Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đường Việt Manh vân đạm phong khinh nhìn người đàn ông tức đến hổn hển trước mắt, thần sắc cô hờ hững, nói ra lời lại sắc bén lãnh khốc: "Tôi nghĩ anh hẳn là hiểu cái gì gọi là tội trùng hôn, chứng cứ này cũng là hảo tình nhân của anh đưa đến trước mặt tôi, anh xem đi, đây là đơn kiểm nghiệm có thai của bệnh viện, đương nhiên , ngồi tù hai năm đối với anh cũng chả sao, nhưng tôi e Sử tiên sinh sẽ ngại khi có một cấp dưới vì tội hôn nhân mà phải ngồi tù đấy."

       Thẩm Lượng suy sụp ngã ngồi xuống ghế, ngay cả cấp trên của gã là ai người phụ nữ này cũng đã tìm hiểu rõ ràng, xem ra là đã sớm làm chuẩn bị chu mật, gã quá coi thường cô ta, không nghĩ một người dịu ngoan như cô ta cũng dám trái lại gã, cũng không từng nghĩ đến có một ngày gã lại rơi vào trong tay cô ta, rơi vào tay một người đàn bà mà hắn vẫn cho là nhát gan ngu xuẩn.

       "Cô rốt cuộc muốn thế nào?" Thẩm Lượng hữu khí vô lực hỏi, không còn kiêu ngạo cùng hèn mọn ngày xưa nữa.

       "Tôi muốn phòng ở, cộng thêm năm mươi vạn gửi ngân hàng, Tiểu Vỹ phải theo tôi, về phần phí nuôi hàng tháng thì để viện tư pháp quyết định, đây là giới hạn của tôi, ngài cũng không hề chịu thiệt đâu a, một cái phòng ở cộng thêm năm mươi vạn là có thể đá đi nam nhân bà thêm bồi tiền hóa, đổi về một tân lão bà như hoa như ngọc cộng thêm con trai bảo bối, vừa có con nối dõi tông đường lại vừa có thể đảm bảo tiền đồ cẩm tú của ngài, Thẩm tiên sinh ý ngài thế nào?" Đường Việt Manh lười biếng nói, lời tuy nhẹ nhàng bâng quơ, lại tràn đầy cay nghiệt.

       Thẩm Lượng không rảnh đi suy nghĩ sâu xa trong lời trào phúng của Đường Việt Manh, phòng ở là thành quả mà gã phấn đấu, năm mươi vạn là toàn bộ mấy năm qua gã gửi ngân hàng, tuyệt đối không thể mất đi, gã không bao giờ muốn trải qua loại cuộc sống thất vọng cùng khốn cùng năm đó nữa, "Có thể ít đi chút không?" Thẩm Lượng do dự nói: "Tôi đưa cho cô hai mươi vạn, hàng tháng sẽ cho Tiểu Vỹ hai ngàn tệ phí nuôi nấng."

       Đường Việt Manh lạnh lùng cười, "Anh cùng Tiêu San đã sắp như nguyện đến với nhau rồi, tội gì phải đoạt đi cơ hội mà anh và cô ta đã phấn đấu được, không bằng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng đi, như vậy tình yêu của hai người mới có thể càng thêm vô giá chứ~"

       Thẩm Lượng gục đầu xuống, "Cô cho tôi chút thời gian."

       Đường Việt Manh mỉm cười, "Dù sao từng là vợ chồng, tôi cũng không thể quá tuyệt tình, như vậy đi, tôi cho anh một tháng, hiểu rõ ra rồi thì phone cho tôi, nhưng mà tôi sợ là cái bụng của Tiêu San chờ không kịp đâu, một tháng sau, nếu anh còn không hiểu ra, tôi sẽ khởi tố, thuận tiện gửi một phần sự thật đến cho Sử tiên sinh."

       Nhìn gương mặt xám trắng của Thẩm Lượng, Đường Việt Manh bổ sung một câu, "Đúng rồi, tôi hảo tâm nhắc nhở một câu này, tôi có không ít quan hệ với Lâm cảnh sát đâu, vạn nhất tôi có chuyện gì, tôi nghĩ anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu, còn có tư liệu của anh tôi đã dự bị ra rất nhiều bản cũng đã giao cho rất nhiều người tin cậy, nếu tôi có bất cứ bất trắc nào, bọn họ nhất định sẽ truyền đầu đề tin tức lên Internet cùng với báo chí, nói người vợ bất hạnh bị vứt bỏ cùng chịu khổ sát hại như thế nào, đến lúc đấy nói không chừng anh liền một đêm thành danh, không cần tiềm quy tắc cũng trở thành người nổi tiếng đấy."

       Nhìn bóng dáng Thẩm Lượng thất tha thất thểu đi ra, Đường Việt Manh thở dài, cơ hồ cô đã có thể đoán trước tiếp theo Thẩm Lượng sẽ đi làm chuyện gì? Đàn ông a, trước mặt ích lợi, thực tế đến tàn nhẫn.

       Thẩm Lượng đầy lòng tâm sự về đến nhà, chợt nghe thanh âm cao quãng tám của Lý Chi Lan, " Có thai thì giỏi lắm a, cả ngày muốn cái này muốn cái kia, cô cho tiền của con trai tôi là nhặt được a, đúng là đồ không biết xấu hổ, mang thai danh bất chính ngôn bất toại." Thanh âm sắc nhọn của Tiêu San lập tức vang lên, "Thì làm sao ? Tôi hoài không phải con Thẩm gia à ? Bà ghét tôi tiêu tiền của con trai bà, nhưng mà con trai bà cam lòng a, anh ta tiêu cho tôi chính là tiêu cho con của anh ta, tiêu cho lão bất tử phế vật như bà thì có ích lợi gì ? Chưa biết chừng ngày mai bà liền vào trong quan tài rồi ấy !"

       Lý Lan Chi và Lan Lan tức đến phát run, nhìn thấy Thẩm Lượng trở về, liền lập tức tiến lên cáo trạng, "Lượng Lượng, nhanh đuổi đồ đĩ này cút đi đi, bảo Triệu Ninh trở về !"

       Thẩm Lượng nghe đến đây, lòng càng thêm phiền, gã xoay người nhìn thoáng qua cái bụng đã lớn ra của Tiêu San, người Tiêu San như bị phù thũng, mặc trang phục rộng thùng thình của phụ nữ có thai, tóc tai thì tán loạn, người mập mạp khó coi, gã không khỏi nhớ tới Triệu Ninh diễm lệ như nắng, nhìn căn nhà trước mắt, trong lòng gã bỗng vừa động, hết thảy phiền não hiện tại đều là do người đàn bà trước mắt này, nếu không phải cô ta cố ý mang thai, nếu không cô ta tìm Triệu Ninh ngả bài, gã cùng Triệu Ninh, mẹ gã cùng con gái của gã nay còn không phải vẫn là một nhà sống hạnh phúc.

       Gã  nhìn chằm chằm bụng Tiêu San, tự hỏi, Triệu Ninh sở dĩ chắc chắc gã sẽ nhận điều kiện, là vì có căn cứ chính xác Tiêu San mang thai, chính là vì có đứa bé này mới có thể uy hiếp khiến gã phạm vào tội trùng hôn, nếu không có nó, Triệu Ninh sẽ không cách nào ly hôn được với gã, đến lúc đó gã chỉ cần lại lời ngon tiếng ngọt lừa gạt vài câu, sẽ không khó để làm cho cô hồi tâm chuyển ý, về phần đàn bà tuổi trẻ mỹ mạo thì có cả bó lớn bên ngoài , chỉ cần hậu viện gã yên ổn không dậy hỏa, thì muốn chơi bao nhiêu liền có bấy nhiêu, quả thực là đàn ông thì phải hồng kỳ trong nhà chưa ngã, cờ màu bên ngoài tùy tiện phiêu chứ~

       Thẩm Lượng nghĩ đến đây, trong lòng đã định chủ ý, gã thay một bộ cười tủm tỉm, đi hướng Tiêu San, giữ chặt tay cô ta ôn nhu nói: "Hôm nay thế nào, thân thể có khỏe không, có mệt không?" Đã lâu rồi gã không ôn nhu với Tiêu San như vậy, trong lòng Tiêu San rất cao hứng, nhịn không được nũng nịu trả lời: "Em tốt lắm, con của anh thực ngoan, chỉ là mẹ của anh ấy, luôn xem em không vừa mắt."

       Thẩm Lượng nhịn xuống chán ghét trong lòng, thanh âm càng nhu hòa, "San nhi, hôm nay anh gặp một thầy tướng số , ông ta nói thai này là con gái, hơn nữa hiện tại sự nghiệp của anh còn đang trong thời kì giao tranh, không thể hảo hảo chiếu cố em được, San nhi, em xem, không bằng chúng ta trước không cần đứa bé này, kết hôn sau chúng ta còn có cơ hội mà."

       Tiêu San phản xạ có điều kiện che bụng mình, tựa hồ một giây sau đứa bé sẽ  biến mất, "Không được ! Hôm nay anh trúng tà à, có phải là lão thái bà kia trước mặt anh thuyết tam đạo tứ không ? Lúc trước theo đuổi tôi anh đã nói thế nào ? Anh sẽ yêu tôi cả đời ! Nay anh cư nhiên trở mặt, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ đứa bé này, trừ phi tôi chết !"

       Thẩm Lượng nhịn tức, "Anh chưa nói không cần đứa bé, chỉ là hiện tại chưa phải lúc, về sau chúng ta còn có thể có."

       "Không ! Anh thật nham hiểm, anh cũng biết thai sáu tháng là đã có tri giác rồi ! Nó đã biết động biết đá tôi rồi đấy! Anh có còn là người không ? Cư nhiên muốn giết con mình ! " Tiêu San nhịn không được khóc ra, lòng đau như xé, đẩy Thẩm Lượng che bụng chạy về phòng, thuận tay khóa trái cửa.

       Tiêu San ở trong phòng khóc thật lâu sau, bỗng bừng tỉnh đại ngộ, nhất định là Triệu Ninh ! Là Triệu Ninh không muốn ly hôn, đau khổ cầu xin Thẩm Lượng, Thẩm Lượng động tâm, muốn trở về với gia đình tiếp tục sống với Triệu Ninh, bởi vậy muốn cô bỏ đứa bé, nhất định là như vậy ! Xem ra cô phải tìm Triệu Ninh hảo hảo nói chuyện, giữa hai người đó đã không còn tình yêu rồi, sao phải chết không buông tha chứ !

       Đường Việt Manh nhận được điện thoại Tiêu San chỉ có thể dùng bất đắc dĩ để mà hình dung, ni mã lại muốn nói chuyện ở quán cơm Tây, quán cơm Tây đắc tội các người a, cái gì cũng muốn nhân gia chứng kiến, cô đã biết Tiêu San muốn nói gì rồi, đơn giản chính là : cái gì mình cùng Thẩm Lượng là chân ái a cái gì chân ái thực vô tội a linh tinh , Mary cách vách buông tha chân ái đi, nó vẫn là đứa nhỏ a.

       Cô thật sự rất phiền Tiêu San cuồng oanh lạm tạc, cô nghĩ nghĩ, trong mắt bỗng sáng ngời, không bằng tìm cái bia đỡ đạn đi, vì thế một cuộc điện thoại gọi cho Lâm Ngọc, "Lâm cảnh sát, anh có rảnh không?"

       "Buổi chiều tôi không có việc, có chuyện gì sao?" Thanh âm Lâm Ngọc vang lên.

       "Nếu không ngại thì tôi mời anh đến quán cơm Tây ăn bữa cơm nha ? " Đường Việt Manh gần như nịnh nọt nói.

       Lâm Ngọc trầm mặc một hồi, "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi."

       Ai nha, cảnh sát này cư nhiên học khôn rồi, hành động nhân vật phản diện đoạt giải Oscar của cô cũng bị xuyên rớt , Đường Việt Manh tự giễu , thành thành thật thật nói kế hoạch của mình cho Lâm Ngọc, "Chỉ một giờ thôi có được không?"

       "Không, " Lâm Ngọc quả quyết cự tuyệt.

       "Vậy nửa giờ được không? Ai nha, mười phút thôi cũng được, đừng nhỏ mọn vậy a>_<~~~ " Đường Việt Manh tử triền lạn đánh, Lâm Ngọc không chịu được cô nhõng nhẽo đành phải miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng lại yên lặng thêm một câu, hy vọng có thể mượn cả đời.(yuna : hihi)

       Lúc Đường Việt Manh thấy Tiêu San có chút không thể tin được hai mắt mình, đây vẫn là nữ nhân xinh đẹp quyến rũ mấy tháng trước sao? Sắc mặt xanh vàng thân thể phù thũng thành như vậy, trong lòng cô không khỏi thở dài, phụ nữ mang thai như mất nửa cái mạng, trong đó động lực quan trọng nhất để vượt qua chính là cha đứa nhỏ, chỉ tiếc có vài gã đàn ông căn bản không xứng với điều đó.

       "Tìm tôi có chuyện gì?" Đường Việt Manh ngồi xuống hỏi.

       Tiêu San từ lúc Đường Việt Manh tiến vào mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cô cùng với người đàn ông đi sau cô, người đàn ông kia cao lớn anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, che chở Đường Việt Manh xinh xắn lanh lợi, trong lòng Tiêu San tán thưởng, hảo một đôi bích nhân, mà người này không phải vị cảnh sát ngày đó hả, chẳng lẽ anh ta thật sự thích Triệu Ninh? Bỗng nhiên nghĩ đến mình cùng Thẩm Lượng, mắt Tiêu San không khỏi trầm xuống.

       "Thẩm Lượng đã hết yêu cô rồi, tôi mong cô rời khỏi anh ấy, " Tiêu San đi thẳng vào vấn đề, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đường Việt Manh, Đường Việt Manh ra vẻ kinh ngạc liếc Lâm Ngọc một cái, ánh mắt chân thành nhìn Tiêu San: "Tiêu tiểu thư, tôi cũng mong cô khuyên Thẩm Lượng, anh ta cứ kéo dài không chịu ly hôn, tử triền lạn đán hnhư vậy đến cùng là làm sao?"

       "Cái gì? Là anh ta không chịu ly hôn ?" Tiêu San kinh ngạc hỏi, cô ta nhìn Đường Việt Manh cùng cảnh sát kia nhìn nhau ẩn tình đưa tình, trong lòng không khỏi tin tưởng.

       "Đúng vậy, tôi đã đưa ra ly hôn rồi, nhưng anh ta vì tiền đồ cùng tài sản không chịu ký điều kiện, tôi đang chuẩn bị khởi tố, nếu anh ta không ly hôn tôi sẽ tố anh ta tội trùng hôn, " Đường Việt Manh nói xong sau, ra vẻ thâm tình nhìn Lâm Ngọc, "Lâm Ngọc, anh đồng ý , đúng không?" Khóe miệng Lâm Ngọc rút rút, cuối cùng gật gật đầu.

       "Tội trùng hôn?" Tiêu San trợn mắt nhìn Đường Việt Manh, đây là lý do Thẩm Lượng muốn cô nạo thai ? Như vậy trong mắt anh ta, cô là cái gì ? Không so được với tiền đồ làm quan của anh ta, thậm chí không so được với một cái phòng ở !

       Đường Việt Manh thản nhiên nhìn thoáng qua Tiêu San nước mắt giàn dụa, lắc đầu, lúc trước khi cô ta nhìn thấy bộ dáng đau thương của Triệu Ninh, chẳng lẽ không biết đây chính là vết xe đổ. Một gã đàn ông có thế làm như thế với người vợ theo gã những mười năm, huống chi là tiểu tam thay đổi giữa chừng ? Cô đứng dậy vỗ vỗ vai Tiêu San, ý nén bi thương rồi tự liệu đi, sau đó kéo Lâm Ngọc xoay người rời đi.

       Tiêu San chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới thiên toàn địa chuyển, nay cô đã không còn gì nữa rồi, không ! Cô phải bảo vệ đứa bé này ! Bất luận thế nào ! Đây là con của cô ! Cô xuất ra di động, nhấn dãy số đã thật lâu không liên hệ, điện thoại chuyển cuộc gọi, truyền đến một thanh âm lạnh nhạt của đàn ông, "Đây là..?" "Anh ! Là em ! Em biết sai rồi, em không muốn sống nữa.... ô ô, " Tiêu San khóc lớn. Thanh âm kia trầm mặc thật lâu sau, "San san, em ở đâu ? Anh lập tức tới!"

       ================================================

       Đường Việt Manh thấy Lâm Ngọc dọc đường đi không nói một lời, không khỏi lấy lòng nói: "Anh không vui sao ? Hay là như vậy đi, hôm nay tôi làm vài món mời anh, coi như cám ơn anh được không?"

       Lâm Ngọc mân môi, bỗng nhiên hỏi: "Cô không muốn ly hôn?"

       Đường Việt Manh khoát tay, "Làm sao có thể ? Tôi đã hạ tối hậu thư cho Thẩm Lượng, anh ta không muốn ly hôn thì tôi sẽ tố anh ta tội trùng hôn." Lâm Ngọc mỉm cười đáp phi sở vấn, "Tay nghề của cô tốt lắm."

       Cũng nhờ hệ thống đại thần xuyên qua ban tặng, Đường Việt Manh từ một tiểu bạch chỉ biết luộc rau rán trứng trong phòng bếp, đến bây giờ đã có tay nghề xem như không sai, hơn nữa bản thân Triệu Ninh cũng là người có trù nghệ cao, vì thế lúc Lâm Ngọc cùng Tiểu Vỹ chơi ở phòng khách, Đường Việt Manh đã bưng một bàn sáu món ăn một món canh lên, Tiểu Vỹ hưng phấn chạy tới chạy lui, "Ma ma, Lâm thúc thúc, ăn cơm ."

       Ba người cười cười nói nói cơm nước xong, Tiểu Vỹ dù sao vẫn nhỏ, ăn xong liền buồn ngủ, Đường Việt Manh cười ôm Tiểu Vỹ, vỗ nhẹ cô bé, hát nhạc thiếu nhi, Lâm Ngọc lẳng lặng nhìn cô, bất đồng với điềm đạm đáng yêu hay bưu hãn ngày thường, lúc này trên mặt cô mang theo sự nhu hòa, giống như minh châu sinh choáng váng, khiến cho ngũ quan xinh xắn càng thêm tươi đẹp.

       Đường Việt Manh đặt Tiểu Vỹ ngủ say lên giường sau, trở lại phòng khách thấy Lâm Ngọc đang thu thập bát đũa, trong lòng lại vừa động, người đàn ông này còn có thể làm việc nhà ! Miệng không khỏi hỏi ra, "Anh còn có thể làm việc nhà ?"

       Lâm Ngọc cười cười, "Sống một mình nên quen thôi."

       "Anh ch ưa có gia đình à?" Đường Việt Manh hỏi."Ân, trước kia t ôi bận công tác, không c ó  thời gian." Lâm Ngọc thấp mắt thản nhiên đáp.

       Hai người có chút xấu hổ, trầm mặc thời gian ngắn, Lâm Ngọc đứng dậy nói: "Hôm nay cám ơn cô, tôi đi về trước ."

       "Không có gì, anh..." Đường Việt Manh chưa nói hết, trên trời bỗng điện thiểm lôi minh, mưa to tầm tã, Đường Việt Manh nhíu mày đi đến trước cửa sổ, mưa lớn thế này chỉ sợ có dù cũng bị ướt, "Mưa lớn quá, chắc cũng phải một giờ mới hết, chờ mưa nhỏ chút anh lại đi đi."

       Hai người trong phòng khách, trông mong nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ai biết, một giờ, hai giờ, ba giờ, mưa không những không giảm, sức gió cũng càng lúc càng lớn, mắt thấy càng ngày càng trễ, Lâm Ngọc rốt cục không ngồi yên được nữa, cô nam quả nữ một phòng quá không ổn, liền đứng dậy muốn về, Đường Việt Manh cũng không tiện giữ lại, cô đang muốn đưa ô cho Lâm Ngọc, lại phát hiện sắc mặt Lâm Ngọc tái nhợt, hai tay có chút phát run, liền lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy, không thoải mái ở đâu à?"

       Lâm Ngọc nhịn đau, lắc đầu, "Không có việc gì, " mồ hôi trên trán lại cuồn cuộn chảy xuống, "Rốt cuộc anh làm sao vậy?" Đường Việt Manh sốt ruột hỏi, Lâm Ngọc khẽ cắn môi, "Không có việc gì, trước kia tôi từng bị thương, mỗi lần gặp ngày mưa sẽ gặp có chút đau thôi."

       Đường Việt Manh vội đỡ lấy anh, làm cho anh nửa nằm trên sofa, "Đừng nhúc nhích, hảo hảo nghỉ ngơi, tôi lấy cốc nước ấm cho anh, à, tôi có thuốc giảm đau, anh có muốn uống không?" "Không cần, là bệnh căn, thuốc giảm đau cũng vô dụng, tôi cần nghỉ ngơi một chút là được rồi."

       Đường Việt Manh đổ một cốc nước ấm, nghĩ nghĩ, lại lấy chườm nhiệt, "Miệng vết thương của anh ở đâu? Dùng cái này sẽ đỡ hơn nhiều đấy." Lâm Ngọc gật gật đầu, tiếp nhận chườm nhiệt đặt trên bả vai, Đường Việt Manh vội lấy một chậu nước ấm, dùng khăn nóng lau mồ hôi trên mặt anh, động tác mềm nhẹ, làm cho trong lòng Lâm Ngọc nóng lên.

       Mưa ngoài cửa sổ chậm rãi nhỏ đi, Lâm Ngọc cảm thấy đau đớn ở miệng vết thương giảm đi  rất nhiều, nâng mắt, thấy Đường Việt Manh ngồi ở bên cạnh, trong tay cầm khăn mặt, mắt sáng như nước thân thiết nhìn anh, trong lòng Lâm Ngọc vừa động, một cỗ nhu tình chậm rãi trào ra, anh nhịn không được ôm lấy Đường Việt Manh.

       Đường Việt Manh không kịp phòng bị rơi vào một cái ôm ấm áp, môi hơi lạnh của anh chạm nhẹ trên trán cô, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại kiên định chậm rãi vang lên bên tai, "Ly hôn xong, hãy gả cho anh."

       Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn y phong thân lựu đạn, cám ơn Mộ Dung ngưu ngưu thân, thẩm bình yên thân, nhuộm đẫm sắc lạnh thân, hùng tiểu đảm thân, 12913729 thân lôi, cẩm sắt hảo cảm động, đưa lên hệ thống đại nhân môi thơm một quả, ba ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nuphu