp niệm của Hoa Mẫu Đơn đã mấy tháng trôi qua, Tiểu Bạch cũng dưỡng không công tịnh tịnh, nghe hiểu nàng nói rất nhiều, còn có thể nhận biết vài chuyện, nhưng vì cái mao gì hệ thống đại nhân còn không nhắc nhở nàng đã hoàn thành nhiệm vụ? Rốt cuộc vấn đề là ở đâu? Thật là trăm tư khó giải.

       Một ngày này trên bầu trời đại tuyết như lông ngỗng, Đường Việt Manh kinh ngạc đứng bên cửa sổ, tiếp bông tuyết, tuyết vào tay tức hóa, như tâm tình hiện tại của nàng, "Tiểu thư, lão gia gọi ngài đi thư phòng, " Tiểu Lục vội vã lại đây hồi bẩm, Đường Việt Manh lười biếng phủ thêm áo choàng, thừa ấm kiệu, đón phong tuyết một đường đi qua.

       Thư phòng Hoa ngự sử ấm áp như xuân, tương phản là Hoa lão phu nhân nghiêm túc như mùa đông cùng Hoa ngự sử bình tĩnh như mùa thu, nhìn thấy Đường Việt Manh tiến vào, Hoa ngự sử nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ muốn đem mãn nhãn niệm tưởng của hắn khảm dưới đáy lòng, không biết có phải ảo giác không, Đường Việt Manh cư nhiên còn cảm giác được trong mắt của hắn có ba quang chớp động, "Cô cô, Mẫu Đơn thiện lương dịu ngoan, ta đi rồi, nữ nhi của ta liền phó thác ngài ."

       Đợi chút, hình như giống uỷ thác lúc lâm chung? Trong lòng Đường Việt Manh thoáng bất an, "Phụ thân, ngài muốn đi đâu?"

       Hoa ngự sử bình tâm, chậm rãi nói: "Mẫu Đơn, phụ thân sắp đi trước Nam Xương phủ Giang Tây, đại thiên tuần thú, điều tra dân tình địa phương, lần này đi đại khái khoảng nửa năm, ngươi trong phủ phải nghe lời, cô cô sẽ chiếu cố ngươi."

       Xương phủ Giang Tây? Đất phong của Ninh vương Chu Thần Hào? Mắt Đường Việt Manh sáng ngời, nàng rốt cục biết không đúng chỗ nào rồi, minh là hoàng đế đã  hiểu ngự sử, ám là chỉ sợ hoàng đế đã sớm nghi ngờ Ninh vương, bởi vậy phái Hoa ngự sử vào doanh địch, khó trách Ninh vương sẽ giới thiệu lão cha, hẳn là lão cha đã sớm có tiếp xúc với Ninh vương.

       Khó trách lão thái thái sẽ đến Hoa phủ, chỉ sợ là vì tránh Ninh vương do thám để cho Hoa ngự sử cùng hoàng đế lén thông cầu, nay Hoa ngự sử tới Nam Xương, chắc là đi tìm chứng cớ phản loạn của Ninh vương đây, nhưng mà đây là đi chịu chết a... khó trách nhiệm vụ của nàng mãi vẫn không hoàn thành, mọi người sắp chết, nhiệm vụ gì đều là mây bay a....

       Đường Việt Manh biết trên sách ghi lại là Ninh vương tại tháng sáu phản loạn, đến lúc đó Cửu Giang cùng Nam Xương phủ bị công phá, lão cha nàng thành con cờ thí tốt nhất, đợi đến lúc người của hoàng đế bình định thắng lợi, phỏng chừng mộ Hoa ngự sử đã mọc đầy cỏ rồi , nhưng nàng lại không thể nói cái gì! Làm nữ tử khuê trung, nghị luận đại sự trong triều là kiêng kị, Hoa ngự sử cùng Hoa lão phu nhân nhất định sẽ khả nghi, nói không chừng còn nghi ngờ thân phận của nàng.

       Nàng nhu thuận gật gật đầu, lưu luyến không rời nhìn Hoa ngự sử, "Phụ thân, ngươi nhất định phải đi nhanh về nhanh, trăm ngàn không cần vướng bận nữ nhi, Mẫu Đơn sẽ nghe lời lão thái thái, Mẫu Đơn sẽ mỗi ngày dâng hương cầu nguyện phụ thân không phụ thánh ân sớm ngày trở về."

       Hoa ngự sử cười khổ, lần này đi sinh tử chưa rõ, vì nước đền đáp hắn chết cũng không oán, chỉ tiếc Mẫu Đơn còn nhỏ, hy vọng Hoàng Thượng có thể xem trên phân hắn tận trung báo quốc, định cửa hôn sự tốt cho Mẫu Đơn, để cho nó tuổi già áo cơm không lo phú quý an khang, như vậy hắn dưới cửu tuyền cũng an tâm .

       Trong lòng Đường Việt Manh có chủ ý, sau khi Hoa ngự sử đi bốn tháng sau, Đường Việt Manh tính thời gian không sai biệt lắm , bắt đầu trang bệnh, thì ra nàng hạ quyết tâm trước tháng sáu Ninh vương phát động phản loạn dùng kế lừa Hoa ngự sử về, vì thế bệnh Đường Việt Manh càng ngày càng nặng, theo ba bữa vô vị đến cơm nước không tư lại đến không tiến ẩm thực cuối cùng hấp hối.

       Chính xác là kinh thành đều biết tiểu thư nhà Hoa ngự sử mệnh không lâu rồi, Hoa lão phu nhân lại có chút hiểu kế của Đường Việt Manh, mặc kệ, thậm chí trợ giúp, viết một phong thư nhà báo cho Hoa ngự sử biết, Mẫu Đơn bị bệnh nguy kịch, hy vọng hắn có thể về xem, trong lời nói còn ám chỉ nhược không trở lại chỉ sợ phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

       Chỉ là Đường Việt Manh tính sai một chuyện, Ninh vương có thể chủ mưu tạo phản  thì đương nhiên không phải hạng người tầm thường, vì thế vài ngày sau, vài tên thị vệ cùng nha hoàn nâng kiệu nhỏ đỉnh đầu thanh trù đứng ở Hoa phủ, đúng là người phụng mệnh Ninh vương tiếp tiểu thư Hoa phủ đi Nam Xương trị liệu, thị vệ Ninh vương phủ cung kính nói: "Hồi bẩm lão phu nhân, Hoa ngự sử nhận được thư của lão phu nhân lo lắng không thôi, vội vàng xin Ninh vương giúp đỡ, cũng may Ninh vương phủ có một thần y, Vương gia nói kinh thành đã không người nào có thể trị liệu, chi bằng đi Ninh vương phủ trị liệu thử xem xem, Hoa ngự sử cũng đồng ý , bởi vậy mệnh tiểu nhân đến tiếp tiểu thư."

       Hoa lão phu nhân cùng Đường Việt Manh nhất thời choáng váng, nếu cự tuyệt chắc chắn sẽ làm Ninh vương sinh nghi, như vậy Hoa ngự sử chẳng phải sẽ chết nhanh hơn? Nhưng mà nếu đi thì cũng là cửu tử nhất sinh! Đường Việt Manh cắn môi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Nàng không đi Hoa ngự sử hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không hoàn thành nhiệm vụ cũng bị hệ thống hủy diệt, không bằng đi sau rồi xem từng bước tính từng bước, hành sự tùy cảnh, có lẽ còn có thể có một nửa cơ hội.

       Vì thế Đường Việt Manh thần sắc có bệnh, chí lớn kịch liệt, trong lòng mặc niệm: gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, lão nương nhất đi vô phản,(yuna: Haha...) nàng bỏ Tiểu Lục khóc sướt mướt muốn đi cùng, không kịp nói câu cáo biệt với Tiểu Bạch, cắn răng xuất phát.

       Chỉ tiếc bàn tính của Đường đại luật sư lại thất bại , ra khỏi thành sau, tại một chỗ rừng cây rậm rạp bèo tốt tươi, vị thị vệ Ninh vương phủ kia dừng cước bộ, trảo Đường Việt Manh từ trong kiệu ra, kéo đến nơi hẻo lánh, rút phác đao trong tay, cung kính làm cái cúi đầu, "Hoa tiểu thư, đắc tội ."

       Đường Việt Manh thấy tình thế không ổn, ni mã đây là muốn giết người diệt khẩu a... ta như thế nào có thể chạy nhanh hơn đao nhân gia nga~ Muốn kêu cứu nhưng chung quanh lại là nơi hoang sơn dã lĩnh chim không đẻ trứng, kêu trời trời không biết gọi đất đất mất linh, muốn liều chết nhất bác quả thực là lấy trứng gà chọi súng, vì thế Đường Việt Manh cái khó ló cái khôn vội vàng kêu dừng tay, "Thị vệ đại nhân! Tiểu nữ tử tay không tấc sắt, ngài là người mang tuyệt kỹ từ bi vì hoài, làm gì phải đối ta hạ tử thủ?"

       Thị vệ lắc đầu, "Công vụ trong người không thể không theo, Vương gia vốn đã quyết định để Hoa ngự sử rời Nam Xương hồi kinh gặp tiểu thư, đáng tiếc Vương gia phát hiện Hoa ngự sử cư nhiên đối hắn bất trung, âm thầm cùng Vương gia đối nghịch, dưới cơn giận dữ liền đưa hắn nhập tử lao, đồng thời mệnh ta đến kinh thành lấy mạng tiểu thư, tiểu thư dưới cửu tuyền cũng đừng oán tại hạ nhẫn tâm."

       Đường Việt Manh chỉ cảm thấy hàn quang trước mắt chợt lóe, một cây đao đã muốn bổ xuống dưới, trong lòng trống rỗng, tất cả trí tuệ muôn vàn mưu kế trước mặt đao kiếm chỉ có thể ngơ ngác chờ chết, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sưu một tiếng, thanh âm mũi tên nhọn phá không vang qua, thị vệ trước mắt mở to mắt ngã xuống đất mà chết, một bạch vũ tiễn đinh tại trước ngực của hắn, còn hơi hơi rung động.

       Xa xa xuất hiện một người, một thân hoàng phục rạng rỡ sinh huy, kim quan buộc tóc, tư thế oai hùng hiên ngang trường thân lập ngọc, trên mặt trắng nõn như ngọc là một đôi con ngươi hắc diệu thạch bàn mang sát khí sắc bén, nhếch bạc môi kiên nghị lãnh khốc, đúng là cái ngốc não Tiểu Bạch kia.

       Đường Việt Manh đã bị dọa hận không thể trực tiếp ngất xỉu, nàng khóc hỏi hệ thống đại nhân, "Ô ô, hệ thống đại nhân...Nếu  ta thật sự chết, thì có bị biến mất không ?"

       Hệ thống đại nhân: "Đương nhiên, thân thể cùng danh tính của các ngươi đều bị hủy, cho về nhà bán khoai."(yuna: bác hệ thống phũ vãi)

       Đường Việt Manh: "..."

       Tiểu Bạch đi lên phía trước ôm Đường Việt Manh, sát khí trong mắt đã băng tiêu tuyết dung, ôn nhu nhìn nàng, thân thiết hỏi: "Mẫu Đơn, ngươi có khỏe không?" Đầu Đường Việt Manh chưa kịp vận chuyển, không kịp nghĩ xem Tiểu Bạch là ai chỉ liều mạng bắt lấy tay áo hắn như bắt được rơm rạ cứu mạng, khóc càng thêm lợi hại , "Ta không muốn chết a! Ta phải về nhà...."

       Tiểu Bạch thở dài, cúi người ôm nàng vào trong ngực, ngữ khí ôn nhu tựa như hoa trong nước, "Đứa ngốc, đừng khóc. Có ta ở đây, ngươi làm sao có thể chết?" Đường Việt Manh ngẩng đầu, lê hoa mang vũ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tiểu Bạch, "Ta vừa rồi suýt chết đấy ."

       Tiểu Bạch mỉm cười, bên môi trán ra một chút thanh nhã như hoa sen đến cực điểm, con ngươi màu đen thâm trầm như nước, tay áo như thu ba, càng phong hoa tuyệt đại lang diễm độc tuyệt, tay khẽ vuốt tóc Đường Việt Manh, "Đừng sợ, không có việc gì , ta sẽ ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn ở đây."

       Đường Việt Manh khóc hồi lâu, rốt cục chậm rãi bình phục, thần trí hồi phục sau, lại nghĩ đến người trước mắt này cư nhiên là Tiểu Bạch, hắn trang điên phẫn ngốc tiềm ở trong phủ rốt cuộc rắp tâm làm cái gì?

       Nâng mâu trừng Tiểu Bạch, "Ngươi đến cùng là ai? Vì sao phải ẩn núp tại Hoa phủ? Có ý đồ gì?" Bên cạnh đột nhiên lòe ra một bóng người, "Vị này là cẩm y vệ trấn phủ sử Trương Ngọc- Trương đại nhân, không được vô lễ." Trương Ngọc khẽ nhíu mày, thanh âm lạnh lùng, "Làm càn! Còn không lui ra! " Đường Việt Manh chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, người kia như quỷ mị tung tích toàn vô.

       Đường Việt Manh bình tĩnh nhìn vị cẩm y vệ trấn phủ sử Trương Ngọc đại nhân trước mắt cười càng ngày càng giảo hoạt, trong lòng phun tào, nhân vật dưỡng thành? Ni mã nhân gia vốn là là cẩm y vệ trấn phủ sử, quan to tứ phẩm, dưỡng thành cái muội ngươi a! Hành động trước của nàng sợ là đều bị tên hỗn đản này cười nhạo, hệ thống đại nhân ngươi là cái hố cha! Đang chuẩn bị mắng, bỗng nhớ tới chỉ lệnh hệ thống đại nhân từng nói: dám oán thầm bản đại nhân giết không tha, lập tức đem một câu Mary cách vách chuẩn bị thốt ra này đổi thành thán từ: hệ thống đại nhân đùa một tay hảo bài a! tiểu nhân khâm phục!

       Nàng thở dài, "Trấn phủ sử đại nhân, ngài lẻn vào Hoa phủ là vì giám thị phụ thân sao? Nghe nói cẩm y vệ các ngươi khẩu vị nặng, cái này được chứng thực rồi."

       Trương Ngọc lắc đầu, "Ta lẻn vào trong phủ là vì hai chuyện: thứ nhất là phụng mệnh Hoàng Thượng bảo hộ Hoa ngự sử cùng Mẫu Đơn tiểu thư, " Đường Việt Manh biết câu sau là do hắn nói đi, bảo hộ nàng? Nàng trong mắt Hoàng Thượng cùng cẩm y vệ tính cái len sợi a.. "Còn có..?" Nàng không kiên nhẫn hỏi.

       Mi dài màu đen gần trong gang tấc, môi ôn nhuận tựa hồ muốn thiếp lên mặt nàng, hô hấp ấm áp phun bên tai nàng, Trương Ngọc ôn nhu nói, thanh âm trầm thấp ái muội tựa như hoa nở rộ trong nước, "Còn có a...Chỉ là ta muốn nhìn một chút Mẫu Đơn tiểu thư là bằng cách nào trừng trị vị hôn phu thay lòng đổi dạ cùng hai vị tỷ tỷ không biết xấu hổ đó?"

       Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thứ hai càng đến cũng, thật nhiều thân nhóm lặn xuống nước, hừ, là nhóm phá hư, ta không cho tiểu ngọc cùng tiểu manh thượng thịt cấp là nhóm xem ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu