Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lâm Ngọc che phía trước Đường Việt Manh, lạnh lùng nhìn Thẩm Lượng, nhất thời Thẩm Lượng cũng tỉnh rượu một nửa, người này không phải cảnh sát sao? Sao lại ở đây ? nghĩ đến tình cảnh ngày đó, cảnh sát này cũng ở cùng với nam nhân bà kia, trong lòng gã hiểu được, xem ra nam nhân bà này đã quyến rũ gã cảnh sát kia, khó trách gã cảnh sát kia khắp nơi bảo vệ cô ta.        Trong lòng gã bỗng có hương vị nói không nên lời, ngữ khí cũng dẫn theo chút ghen tuông, "Triệu Ninh, tôi còn kì quái cô sao lại ly hôn với tôi, hóa ra là đã có người mới a, thế nào, có phải đã lên giường rồi không ? So với tôi thế nào? Không tưởng được còn là cảnh sát cơ đấy, hừ, cũng chẳng biết là có chỗ nào tốt, làm sao mà có tiền đồ hơn tôi a?"        Lâm Ngọc đã tức đến cả người phát run, anh túm cổ áo Thẩm Lượng, tay phải đang muốn đánh ra, lại bị lý trí ngăn cản, không thể đánh, anh thân là cảnh sát không thể phạm pháp được, hơn nữa mấu chốt nhất là anh đánh Thẩm Lượng xong cũng chỉ bị xử phạt thôi, vạn nhất Thẩm Lượng ghi hận, mọi cách tra tấn hoặc là mượn cơ hội nói xấu Triệu Ninh, vậy chẳng phải đã liên lụy tới cô.        Thẩm Lượng thấy Lâm Ngọc có chút do dự, lại càng kiêu ngạo, "Sao ? Đã là gian phu còn dám động thủ đánh người, có phải muốn tôi báo công an không a?"        Đường Việt Manh thấy Lâm Ngọc gắt gao nắm chặt nắm đấm, trong lòng biết anh đang do dự cái gì, âm thầm gật đầu, rất có đảm đương cùng ý thức trách nhiệm của đàn ông, sẽ không bởi vì khí phách nhất thời mà làm ra chuyện xúc động, vạn nhất đánh Thẩm Lượng, Thẩm Lượng báo công an,  vào ghi lại của công an nhất định sẽ bất lợi với cô, Thẩm Lượng cũng có cơ hội cắn ngược lại cô cùng Lâm Ngọc có gian tình.        Đường Việt Manh cười lạnh, ni mã cùng lão nương ngoạn sở trường của lão nương a, cô đẩy Lâm Ngọc, đi đến trước mặt Thẩm Lượng, chậm rì rì nói: "Thẩm Lượng, anh ấy đương nhiên không so được với anh, so với anh vô sỉ, so với anh thay lòng đổi dạ, so với anh chanh chua, tôi chính là thích anh ấy như vậy đấy, anh có thể thế nào, hả?"        Thẩm Lượng giận dữ, dùng sức kéo lấy Đường Việt Manh, Đường Việt Manh chính là chờ cơ hội này đây, cô nhắm ngay môi Thẩm Lượng, dùng sức cắn xuống, nhất thời máu tươi giàn dụa, Thẩm Lượng đau hô, Đường Việt Manh không chờ gã phản ứng lại, một khuỷu tay tẩn vào bụng gã, Thẩm Lượng đau đớn ôm bụng ngồi xuống, Đường Việt Manh không đợi gã đứng dậy, chân trái nhấc lên đạp, Thẩm Lượng nhất thời ngã lăn xuống đất.        Ni mã dám mắng lão nương cùng tiểu Ngọc Ngọc, lão nương liền đánh cho anh mắt bay đầy sao, anh cho là lão nương ở ma giáo ăn no chờ chết a, động tác võ thuật cơ bản lão nương vẫn nhớ rõ giọt, lần này lão nương không ra tay chẳng phải làm anh thất vọng rồi , "Thẩm Lượng, lão nương tôi cảnh cáo anh, về sau còn dám đến, tôi gặp anh một lần đánh một lần, anh dám báo công an ? Được ! Vị cảnh sát này chính là nhân chứng tốt nhất, anh con mẹ nó muốn ngoại cường hôn nội cường gian, lão nương tôi nhất định sẽ tố cho anh phải vào tù bóc lịch mới thôi, thừa dịp hiện tại tâm tình lão nương tôi tốt, còn không mau cút !"(yuna : đừng máu không là cháu bóc lịch đấy)        Thẩm Lượng đã không còn từ nào để mà diễn tả về nam nhân bà này, đây không phải Triệu Ninh, cô ta nhất định đã bị ma nhập rồi, Triệu Ninh hướng đến ngoan ngoãn phục tùng vô hại như vậy... nhưng là Triệu Ninh như vậy cư nhiên làm cho gã có cảm giác mới mẻ, gã hung tợn nhìn Đường Việt Manh cùng Lâm Ngọc, "Tôi sẽ không bỏ qua đâu, các người cứ chờ đấy."        Đường Việt Manh hừ một tiếng, "Anh dám đến lão nương tôi liền dám đánh, hừ, không sợ đánh thì cứ việc đến, " ni mã, tra nam này thật sự là đồ đê tiện, càng đánh càng hoan.        Thẩm Lượng đi rồi, Đường Việt Manh mới phát hiện con gái Tiểu Vỹ đứng trong phòng, dùng ánh mắt khủng hoảng nhìn cô, cô vội ôm Tiểu Vỹ, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Vỹ, không có việc gì , vừa rồi ba ba có việc đến, không có việc gì , ngoan, mau ngủ đi, " thật vất vả mới dỗ Tiểu Vỹ ngủ, trong phòng chỉ còn Đường Việt Manh cùng Lâm Ngọc yên lặng nhìn nhau.        Trong mắt Lâm Ngọc hiện lên chút suy nghĩ sâu xa, lẳng lặng nhìn Đường Việt Manh, mang theo miệt mài theo đuổi, Đường Việt Manh có chút nan kham, vừa rồi cô cư nhiên không tự giác bộc phát ngự tỷ công bưu hãn ra, Emma, bị Lâm Ngọc thấy rồi, về sau anh nhất định sẽ có ấn tượng xấu với cô, mắt cô chuyển động, lập tức làm bộ như khẩn trương bắt tay áo Lâm Ngọc, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, "Lâm cảnh sát, vừa rồi tôi sợ quá(yuna : |||), cám ơn anh giúp tôi, nếu không không biết anh ta sẽ làm gì tôi nữa~"        Lâm Ngọc im lặng, tuy biết rõ cô lại diễn trò, nhưng trong lòng anh lại thực thưởng thức, phụ nữ mạnh mẽ độc lập như vậy sẽ làm cho người ta càng thêm yêu thích, giống như một quyển sách chưa lật hết  vậy, mỗi thời mỗi khắc lật một trang mới sẽ phát hiện rất nhiều kinh hỉ cùng khác biệt, anh không tự chủ nắm tay cô, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì , vừa rồi cô nói ..."        Đường Việt Manh lập tức tiếp lời: "Nga, là câu tôi thích anh ấy hả, anh đừng để ý, tôi chỉ tiện thì nói thôi, anh ta dám vũ nhục chúng ta như vậy, tôi liền thuận tay đẩy thuyền cho anh ta tức hộc máu luôn, anh đừng để trong lòng, thật có lỗi tôi đã nói lung tung rồi ."        Trong mắt Lâm Ngọc hiện lên một tia ảm đạm(yuna : Hô hô...), nhanh đến cơ hồ không bắt được, ạm mỉm cười, "Tôi hiểu được ."        Căn cứ vào tư liệu của điều tra viên, Đường Việt Manh liền mỗi ngày đón con gái Tiểu Vỹ tan học xong, sẽ cố định đến một công viên tản bộ, bằng vào trình độ tiếng Anh lưu loát của mình, cô rất nhanh có quan hệ tốt với Sử phu nhân mang con trai đến công viên dạo, trải qua một đoạn thời gian ở chung, Sử phu nhân đối với người phụ nữ Trung Quốc thiện lương hiền lành này tán thưởng không thôi, chẳng những mời Đường Việt Manh cùng Tiểu Vỹ về nhà uống cafe, còn giới thiệu cô với chồng mình – Sử tiên sinh.        Đường Việt Manh du học nhiều năm, đương nhiên biết làm sao ở chung với Hoa kiều, hơn nữa cô còn có một tay pha hảo cafe, vì thế ấn tượng của vợ chồng Sử gia đối với cô càng thêm tốt, người phụ nữ này vừa tao nhã lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, ba người nói chuyện vô cùng ăn ý, ở chung thời gian dài, Đường Việt Manh cũng bắt đầu thám thính tin tức, bởi vì vị Sử tiên sinh này không phải ai khác, chính là lãnh đạo trực tiếp của Thẩm Lượng, quản lí cấp cao của công ty đa quốc gia nào đấy.        Đường Việt Manh chậm rãi nói chuyện chồng mình cũng thuộc ngành quản lí của một công ty đa quốc gia, thu nhập hàng tháng còn không tới vạn tệ, Sử phu nhân cười ha ha, "Công ty đa quốc gia này có khả năng là nghiệp vụ không tốt đi, chứ thu nhập ngành quản lý ở công ty chúng tôi ít nhất cũng phải trên hai vạn tệ ." Đường Việt Manh không khỏi kinh ngạc hỏi: "Chồng tôi cũng làm quản lí thị trường , chẳng lẽ quản lí thị trường của công ty ông bà cũng được nhiều tiền lương vậy sao?"        Sử tiên sinh cười gật gật đầu, "Triệu tiểu thư, quản lí thị trường dưới tôi là Thẩm Lượng cũng có thu nhập rất cao, hơn nữa tiền thưởng mỗi tháng cuối năm không sai biệt lắm đều là ba vạn." Đường Việt Manh cười, "Cũng là ngài có nghệ thuật lãnh đạo, mới khích lệ cấp dưới làm được tốt như vây." Trong lòng cô oán thầm, ni mã ba vạn a, vậy mà gia dụng hàng tháng cấp cho Triệu Ninh lại chỉ có ba ngàn, Triệu Ninh lại chẳng hay biết gì, Mary cách vách tra nam đều là do có banh bao nữ nuôi quen mà đi ra .        Tìm hiểu mấy tin tức này sau, Đường Việt Manh bắt đầu sửa sang lại chứng cứ, mọi sự đã xong, cô chuẩn bị tìm tra nam ngả bài, cô quyết định không cần đi tìm cái gì luật sư nữa, tự cô cũng có thể ra tòa ly hôn.        Vì thế trưa một ngày nào đấy, một cuộc điện thoại của Đường Việt Manh gọi tra nam Thẩm Lượng đến quán cơm Tây, đúng , vẫn là quán cơm Tây kia, quán cơm Tây kia thật đúng là nơi cho mấy việc bắt gian đàm phán, mà bất đồng là, lúc trước tra nam đối với điện thoại ngàn hô vạn gọi của Triệu Ninh thì không thấy bóng, mà nay đối với điện thoại của Đường đại luật sư, thì chỉ một câu, "Em chờ anh, anh lập tức đến, em nhất định phải chờ anh, không được rời khỏi."        Đường Việt Manh cười lạnh ngắt điện thoại, tiện nhân chính là thích dong dài, Triệu Ninh đối gã thâu tâm đào phế săn sóc thuận theo, gã đối nhân gia coi như không thấy, thế mà đổi thái độ đã ngóng trông tới chịu mắng, thật sự là chỉ có một chữ 'tiện'.        Lúc Thẩm Lượng đuổi tới, Đường Việt Manh đang tao nhã nâng cốc cafe, thấy gã vào, cười gật gật đầu, nâng cốc ý bảo mình ở đây, Thẩm Lượng nhất thời có chút hoa mắt, đây vẫn là cái nam nhân bà kia của hắn sao? Xinh đẹp quyến rũ chói lọi, giơ tay nhấc chân là tự nhiên hào phóng, mười phần ý nhị.        Đường Việt Manh thấy Thẩm Lượng, nâng tay ý bảo gã ngồi xuống, sau đó không nói một câu, chỉ yên lặng uống cafe, trong lòng Thẩm Lượng có chút buồn bực, bắt đầu tìm lời nói, "Ninh Nhi, có nhớ lúc trước đây là nơi em thích nhất không ? Em có nhớ năm đầu tiên chúng mình kết hôn anh đã dùng một tháng tiền lương cùng em tới đây ăn cơm, em còn đau lòng thẳng chậc lưỡi, khi đó anh còn nói với em, về sau kỷ niệm kết hôn hàng năm anh đều mang em tới đây, cho dù em già không đi được, anh cũng sẽ cõng em tới."(yuna : cảm động* đi chết đi đồ khốn*)        Trong lòng Đường Việt Manh oán thầm, ni mã cái loại chuyện cũ rích từ thời napoleon cởi truồng thế này còn lôi lên bàn mà lật, muốn kéo điểm đồng tình a, mấy cái chuyện nhảm này lão nương tôi đã nghe qua hai lần rồi, Triệu Ninh thấy anh ngoại tình nhắc tới một lần, nay anh lại nhắc thêm một lần nữa, sớm muộn gì lão nương tôi cũng phải đổi thành tường lâm tẩu mất, sóng mắt cô lưu chuyển, nhất thời trăm mị tẫn hiển, Thẩm Lượng ngẩn người, thấy lê xoáy của Đường Việt Manh ẩn hiện, thản nhiên cười nói: "Còn có chuyện này sao ? Tôi đã sớm quên rồi."        Thẩm Lượng nhất thời á khẩu không nói lên lời, gã còn muốn nói chuyện năm đó của hau người, Đường Việt Manh đã khoát tay, "Tôi đối với mấy chuyện cũ rích này không có hứng thú, ngược lại tôi có vài thứ muốn cho anh xem, anh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú đấy..."        Thẩm Lượng cười tủm tỉm nhận một cái hộp Đường Việt Manh đưa qua, chẳng lẽ là cho hắn kinh hỉ, vừa mở ra, tươi cười của hắn lập tức ngưng trệ bên miệng, thì ra trong hộp là các loại ảnh chụp thân mật của gã cùng Tiêu San, còn có đơn ghi lại lần trước cảnh sát tưởng gã chơi gái mại dâm, cả đơn thuê phòng khách sạn chính xác của gã cùng Tiêu San, ngoài ra còn có đơn kiểm nghiệm Tiêu San mang thai.         Gã  nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Việt Manh, "Cô cư nhiên chuẩn bị đầy đủ như vậy. Muốn chơi tôi à ? Đừng có nằm mơ !" Nói xong sau, gã xé tất cả giấy tờ, Đường Việt Manh lười biếng liếc gã, cũng không ngăn cản, "Mấy cái này a, chỗ tôi còn một chồng, đủ cho anh xé mười ngày nửa tháng."        Thẩm Lượng đã bị chọc tức điên lên, gã không nghĩ tới Triệu Ninh khiếp đảm yếu đuối, đối gã duy mệnh là từ kia sẽ làm như vậy, liền hổn hển hỏi: "Cô rốt cuộc muốn thế nào ? Có phải muốn ly hôn chứ gì ? Được ! Ly hôn thì ly hôn !"        "Năm vạn tệ đã muốn ly hôn a...Anh đưa tiền ăn cơm đi, đúng rồi, tôi quên nói cho anh, Sử  tiên sinh đã nói cho tôi thu nhập mỗi tháng của anh là ba vạn tệ rồi, ông ấy rất cao hứng ra tòa làm chứng cho tôi." Đường Việt Manh nói một đống như tát vào mặt Thẩm Lượng.        "Cô, cô rốt cuộc muốn thế nào?"        "Tôi muốn phòng ở, còn có năm mươi vạn gửi ngân hàng, thiếu một phân cũng không được." Đường Việt Manh lạnh lùng nói.         "Nằm mơ đi ! Phòng ở cùng tiền đều là tôi tân tân khổ khổ kiếm về , dựa vào cái gì đưa cho cô ? Mấy năm nay tôi nuôi cô còn chưa đủ à?"        Đường Việt Manh hoàn toàn nổi giận, "Nuôi tôi? Anh lấy cái gì nuôi tôi ? Mỗi tháng ba ngàn à? Nuôi mẹ anh cũng chả đủ ấy ! Thế Tiểu Vỹ không phải con anh à? Nhiều năm như vậy, anh có bao giờ quan tâm tới việc gì trong nhà ? Thậm chí lúc tôi ở cữ, lúc tôi sốt cao đến ba chín độ, tôi vẫn như trước phải giặt quần áo nấu cơm cho anh, lo liệu cái nhà này cho anh, anh vì sao không nghĩ anh đã làm gì cho cái nhà này chưa ? Tiểu Vỹ cùng mẹ anh sinh bệnh anh đã chăm sóc họ một lần nào chưa? Tôi là vợ anh đấy! Cho dù là bảo mẫu, thì chăm sóc cái nhà này chăm sóc mẹ anh chăm sóc con gái của anh, tiền lương của tôi ít nhất cũng phải năm mươi ngàn đi ? Mười năm ! Trọn mười năm ! Thời gian của tôi thanh xuân của tôi ! Chẳng lẽ anh không nên trả cho những điều này hay sao !"        Thẩm Lượng có chút chột dạ cúi đầu, "Tóm lại, tôi sẽ không đồng ý ly hôn ."        Đường Việt Manh lạnh lùng cười, "Tôi đến đây để nói cho anh, trong điều thứ hai trăm năm mươi tám của nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa quy định, có phối ngẫu mà trùng hôn , hoặc là biết rõ người khác có phối ngẫu mà kết hôn hoặc chung sống như vợ chồng , tù có thời hạn dưới hai năm hoặc là giam ngắn hạn."        Thấy  Thẩm Lượng thất kinh nhìn mình, trong mắt đều là sợ hãi, Đường Việt Manh nâng cằm, kiêu ngạo nói: "Có muốn ly hôn hay không là vấn đề của anh, tố hay không tố trùng hôn là chuyện của tôi."        Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn chén chén vui vẻ 1 011 thân lôi, đưa lên hệ thống đại nhân môi thơm một quả, ba ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu