Chương 1: Thái tử điện hạ trở về!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đông Cung, bên ngoài Lệ Chính Điện, một tiểu nội giám vừa thở hồng hộc vừa vội vàng chạy trong nội cung, trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, mồ hôi dọc theo cổ làm ướt một mảng áo lớn nhưng hắn không để tâm, chỉ lo chạy vào trong.

Đi vào sân, hắn túm lấy một tiểu cung nữ, vừa thở hồng hộc vừa hỏi Thái Tử Phi ở đâu.

Cung nữ chỉ hướng tẩm điện, vừa định hỏi hắn có chuyện gì mà gấp như vậy, chậu hoa trong tay đã bị hắn chạy qua đánh rơi trên mặt đất.

Tiểu nội giám chạy như bay tiến vào trong điện, nhìn thấy một nữ tử dung mạo quang thải chiếu nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, đang tùy tiện cho cung nữ chải đầu.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhuận nhuận nghẹn giọng nói, ba bước cũng thành hai bước, ' bùm ' một tiếng quỳ gối trước mặt nữ tử , cất cao giọng nói:

"Thái Tử Phi điện hạ! Thái Tử điện hạ đã trở lại!"

Trong điện là một mảng yên tĩnh, Thanh Tương mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, dường như không nghe rõ, hỏi lại : "Ngươi nói ai?"

Tiểu nội giám kia ngẩng đầu lên, vành mắt đều đỏ, nâng lên tay áo, đem nước mắt lau, khổ cực mà khóc, lại đem lời vừa rồi nói lặp lại một lần.

Thanh Tương nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, trong mắt mới có một tia thanh minh.

Thái Tử Lý Kiến Thâm, trượng phu của nàng.

Nàng cùng Lý Kiến Thâm nửa năm trước thành thân, đêm đó, tại thành Đoan Châu có phát sinh bạo động của thế lực triều, Lý Kiến Thâm chưa kịp vén khăn voan của nàng, sau khi nghe tin liền mặc lên khôi giáp, chạy đến bình loạn.

Lý Kiến Thâm gần nửa năm không trở về Thái Cực cung, bệ hạ cũng không thấy sốt ruột chút nào, nàng cũng sớm quen sống một mình trong cung điện rộng lớn này, như thế nào mà một người trước giờ không có một tin tức gì lại đột nhiên trở lại? 

Thanh Tương thử cố gắng nhớ lại bộ dạng của trượng phu của nàng, lại phát hiện trong đầu chỉ có một hình ảnh mơ hồ về khuôn mặt của Thái Tử.  Chỉ nhớ rõ trên giữa mi tâm của hắn có một nốt chu sa.

Các cung nhân kích động chúc mừng nói, "Thái Tử Phi điện hạ... Cuối cùng ngài cũng không uổng công chờ mong!"

Ở trong một mảnh âm thanh ồn ào, đương sự Thanh Tương chỉ thoáng nghiêng đầu, nói câu: "Hôm nay sợ là không thể đi thỉnh an Thái Hậu."

Sau đó lôi kéo cung nữ đang chải đầu - Liễu Chi lên, đem lược một lần nữa nhét vào tay nàng, thần sắc từ đầu tới cuối không có chút nào đại biến.

"Điện hạ..." Liễu Chi nhỏ giọng gọi nàng.

"Làm sao vậy?"

Thanh Tương cười cười, ngáp một cái trước gương.

"Thái Tử điện hạ trở về, ta không thể để đầu tóc lộn xộn đi gặp hắn đi?"

"..., dạ."

Liễu Chi lập tức thực hiện, đem làn tóc đen nhánh của Thanh Tương vấn lên hoàn hảo. Thái Tử điện hạ trở về, vui mừng nhất chính là Thái Tử Phi, nàng sao có thể không để bụng, mới vừa rồi chẳng qua là ảo giác của chính mình thôi. Liễu Chi nhìn gương mặt Thanh Tương trong gương, tự suy nghĩ an ủi chính mình.

"Điện hạ." Nàng nâng lên một cây trâm hoa mai trắng chưa bao giờ dùng tới, chậm rãi gài lên búi tóc của Thanh Tương.

"Ngài luôn luôn không thích vẽ hoa trên trán, phá lệ hôm nay gặp điện hạ, liền họa lên đi."

Thanh Tương nhắm mắt lại, có chút mơ màng sắp ngủ, "Tùy ngươi quyết định."

Liễu Chi nhẹ nhàng thở ra.

Chờ Thanh Tương mở mắt ra, liền ở trong gương nhìn thấy giữa trán mình có một đóa hoa mai sinh động như thật.

"Này hoa điền hình thức ——"

"Điện... Điện hạ không thích sao?" Liễu Chi có chút thấp thỏm, "Vậy nô tỳ cho người lau đi."

Thanh Tương đột nhiên cười.

"Không cần, rất đẹp, Thái Tử hiện giờ đang ở nơi nào?"

Tiểu nội giám tới báo tin vội vàng nói: "Hồi điện hạ, Thái Tử trở về đầu tiên là đi Bồng Lai điện thỉnh an Thái Hậu, hiện nay đã trở về Đông Cung, vào Thừa Ân Điện nghỉ ngơi."

Tin tức Thái Tử trở về mà không một ai tới báo nàng ra cổng thành nghênh đón cũng thôi. Từ Minh Đức môn đến Đông Cung - Thừa Ân Điện cũng phải đi mất một hai canh giờ, trong lúc này thế nhưng cũng không có một người thông báo cho nàng một tiếng.

Thanh Tương xoay đầu đi, ở trong gương nhìn chính mình một lúc lâu, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

"Đi, mang một chút điểm tâm đi Thừa Ân Điện, Thái Tử điện hạ trở về, ta là Thái Tử Phi cũng nên đi bái kiến."

Thái Tử không muốn có người quấy rầy, Liễu Chi sợ Thanh Tương chọc hắn sinh khí, vốn định ngăn lại, nhưng tưởng tượng đến nếu là Thanh Tương vẫn luôn ở trong Lệ Chính Điện không có động tĩnh gì, sợ là 800 năm sau Thái Tử cũng sẽ không nhớ tới chính mình có Thái Tử Phi.

Cũng liền từ nàng đi.

Thừa Ân Điện thủ vệ nghiêm ngặt, Thanh Tương còn chưa được bước vào ngạch cửa liền bị cấm quân ngăn lại.

Phía sau tiểu cung nữ Anh Đào nói: "Làm càn! Đây là Thái Tử Phi, các ngươi... các ngươi..."

Thanh Tương che miệng nàng lại, cười nói: "Hai vị tiểu lang quân, Thái Tử có ở bên trong không? Nếu có thì hãy giúp ta thông truyền, nói rằng Thái Tử Phi Vương thị Thanh Tương đến bái kiến."

Hai gã cấm quân liền nói ' không dám ', sau đó một người đi vào thông truyền.

Không bao lâu, một nam tử diện mạo thanh tuấn đi ra từ bên trong, nhìn trang phục có vẻ như là người hộ vệ bên cạnh thái tử, hắn thấy Thanh Tương, tựa hồ rất là kinh ngạc, sửng sốt một lát mới nói:

"Thần Đàm Kỳ, gặp qua Thái Tử Phi điện hạ."

"Điện hạ thứ lỗi, Thái Tử hiện giờ còn đang xử lý công vụ, sợ là không có thời gian gặp ngài."

Tiểu cung nữ Anh Đào đi theo sau Thanh Tương nghe được lời này như muốn thay chủ tử của nàng ủy khuất khóc.

Thái Tử Phi vốn là xuất thân không cao, chợt bị tứ hôn gả cho Thái Tử đã bị nhiều người đàm tiếu. Nửa năm trước Thái Tử lại ở đêm tân hôn bỏ lại Thái Tử Phi một mình, Thái Tử Phi không chút nào ngoài ý muốn nghe nhiều tiếng xấu cười nhạo.

Bị trượng phu trong đêm tân hôn bỏ đi, còn có có việc nào đáng cười hơn nữa sao?

Ngay cả dân chúng trong thành cũng đã xuất hiện nhiều bài ca dao, xưng Thái Tử Phi là 'thê tử bị bỏ rơi '.

Lại nói tiếp, Thái Tử có rất nhiều thủ hạ là tướng quân thiện chiến cùng đông đảo các mưu sĩ, Lư thị nguyên là một đại gia thế có nhiều thế hệ ở Đoan Châu, có công lớn giúp tiên đế lật đổ một đám quan lại ô hợp của tiền triều, ngăn chặn sóng gió liên tiếp ập tới.

Hắn như vậy thượng vội vàng qua đi, nhưng mà bởi vì tâm hắn đặt lên người Lư nương tử, tự nhà chồng Thôi thị một môn đảo sau liền trở về bổn gia, cũng ở Đoan Châu thôi.

Hắn sợ Lư nương tử đã chịu liên lụy, cho nên nhất quyết muốn phải tự mình đi qua xem mới yên tâm.

Ngày nhớ đêm mong, hiện giờ Thái Tử rốt cuộc cũng đã trở lại, Thái Tử Phi nghe tin liền muốn đến diện kiến, nhưng Thái Tử căn bản không muốn gặp nàng, nếu đứng trên phương diện của Thái Tử Phi, thực có chút nghẹn uất.

Nàng quay đầu đi nhìn Thanh Tương, lại thấy nàng không có gì phản ứng, dường như bị Thái Tử cự tuyệt ngoài cửa căn bản không bị ảnh hưởng, mày cũng chưa nhăn một chút.

"Ừm" Chỉ nghe Thanh Tương nhàn nhạt mở miệng: "Ta đã biết, đa tạ Đàm tướng quân, nếu Thái Tử điện hạ bận, làm phiền ngài đem chút điểm tâm này mang cho điện hạ, cũng coi như là một chút tâm ý của ta."

"Thái Tử Phi khách khí, đây đều là bổn phận của thần."

Đàm Kỳ tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Anh Đào, nhìn bóng dáng Thanh Tương rời đi, xoay người vào nội điện.

Phùng Nghi canh giữ ở cửa điện Thái Tử, thấy hắn tiến vào, trên tay còn cầm theo một hộp đồ ăn, chỉ chỉ hỏi: "Thái Tử Phi đưa đến?"

"Đúng vậy."

Phùng Nghi nói: "Điện hạ gấp gáp trở về, người vẫn mang theo phòng trần mệt mỏi mà đã đi thỉnh an Bệ Hạ cùng Thái Hậu, lại cùng Tần đại nhân nói chính sự, bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi, vẫn là đợi chút mới đưa vào đi."

Đàm Kỳ gật đầu, đem hộp đồ ăn tùy tay đặt trên bàn.

***

Thanh Tương trở về, lúc sau mẫu thân của nàng là Dương thị không bao lâu liền tới, lúc ấy Thanh Tương đang ở cùng Liễu Chi nói chuyện.

Nghe thấy bên ngoài truyền lời, Thanh Tương đầy mặt cười lập tức phai nhạt rất nhiều, nàng hướng Liễu Chi nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta cùng mẫu thân trò chuyện."

Liễu Chi "Dạ" một tiếng, vén rèm đi ra ngoài, thấy Dương thị, nàng liền muốn hành lễ, Dương thị lại không thèm để ý tới nàng, lập tức đi vào trong.

Liễu Chi động tác dừng một chút, nhìn bóng dáng Dương thị nhẹ nhàng lắc đầu.

Dương phu nhân mỗi lần tới, đơn giản chính là muốn phụ thân của Thái Tử Phi - Vương đại nhân cầu quan.

Thái Tử Phi tuy rằng địa vị cao cao tại thượng, nhưng nàng xuất thân cũng không lớn, phụ thân chỉ là một chức quan lục phẩm triều tán đại phu, từ khi Thái Tử Phi gả vào, mẫu thân của nàng Dương thị ba ngày hai lần tới đây, hy vọng thông qua Thái Tử Phi mà giúp Vương đại nhân thăng quan.

Có một lần nàng ở ngoài hành lang nghe thấy Dương thị đang quở trách Thái Tử Phi, nói nàng vô dụng, Thái Tử Phi liền hỏi nàng:

"Kia, như mẫu thân đã thấy, ta nên làm như thế nào?"

Dương phu nhân thế nhưng nói: "Thái Hậu đã mặc kệ thế sự, ngươi đi cầu xin bệ hạ cũng không gì là không thể, Thái Tử được Bệ Hạ coi trọng, ngươi là Thái Tử Phi, nếu ngươi mở miệng, bệ hạ sẽ cho ngươi chút mặt mũi."

Liễu Chi ở bên ngoài lập tức nhíu mày.

Người khác không hiểu được, Dương phu nhân là mẫu thân chẳng lẽ không biết tình cảnh của Thái Tử Phi ở trong cung?

Trên dưới hoàng cung, có nơi nào mà lời nói của Thái Tử Phi có trọng lượng? Mỗi ngày đều phải chịu điều tiếng bên ngoài, nếu không phải Thái Tử Phi vô tâm, mỗi ngày vui tươi mà không đem những lời này để ở trong lòng, không biết cuộc sống trong cung này sẽ như thế nào?

Vậy mà Dương thị vẫn muốn Thái Tử Phi đi cầu quan, là sợ nàng sống quá thoải mái đi?

Thái Tử Phi tất nhiên không có đáp ứng.

Có lẽ là bởi vì không đạt được mục đích, sau mỗi lần Dương thị đến, thái độ đối với Thái Tử Phi ngày càng kém, sau khi Dương phu nhân đi về, tâm tình Thái Tử Phi đều kém đi rất nhiều.

Lúc này, Dương thị nghe phong thanh thấy Thái Tử hồi cung lại tới cầu quan. 

Có vẻ như lần này Liễu Chi đoán sai, Dương thị tới vì có mục đích khác. Phụ thân của Thanh Tương là Vương Thực ngoài làm quan thì không yêu thích thứ gì khác, chỉ có một ngoại lệ là thích sưu tầm cổ họa dùng để học tập cách giám định cũng vừa để thưởng thức. Lần trướng hắn mua được từ tay thương nhân bộ cổ họa của một danh họa thời nhà Hán giá trị gần năm ngàn lượng bạc. Khi Dương thị biết được, lập tức muốn tìm thương nhân kia đem trả đống tranh vô dụng này. Nhưng Vương Thực yêu tranh như mạng, cái gì cũng không cần khiến bà ngày đêm ăn không ngon. 

Năm ngàn lượng bạc không phải là không trả nổi, nhưng Vương gia vẫn có một chút túng quẫn xoay xở. Dương thị nhớ tới khi Thanh Tương gả đi, vì muốn mở mày mở mặt, đã cắn răng cấp cho Thanh Tương 8000 lượng cùng của hồi môn, tức khắc mang theo vào cung. 

"Khuê nữ ngoan, phụ thân con làm việc hồ đồ, con đừng trách ông ấy."

Dương thị lôi kéo tay Thanh Tương, dùng khăn tay chấm chấm trên mắt. Thanh Tương không lên tiếng, lấy ra 4000 lượng ngân phiếu đưa cho bà. 

Thấy vậy, Dương thị không khỏi nhíu mày: "Như thế nào... con liền đưa luôn cho ta có ngần này?"

Bà lúc trước chính là cho nàng 8000 lượng đó nha!

Thanh Tương chậm rãi nâng mi mắt, nói: "Ngài hai tháng trước mẫu thân đã cầm đi 4000 lượng từ chỗ ta, người đã quên?"

Dương thị lúc này mới nhớ tới, lần trước vì muốn làm cho nữ nhi một bữa tiệc sinh nhật lớn, bà đã lấy từ tay Thanh Tương không ít bạc. Dương phu nhân có chút xấu hổ mà cười cười: "Cũng là mẫu thân già rồi, trí nhỡ có phần không tốt, Thái Tử Phi đừng để ý."

Lúc này bà mới nhẹ nhàng thở ra, đem ngân phiếu cất vào trong ngực, hớp một ngụm trà, nói:

"Nghe người ta nói, Thái Tử điện hạ đã trở lại?"

Thanh Tương gật đầu: "Đúng"

"Ai nha." Dương thị vỗ tay, hiển nhiên thập phần cao hứng.

"Thiên nhân Bồ Tát phù hộ, rốt cuộc không phụ chúng ta ngóng trông, khuê nữ, trước đây Thái Tử không ở trong cung làm ta không có biện pháp gì, nhưng hôm nay hắn đã trở lại, con phải nắm chặt cơ hội này, xem những người cười chê đắc ý kia nghẹn tức như thế nào."

"Chiếu theo quy củ, hôm nay buổi tối Thái Tử sẽ đến nghỉ ở nơi này, con bỏ bộ dáng ngốc lăng kia đi, phải biết quyến rũ nhu mị, ôn nhu tiểu ý một chút, như vậy mới có thể khiến nam nhân thích, aizz..., hôm nay con trang điểm như thế này trông thật đẹp mắt, đừng tẩy, liền để như vậy cho Thái Tử đêm nay nhìn."

"Ừm"

Mẫu thân nói cái gì, Thanh Tương đều nghe theo, ngữ khí không gợn sóng.

Thời gian không còn sớm, Dương thị cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện hồi phủ, lúcbà gần về, còn quay lại dặn dò Thanh Tương thêm một lần nữa mới an tâm.

"Nhớ rõ, ôn nhu tiểu ý một ít, mau chóng sinh cho Thái Tử một hài tử, như vậy chúng ta mới có thể sớm yên tâm."

Gió từ cửa sổ thổi vào khiến những hạt trân châu trên chiếc màn không ngừng lay động, phát ra âm thanh "lạch cạch" liên hồi. 

Thanh Tương đứng ở cửa sổ, cầm lấy khăn, nhịn không được hắt xì một cái

"Đi đóng lại cửa sổ đi, thật lạnh"

Liễu Chi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ban ngày khí trời nóng bức, vừa tới chạng vạng nhiệt khí vẫn như cũ nóng hầm hập, đâu có chút nào là lạnh?Nhưng chủ tử lên tiếng, vẫn là không dám từ chối. Nàng vươn tay, chỉ nghe bang một tiếng, cửa sổ vừa rồi mở rộng đã đóng chặt lại.

......

Do mấy ngày liền mệt nhọc, Lý Kiến Thâm theo thói quen ngủ đến giờ Dậu mới đứng dậy xuống giường.

Hắn đi chân trần đẩy cửa ra, cả kinh nhìn Anh Vũ ngoài hành lang không ngừng vỗ vỗ cánh, miệng kêu to.

"A Tương tới rồi! A Tương tới rồi!"

Nội thị Phùng Nghi vội vàng lấy áo choàng từ trên giá cầm đến khoác lên người Lý Kiến Thâm.

"Điện hạ ngài tỉnh, bệ hạ ở Tử Thần Điện đang mở tiệc đón gió cho ngài, ngài có muốn đi hay không?"

Lý Kiến Thâm không đáp lời, khuôn mặt được ánh nắng buổi chiều chiếu lên càng thêm lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày điểm một nốt chu sa như ẩn như hiện.

Anh Vũ tiếp tục kêu to, bị hắn bắt được nắm ở trong tay, có lẽ là cảm nhận được áp lực khổng lồ từ hắn, nó lập tức an tĩnh.

"Con súc sinh này thật hỗn xược, bắt đầu từ khi nào mà nó biết gọi tên người khác?"

Từ ' súc sinh ' đều kêu lên có thể thấy được Thái Tử đang tức giận.

Chỉ là Phùng Nghi vẫn luôn đi theo Lý Kiến Thâm ra ngoài, đối với tình cảnh này cũng là không biết trả lời ra sao, hắn giơ tay gọi tới một tiểu nội thị chuyên chăm sóc Anh Vũ hỏi chuyện là như thế nào?

Tiểu nội thị có phần hoảng loạn mà quỳ xuống, đáp:

"Bẩm, mấy tháng trước, Thái Tử Phi thường xuyên lại đây chơi đùa cùng Anh Vũ, có lẽ là thời gian lâu rồi hình thành thói quen, thành ra bây giờ nó mới gọi sai người, là nô tài thất trách, điện hạ thứ tội, điện hạ thứ tội!"

Lý Kiến Thâm chậm rãi vuốt ve bộ lông tuyết trắng của Anh Vũ, trong đầu hồi tưởng tới người mà tên nô tài kia vừa nói ' Thái Tử Phi '.

Nữ nhi của Vương gia, tên dường như có cái ' tương ' tự.

Hắn buông ra tay, Anh Vũ lập tức bay đi rất xa.

"Đem con súc sinh này nhốt lại, đưa đến trong phòng của ta."

"Tuân lệnh"

Phùng Nghi ý bảo tiểu nội thị kia động tác mau lẹ chút, sau đó quay đầu nhìn thấy đĩa điểm tâm mà Thanh Tương đưa đến, vội vàng nói:

"Điện hạ, buổi chiều Thái Tử Phi đưa tới một hộp điểm tâm, ngài..."

Lý Kiến Thâm đã vào phòng, thanh âm từ bên trong truyền ra mang theo lạnh nhạt.

"Ném."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro