Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường đại luật sư là người nào? Làm một luật sư, trợn mắt nói dối nhắm mắt nói sảng là tu vi cơ bản nhất, bởi vậy đối mặt với câu hỏi đột nhiên của Trương Ngọc, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong lòng nàng là: ni mã nhất chi ma hãm bánh bao, trên mặt lại là một bộ ngây thơ, trợn một đôi mắt vô(yuna:số) tội, "Trấn phủ sử đại nhân, lời này của ngài là có ý gì? Mẫu Đơn không rõ."

       Trương Ngọc cười ha ha, "Mẫu Đơn tiểu thư thật đúng là biết diễn, không biết ngươi phát bệnh có phải cũng là diễn trò?" Sát, cái này cũng đều bị xuyên, thật không hổ là cẩm y vệ, dù sao chết vô đối chứng, hắn cũng không thể bắt lão nương chiếu ngục thẩm vấn đi, Đường Việt Manh cười lạnh, "Dù sao ngài cũng là trấn phủ sử đại nhân, đem ta chộp tới chiếu ngục cũng dễ lắm, cái gì chứ vu oan giá hoạ hẳn là ngài nhất định thực thành thạo đi."

       Trương Ngọc lắc đầu, "Ta làm sao có thể làm như thế được? Tại hạ không có ác ý, chẳng qua là đối với sự thông minh giảo hoạt của Mẫu Đơn tiểu thư bội phục sát đất thôi, người khác không biết, chứ ta lại thật rõ ràng, Mẫu Đơn tiểu thư trang bệnh chiếm được sủng ái của Hoa ngự sử cùng Hoa lão phu nhân, mượn bạc tản lời đồn trong phủ, sau đó nhân cơ hội đem Hoa đại tiểu thư hứa gả cho Phương Trung Hải, Mẫu Đơn tiểu thư, tại hạ không nói sai đi."

       Đường Việt Manh thẹn quá thành giận, phá bình phá ngã, "Thì thế nào? Giỏi có chứng cớ thì ngươi đã bắt ta rồi, chẳng lẽ ta làm chuyện gì cũng phải báo với ngươi à? Ngươi tưởng ngươi là ai thế!"

       Trương Ngọc buồn cười nhìn Đường Việt Manh, bên trong chớp động sủng nịch nhè nhẹ, tựa hồ nữ tử trước mắt giống như đứa nhỏ làm nũng, hắn lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng thi lễ, "Thật có lỗi, tại hạ còn chưa tự giới thiệu, bản nhân họ Trương danh Ngọc, trước mắt là quan bái tứ phẩm cẩm y vệ trấn phủ sử, không lâu nữa sẽ có một thân phận mới."

       "Thân phận mới? Có ý gì?" Đường Việt Manh nhíu mày hỏi.

       "Tại hạ đã thỉnh Thánh Thượng ban thưởng, tứ hôn với nữ nhi Hoa Mẫu Đơn của hữu đốc Ngự Sử, vài ngày nữa thánh chỉ sẽ tới, cho nên thân phận không lâu sau của tại hạ chính là vị hôn phu của ngài đó, tiểu thư của ta à...." Trương Ngọc bình tĩnh như trước nói, giống như chỉ là nói cho Đường Việt Manh tối nay chúng ta ăn cơm xào trứng hoặc đại loại thế, Đường Việt Manh nhất thời á khẩu không nói lên lời, tứ hôn? Cùng bánh bao phúc hắc quân này? Đùa giỡn cái gì a uy! Trang ngu ngốc có thiên phú như vậy, ngày nào đó nàng bị hắn bán có khi còn giúp hắn đếm tiền cũng nói không chừng.

       "Tứ hôn? Ngươi nói gả liền gả, nếu ta không gả cho ngươi thì như thế nào? Ngươi trang tiểu bạch thời gian dài như vậy, đem ta đùa bỡn trên tay, nay dựa vào cái gì ta phải gả cho ngươi?" Đường Việt Manh hổn hển chất vấn.

       Trương Ngọc đau lòng khẽ vuốt má Đường Việt Manh, "Là ta không tốt, ta hẳn là từ lúc ngươi bắt đầu đến gần ta nên nói chân tướng cho ngươi, đừng oán, đừng giận ta nữa được không? Ngươi xem mặt đều tức đỏ này, đều do ta, ngươi muốn Tiểu Bạch nghe lời mà? Cho nên ngươi nói muốn bao dưỡng ta cả đời chiếu cố ta cả đời mà? Ta chỉ thỉnh chỉ Hoàng thượng thực hiện lời ngươi nói thôi a... ."(yuna: Kawaiiii~) Một đôi con ngươi đen láy của Trương Ngọc tràn đầy vô tội, ủy khuất nhìn Đường Việt Manh, tựa hồ đang chỉ trích nhân gia là nghe lời ngươi ngươi còn mắng chửi nhân gia, ngươi vô tình vô sỉ cố tình gây sự~

       Đường Việt Manh hoàn toàn bại, đụng tới một người so với ngươi rất vô tình rất vô sỉ cố tình gây sự thì làm sao bây giờ? Một là đả bại hắn, hai là dùng trầm mặc đả bại hắn, Trương Ngọc thấy Đường Việt Manh trầm mặc không nói, liền lấy lòng cười, "Mẫu Đơn, nói cho ngươi một tin tức tốt, Hoa ngự sử đã được cấm y vệ cứu khỏi tử lao rồi, nay đang được bí mật đưa đến nơi an toàn, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm ."

       Đây là tin tức tốt nhất mà mấy ngày nay Đường Việt nghe được, trong lòng bình phục, liền bắt đầu tính toán, nay Hoa ngự sử đã được cứu ra, chấp niệm của Hoa Mẫu Đơn xem như hoàn thành, Tiểu Bạch cũng đã là tướng quân, thưởng thêm cũng đã hoàn thành, nàng còn quản cái gì tứ hôn với chả không tứ hôn, nói không chừng ngày mai vừa tỉnh ngủ đã xuyên đến nhiệm vụ khác, nghĩ đến đây nàng nhoẻn miệng cười, "Trương Ngọc, cám ơn ngươi."

       Trương Ngọc thấy mặt nàng giãn ra cười vui, tâm cũng rơi xuống, tiến lên cầm tay Đường Việt Manh, "Mẫu Đơn, nơi này xa kinh thành, tối nay sợ là chúng ta phải cắm trại ở trong này." Đường Việt Manh gật gật đầu. Trương Ngọc tiếp tục nói: "Bọn họ đi săn vài con mồi, còn phải dựng doanh địa, mà sắc trời vẫn còn sớm, trong khi đó phong cảnh nơi này lại tú lệ như vậy, không bằng ta mang ngươi đi xem chung quanh nga."

       Đây là một ngọn núi, đại thụ lâm lập che trời, hoa cỏ phong mậu, cách đó không xa còn có một dòng suối róc rách chảy, xa xa mặt trời đang xuống núi, lạc hà cô vụ tề phi chỗ, thành một màu xanh biếc, Đường Việt Manh xem xuất thần, "Hội làm lăng tuyệt đỉnh, vừa xem mọi núi nhỏ, nếu chúng ta có thể đứng ở trên cao nhìn thì cảnh sắc nhất định sẽ đẹp hơn nhiều."

       Trương Ngọc đánh giá bốn phía, vi cười nói, "Chuyện này có khó gì?" Nói xong sau, hắn nhẹ nhàng đi lên trước, chạm eo Đường Việt Manh, cúi người ôm lấy nàng, "Mẫu Đơn, ôm chặt ta, " Đường Việt Manh nghi hoặc vươn hai tay ôm hắn, Trương Ngọc ngưng thần tĩnh khí, bỗng nhiên Đường Việt Manh cảm thấy bay lên, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, thì ra là Trương Ngọc ôm lấy nàng, dùng  thuật khinh công đi lên một đại thụ, dựa vào thân cây ngồi trên một chạc cây thô to.

       Nguyên lai đây là khinh công trong truyền thuyết a, quả thật là chuẩn bị thuật đạo giả trèo tường nên chuẩn bị, là yếu quyết tuyệt đỉnh của hái hoa rình coi a, Đường Việt Manh hưng trí bừng bừng nhìn Trương Ngọc, "Thần tiên? Yêu quái? Không thể tưởng được khinh công Trương đại nhân cao minh như thế, hẳn là không thiếu dùng trong phủ đi? Để ta đoán xem... Khuê phòng Hoa Bạch Liên Hoa Sơn Trà, ngài đều thăm qua đi?"

       Vẻ mặt Trương Ngọc thành thật vô cùng, tư tư ngả ngả nói: "Kỳ thật đi qua một lần."

       "Thế nào?" Đường Việt Manh tò mò hỏi.

       "Lần đem biểu ca ngươi đánh thành đầu heo đó."

       "Ha ha, cư nhiên là ngươi." Đường Việt Manh nhịn không được cất tiếng cười to.

       Trương Ngọc cười tủm tỉm nhìn Đường Việt Manh, thấy nàng cười đến vui vẻ, trong lòng cũng thỏa mãn, nhìn làn da bạch ngọc có một chút đỏ ửng nhiễm lên của nàng, lại tăng thêm vẻ kiều mỵ, mặt mày trong suốt, thu ba nhược thủy, trong lòng khẽ động, không tự chủ được liền hôn xuống, lời lẽ tướng triền, khinh duyện trằn trọc, sầu triền miên nói không nên lời.

       Đường Việt Manh kinh ngạc mở to mắt, đối diện là một đôi con ngươi hắc bạch phân minh của Trương Ngọc, lông mi tiêm dài nồng đậm từng cái rõ ràng, run nhè nhẹ , tựa hồ như cánh điệp dừng lại nhẹ chớp, cư nhiên có nhè nhẹ mị hoặc, Trương Ngọc bất mãn ôm Đường Việt Manh, "Mẫu Đơn, lúc hôn không thể trợn tròn mắt, ngoan, nhắm lại lại, " Đường Việt Manh không tự giác ừ một tiếng, nhắm mắt lại, Trương Ngọc vừa lòng gật gật đầu tiếp tục hôn.(yuna: thủ thuật lừa gạt của anh này thành thục we)

       Thật lâu sau hai người mới tách ra, Đường Việt Manh mồm to hít vào, bất mãn oán giận, "Ta mau bị nghẹn đã chết, " Trương Ngọc gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Mẫu Đơn, thể chất nàng quá yếu, luyện tập nhiều hơn một chút thì được rồi." Đường Việt Manh đô miệng, phi!(yuna:luyện tập thế nào?*chớp*)

       Trương Ngọc nắm tay nàng, hai người đi đến chỗ cắm trại bên dòng suối, lại nói hiệu suất làm việc của cẩm y vệ vẫn rất cao , trong thời gian ngắn đã đáp vài cái trại, trong đó cư nhiên có một cái dùng cẩm bố đáp lên, Trương Ngọc nhích qua nói: "Cái đó là đặc biệt chuẩn bị cho nàng đấy ."

       Trên doanh địa đã sớm dâng lửa trại, phía trên đun nước hoặc là gà rừng thỏ hoang thơm ngào ngạt, một cẩm y vệ cầm một cái đùi gà, cung kính đưa cho Trương Ngọc, "Trấn phủ sử đại nhân thỉnh dùng."

       Trên mặt Trương Ngọc đảo qua vẻ bại lười vô lại lúc trước, sắc mặt đạm mạc mắt sắc bén, thản nhiên ừ một tiếng, cẩm y vệ kia rất thông minh, đã sớm nâng một chân thỏ cho Đường Việt Manh, "Phu nhân thỉnh chậm dùng." Đường Việt Manh cười tiếp nhận, trong lòng âm thầm oán thầm, lão nương vẫn còn là khuê trung đãi gả a, phu nhân cái muội ngươi!

       Đợi Đường Việt Manh ăn xong lương khô cùng chân thỏ, Trương Ngọc đưa nàng vào trong lều gấm, "Mẫu Đơn, hảo hảo nghỉ ngơi, sáng mai còn phải đi sớm." Nói xong liền xoay người rời đi, Đường Việt Manh âm thầm gật gật đầu, người này tuy giả dối, cũng coi như quân tử, xem ra vẫn là nhờ công lao nàng dưỡng hảo a.

       Trong màn gấm bố trí thập phần sạch sẽ, giường phô thảm thật dày, bên cạnh có cái mành, chuyển vào vừa thấy, cư nhiên là mộc dũng để tắm rửa, bên trong còn có nước ấm, Đường Việt Manh kéo màn gấm, mỹ mỹ tắm tắm, thay quần áo sạch sẽ, nàng lười biếng tiêu sái đi ra ngoài, đột nhiên như bị sét đánh, trên giường có một người đang híp mắt đánh giá nàng, không phải Trương Ngọc nàng cho là quân tử thì còn có thể là ai?

       "Ngươi... ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Đường Việt Manh đã sắp tức đến đầu lưỡi đều phải thắt lại.

       "Sét đánh , ta sợ hãi a, " Trương Ngọc ủy khuất nói.

       "Vậy ngươi vì sao chỉ mặc nội y?"

       "Sợ hãi chưa kịp mặc thôi~"(yuna: vô sỉ vãi)

       "Bên ngoài minh nguyệt sao thưa, làm sao có sét đánh?" Đường Việt Manh đã sắp tức hộc máu.

       "Có lẽ nửa đêm sẽ có, phòng ngừa chu đáo thôi~ Huống hồ đây là doanh trướng của ta, đêm hôm khuya khoắt nàng bảo ta đi đâu?" Trương Ngọc như trước là một bộ ủy khuất, Đường Việt Manh hoàn toàn không biết nói gì hơn, "Lười cùng ngươi dài dòng, vậy ngươi phải đáp ứng ta, không cho phép chạm vào ta."

       Trương Ngọc lập tức thề với trời, "Nếu ta đối Mẫu Đơn tiểu thư có bất luận gây rối gì, phạt ta kiếp sau vì Mẫu Đơn làm trâu làm ngựa." (yuna: vô sỉ vãix2)

       Đường Việt Manh hổn hển, lười cùng hắn vô nghĩa, dỗi nhắm mắt nằm trên giường, Trương Ngọc câu được câu không nói với nàng, nàng đều không để ý tới, Trương Ngọc cũng liền dần dần lặng yên, Đường Việt Manh tưởng hắn đang ngủ, chậm rãi mở to mắt, lại phát hiện Trương Ngọc lại đang chống cánh tay, ý cười trong suốt nhìn nàng.

       Đường Việt Manh hổn hển bĩu môi, vươn tay dùng sức đẩy hắn, không đề phòng bị Trương Ngọc một phen nắm tay, chạm tóc dài của nàng, đem đầu nàng dùng sức kéo về phía hắn, môi nháy mắt dây dưa cùng một chỗ, đầu lưỡi hắn khiêu mở môi nàng, tiến quân thần tốc, duyện hấp đầu lưỡi của nàng, ôn nhu lưu luyến.

       Hai người triền miên hồi lâu, cùng cảm thấy cả người khô nóng, gian nan nói không nên lời, Đường Việt Manh nhìn nam tử trước mắt này tóc dài rối tung, vài sợi đen thùi rơi trên trán, càng phong lưu khó kiềm chế, da thịt oánh thấu, như một khối mỹ ngọc tẩm trong nước, trắng nõn như vậy, mắt đen tuyền giống như ám dạ thương khung sâu không thấy đáy, mi dày đặc như cánh bướm, mồ hôi trong suốt, hơi vừa động, càng thổi lạc tinh như mưa.

       Cái hôn của Trương Ngọc càng trở nên nóng bỏng, dọc theo gáy Đường Việt Manh chậm rãi hôn đến trước ngực, bỗng dưng thoát đi quần áo của nàng, thân quang khiết như ngọc mang theo từng trận u hương, phệ hồn tiêu cốt, tâm hồn đều mê.

       Trương Ngọc cảm thấy tâm thần rung động, cổ họng có chút phát nhanh, nhẹ nhàng hàm trụ vành tai nàng, tay dọc theo tóc dài hoạt xuống sau lưng một đường đi xuống, nóng rực hôn nàng, như đóa hoa mềm nhẹ rơi xuống nước, mang theo ôn nhu cùng che chở dần dần hôn đến trước ngực, khinh đau mật ý tinh tế duyện hấp , đầu ngón tay theo thắt lưng của nàng chậm rãi hoạt đến chân sườn, như mưa nhẹ phẩy.

       Môi Đường Việt Manh không khỏi tràn ra tiếng thân ngâm rất nhỏ, giãy dụa nói: "Ngươi đã thề, nếu chạm vào ta kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa."

       "Ân, chuyện kiếp sau kiếp sau nói, chuyện kiếp này của chúng ta còn chưa xong mà, "(yuna: vô sỉ vãix3) Trương Ngọc cười như tặc, tay lại không hề nhàn rỗi,

       Chậm rãi hoạt đến nội sườn của nàng, tại nơi mẫn cảm nhất lặng lẽ làm , một cỗ cảm giác tô tê ma dại dần dần dâng lên từ bụng, Đường Việt Manh không khỏi cắn môi, tâm tư hoảng hốt.

       Thời điểm hết sức ý loạn tình mê, dưới thân bỗng dưng đau xót, Đường Việt Manh nhất thời tỉnh táo lại, ni mã! Lão nương cư nhiên bị một tiểu bạch si phẫn trư ăn hổ ăn làm mạt tịnh!

       Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Emma, ta quả nhiên vẫn là viết nước trong văn đi, điểm ấy thịt cư nhiên tìm một giờ nghẹn đi ra, lý cái ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu