Chương 2: Cung yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Tử bình định trở về, hoàng đế Lý Hoằng vì muốn khen ngợi công lao của đứa con trai này nên đã cố ý hội kiến đại thần bàn việc bày yến hội tại Tử Thần Điện .

Nhưng mọi người đều biết, bởi vì mẫu thân của Thái Tử là Chiêu Quý Hoàng Hậu đã qua đời, mà nguyên nhân của việc này khiến cho quan hệ của Thái Tử cùng Hoàng Đế không thể nào hòa hợp.

Lần yến hội này cũng vậy, Thái Tử có tới hay không cũng không thể cưỡng ép được. Nhưng cho dù là vậy, Hoàng Đế cũng không biểu hiện ra mặt sự bất mãn trong lòng, vẫn đối xử với Thái Tử như thường. 

Ai sáng suốt cũng đều biết, sự nhân nhượng của Hoàng Đế bệ hạ không phải là do hiềm khích giữa hai cha con, mà chính là bởi vì thế lực của Thái Tử đã quá mức cường đại rồi. 

Đương kim bệ hạ họ Lý, Lý gia nguyên bản là một thế lực gia tộc lớn của tiền triều, cùng tiên đế có quan hệ họ hàng thân thiết. Tại thời đại trước xảy ra sự kiện trấn động, khắp nơi nổ ra những cuộc khởi nghĩa của nông dân. Năm đó, Hoàng Đế Lý Hoằng cấp tốc mang binh đi bình loạn. Đến cả trưởng tử - Lý Kiến Thâm vừa tròn 14 tuổi cũng đã bắt đầu ra trận giết địch. Nhiều năm qua, hắn nam chinh băc chiến, dưới chướng thu nhận rất nhiều mưu sĩ cùng tướng tài một lòng trung thành, danh vọng của Thái Tử càng ngày càng bành trướng. 

Sau khi Đại Chu thành lập, Thanh Hà Thôi Thị -  cũng chính là nhà mẹ đẻ của Tuệ văn Hoàng hậu đã nhọc tâm bồi dưỡng Tương Vương Lý Kỷ Nguyên, cùng Thái Tử đối đầu. 

Nhưng hai năm trước, Thôi thị bị phát hiện sử dụng Vu cổ. Cả tộc trừ Lục lang thê tử Lư thị, tất cả đều bị diệt, Tương Vương Lý Kỷ Nguyên cũng không thoát khỏi liên lụy, hắn bị tước hết chức vụ và giam giữ ở Đại Lý Tự. 

Đến hiện tại, trong triều ngoài Hoàng đế đều không có một thế lực nào dám đối kháng lại Thái Tử. Hắn thích hay không thích làm gì đều không ai có thể đứng ra phản đổi, đây chính là quyền lực của Thái tử.

Nhưng người được hắn cưới về - Thái Tử Phi lại khác, nàng chỉ là một nữ tử bị lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, đến tận năm 17 tuổi mới được tìm về. Bởi vì Thái Tử nhìn trúng gương mặt của nàng mới có thể bay lên làm phượng hoàng. Phía sau nàng không có đại gia tộc chống lưng, không được Thái Tử coi trọng, vì thế mà không thể tùy tiện hành sự như Thái Tử. Vậy nên, khi có yến tiệc tẩy trần đón gió, cho dù Thái Tử không đến nhưng nàng vẫn phải đi!

Nhưng mà giây phút này, Liễu Chi không nhịn được thở dài nhìn vị Thái Tử phi đang ngồi gà gật, bộ dáng mơ màng như sắp ngủ trên ghế. Nàng rón rén chọc chọc bả vai của Thanh Tương bả vai, tay còn lại cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng phe phẩy cho gió thoảng qua.

"Điện hạ?"

"Hả?" Thanh Tương có chút mơ hồ mà mở to mắt, không màng hình tượng mà duỗi người.

Ánh chiều tà chiếu rọi, bông hoa mai được họa giữa trán họa tỏa sắc hết sức rực rỡ.

Nếu nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy cực kỳ giống một người nào đó.

Liễu Chi trong lòng hơi hoảng, người khác toàn nói vị Thái Tử Phi này thượng không được mặt bàn, nếu không nói gia thế, đơn giản chỉ luận về lời nói cùng hành vi cử chỉ, nếu đem so sánh cùng các quỹ nữ tại thế gia bình thường khác cũng kém xa một trời một vực.

Có lẽ là bởi vì từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, Thái Tử Phi nhất cử nhất động đều mang theo tùy ý, không giống với các thế gia nữ tử Trường An đoan trang ổn trọng. Vậy mà khi tiến vào Đông Cung nửa năm, thế nhưng những thói quen trên người cũng không sửa lại.

Cũng không biết là ai khởi xướng, trong đám cung nhân cũng bắt đầu có người ngầm bàn tán về Thái Tử Phi, đem biệt danh 'nhị ngốc tử' đặt cho nàng.

Thái Tử Phi không thèm để ý, đường đường là thân phận Thái Tử Phi, thế nhưng bị khinh nhục đến hoàn cảnh như thế, trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.

Những người đó không ở bên cạnh Thái Tử Phi hầu hạ, thuận thế hùa theo những lời bêu rếu kia nói xấu nàng, đám người này làm sao hiểu được Thái Tử phi có bao nhiêu tốt?

Phàm là ở Lệ Chính Điện hầu hạ, không có chỗ nào mà không phải là ở nơi khác bị khinh nhục quán, đãi không đi xuống, mới bị sung quân đến nơi đây tới.

Thái Tử Phi đối đãi với nhân thế hòa ái dễ gần, không những không chê bọn họ, mà còn đối đãi như với người nhân. Thậm chí trong đám bọn họ có không ít người có dáng người thô kệch xấu xí, Thái Tử phi cũng chưa một lần nào ghét bỏ, còn thường xuyên cùng bọn họ nói chuyện, cùng cười đùa thân mật, đến nửa phần cao ngạo cũng không có. 

Ở trong mắt Liễu Chi, Thái Tử Phi chính là người như vậy, chắc hẳn khi sống ở ngoài hoàn toàn tùy ý cười nói, không phải bị ràng buộc bởi cung quy như bây giờ. Mỗi ngày người đều bị cung trang quấn chặt cùng những sấp dày phép tắc quy củ đè ép.

Đông Cung giam cầm nàng.

Liễu Chi thở dài chọc đến Thanh Tương nhịn không được liếc nhìn.

"Tỷ tỷ, sao lại dùng loại này ánh mắt nhìn ta? Ta hôm nay chỉ đi diện kiến Thái Tử, không phạm phải quy củ mà?"

Liễu Chi phục hồi tinh thần lại, liên tục lắc đầu.

"Không phải vì cái này, điện hạ, chúng ta nên đi dự tiệc."

Thanh Tương ngáp một cái, thanh âm có chút khàn khàn, "Gọi Thái Tử tiếp phong yến?"

"Đúng vậy."

"Được, đi thôi."

Đi ngang qua Thừa Ân Điện của Lý Kiến Thâm, Thanh Tương bước chân một đốn, xoay người nhấc chân đi tới cửa.

"Bái kiến Thái Tử Phi điện hạ, Thái Tử đi dự tiệc, không ở nơi này." Thủ vệ cấm quân ngăn lại nàng.

Nghe thấy lời này, phía sau Liễu Chi không khỏi kinh ngạc, Thái Tử không đi cũng liền thôi, nếu đã đi thì theo lý nên gọi thượng Thái Tử Phi đi cùng.

Nhưng mà hiện giờ Thái Tử lại là không đợi người liền đi trước, chủ tử các nàng tốt xấu là Thái Tử Phi a, hắn cũng không chừa một chút thể diện cho nàng.

Hôm nay là Thái Tử tiếp phong yến, chỉ sợ là có không ít  hoàng thân quốc thích tham sự.

Hiện tại nếu Thái Tử Phi đến một mình, không biết sẽ bị cười nhạo đến thế nào.

Nhưng mà Thanh Tương nghe xong thủ vệ nói, chỉ lặng im một lát, liền nói, "Đã biết." Trên mặt không có một tia bất mãn hay khổ sở.

Liễu Chi thở dài, chiếu theo tính tình của Thái Tử Phi chỉ sợ là lại đem ủy khuất giấu đi, ánh mắt nàng nhìn Thanh Tương thêm một chút đồng cảm.

Yến hội thiết lập tại Tử Thần Điện, khoảng cách từ Đông Cung tới đó cũng có một chút xa.

Có lẽ là Thanh Tương một mình tiến vào yến tiệc, lại quá mức nổi bật, chờ đến khi nàng đi vào, cả đại điện đnag náo nhiệt nháy mắt trở nên lạnh ngắt như tờ.

Trong một mảnh yên tĩnh, Thanh Tương liếc mắt một cái liền nhìn thấy trượng phu của nàng, Thái Tử Lý Kiến Thâm.

Hắn đang ngồi ở bên trái chủ tiệc, duỗi hai chân, ngón tay thon dài bưng ly rượu lưu li, hắn không mặc áo bào dành riêng cho Thái Tử đương thời mà là một thân tay áo áo dài, cổ áo lược mở ra, rất có khí phái của nam tử  Ngụy Tấn. Tuy rằng một thân y phục hoàn toàn tiêu sái tùy ý, cùng với hoàn cảnh hiện tại thập phần không hợp, nhưng lại không có ai dám có ý kiến, ngay cả Hoàng Đế - Lý Hoằng cũng chỉ có thể cười cười, coi như không nhìn thấy.

Dường như Lý Kiến Thâm đã chú ý tới nàng đã đến, hắn chậm chạp nâng mí mắt lên, đem tầm mắt hướng tới Thái Tử Phi của mình. 

Thanh Tương nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhất thời trái tim run lên một hồi. 

"Phốc."

Đại điện đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo.

"Nhị nương, ngươi đang cười cái gì?"

Hoàng đế quay sang hỏi Lâm quý phi ngồi bên cạnh, ánh mắt hướng tới một tiểu nương tử ngồi ở phía xa.

Mọi người cũng bị hành động này hấp dẫn lực chú ý, không kìm được mà nhìn qua.

Người bị gọi là Nhị nương không phải là người nào khác, nàng chính là chất nữ của Lâm quý phi, nhị tiểu tư của Lỗ quốc công Lâm Trúc Huyên. Ỉ lại mình là con gái duy nhất trong nhà, nàng luôn được người nhà yêu chiều đến nỗi  tính tình có chút kiêu căng. 

Thấy mọi người nhìn mình, Lâm Trúc Huyên buông khăn tay đang che miệng xuống nói:

"Thần nữ chỉ là thấy Thái Tử Phi nhìn chằm chằm vào Thái Tử điện hạ, cảm thấy thú vị, thỉnh bệ hạ, nương nương thứ tội cho hành động vô ý của tiểu nữ."

Lời này vừa nói ra, những lời chế giễu cũng bắt đầu lan ra, thâm chí còn không có người kìm được mà cười thành tiếng.

Thái Tử đã tới dự Phong yến được nửa canh giờ, vị Thái Tử Phi này mới khoan thai tới muộn, một mình tới dự tiệc. Đã là người tới yến tiệc muộn mà vành mắt nàng đều đỏ lên, cứ thế nhìn chằm chằm Thái Tử, Thái Tử vậy mà cũng chưa từng cho nàng một ánh mắt.

Từ những gì mà mọi người thấy tại Cung yến này cũng đủ chứng minh rằng Thái Tử căn bản không đem Thái Tử Phi đặt trong lòng. Ngẫm lại thì nửa năm trước, ngay trong hôn lễ, Thái tử đã bỏ thê tử của mình mà đi, hiện giờ trở về cũng sẽ phải có một chút áy náy mà quan tâm đến nàng. Biểu hiện bây giờ có vẻ là...

'Xì xầm'...'Xì xầm'...

Mấy phi tần trong hậu cung cũng bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

"Nhìn trang phục của nàng cùng với cây trâm trên đầu kia rõ ràng học theo cách ăn mặc của 'vị kia', chỉ tiếc Thái Tử lại liền xem đều không nhìn lấy một cái, thật là đáng tiếc."

"Ngươi không hiểu sao, so với chính chủ thì thế thân hiển nhiên không có phân lượng nào."

"Đúng là, uổng phí nàng xinh đẹp như vậy, cũng không biết vị tri Thái Tử Phi vị trí nàng còn có thể làm bao lâu?"

......

Các nàng thanh âm không lớn, Thanh Tương cũng không thể nghe rõ các nàng đang nói chút cái gì, nhưng biết tổng không phải cái gì lời hay.

"được rồi" Hoàng đế Lý Hoằng mở miệng nhẹ mắng, "Ồn ào nhốn nháo, còn cung quy phép tắc gì?"

Hắn vừa mở miệng, những người trong yến tiệc tự nhiên không dám có động tĩnh gì nữa.

Thanh Tương lúc này mới quỳ xuống, hướng Hoàng Đế cùng Lâm quý phi hành lễ.

"Thái Tử Phi mau về chỗ ngồi của mình đi, Thái Tử lập công, ngươi là Thái Tử Phi cũng là một phần của bữa tiệc này, không cần câu lệ."

Thanh Tương đứng dậy tạ ân, sau đó đi theo sau nô tì dẫn đường tới bàn dài phía sau Lý Kiến Thâm ngồi xuống.

Nhóm cơ vũ mới bắt đầu tiến lên điện, bắt đầu biểu diễn ca vũ.

Đàn sáo thanh khởi, vũ cơ ống tay áo tung bay, sóng mắt lưu chuyển, có lang quân ánh mắt trầm mê, tâm tình khó nhịn tiến lên cùng vũ cơ nhảy múa khiến mọi người vỗ tay như sấm dậy, thật náo nhiệt.

Thanh Tương thỉnh thoảng liếc mắt, nhìn về phía Lý Kiến Thâm.

Lý Kiến Thâm thành công kế thừa nét đẹp của Lý gia, vai rộng chân dài, dung nhan tuấn mỹ, bởi vì hàng năm chinh chiến, trên người lại có một cỗ khí thế khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng, luôn e sợ mạo phạm hắn.

Hắn giờ phút này đang nghiêng người, tùy ý dựa vào ghế, tư thái tùy ý, tựa như một tiên nhân ngoại thế, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn xuống dưới đài một đám người đang vui mừng ca múa.Đấy rõ ràng là phong yến dành cho hắn mà lại dường như hết thảy đều cùng hắn không quan hệ.

Nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn ở trong chùa bồ đề. Đó là lúc nàng vừa trở lại Vương gia được nửa năm, sau một ngày mưa dông mùa hạ, đường lên núi có chút khó đi, bên trong chùa cũng vì thế mà yên tĩnh không một bóng người. Thanh Tương bồi mẫu thân đi bái phật xin sâm, vừa sóc thẻ rơi xuống đất, nàng ôm ống tre trống rỗng ngước mắt nhìn tượng phật đến phát ngốc.

Lý Kiến Thâm chính là ở ngay lúc này xuất hiện.

Hắn một mình tới, tay cầm một trản trường minh đăng, ở ánh sáng mặt trời bóng râm vén rèm lên, từ cửa hông đại điện tiến vào.

Trong gian phòng hương khói lượn lờ, đột nhiên ánh mặt trời chiếu vào khiến Thanh Tương nheo lại đôi mắt, chờ đến khi nàng nhìn rõ thân ảnh người tới, ống thẻ tre trong tay cũng hốt hoảng mà rơi trên mặt đất.

Lý Kiến Thâm thấy nàng, trong mắt hiện ra kinh ngạc, nhưng hắn từ đầ đến cuối cuối không nói cái gì, xoay người đi ra ngoài.

Ngày hôm sau, thánh chỉ tứ hôn liền được đưa tới Vương gia.

Nàng kỳ thật vẫn luôn tò mò, Lý Kiến Thâm thân là Thái Tử, thân phận tôn quý, nếu muốn loại danh môn quỹ nữ gì cũng đều có thể, vậy mà vì sao lại cố tình muốn thành thân với nàng bất chấp nàng chỉ là một nhu nữ của một chức quan lục phẩm.

Mà bệ hạ thế nhưng còn đồng ý.

Nhưng vì lý do gì đi nữa, có thể gả cho hắn, nàng cũng vui mừng trong lòng.

Tựa hồ như nhận thấy ánh mắt của nàng, Lý Kiến Thâm liếc mắt quay lại, nhàn nhạt nhìn chăm chú vào nàng.

"Nàng muốn uống rượu sao?" Hắn hỏi.

Thanh Tương kỳ thật sẽ không uống rượu, nhưng nàng đối với gương mặt kia, căn bản không thốt lên được lời từ chối, chỉ có thể theo bản năng gật đầu.

Lý Kiến Thâm đem chén lưu li trong tay đẩy cho nàng, rượu nho trong chén  đỏ thắm tựa như máu.

Thanh Tương tiếp lấy, chóp mũi ngửi ngửi một chút, hơi dừng lại một chút rồi nâng tay uống cạn.

Chờ nàng buông chén rượu, nhìn thấy Lý Kiến Thâm đã đem tầm mắt chuyển hướng dưới đài, cuộc nói chuyện vừa rồi phảng phất chỉ là ảo giác của nàng.

Một khúc kết thúc, vũ cơ liền lui xuống sân khẩu, náo nhiệt tạm thời dừng lại.

Lâm Trúc Huyên vỗ tay, lại lần nữa mở miệng: "Điệu múa này thật là mỹ diệu, ngài có thấy vậy không? Thái Tử Phi?"

Thanh Tương gật đầu: "Xác thật đẹp."

Lâm Trúc Huyên cười nói: "Đây là điệu múa truyền thống của Quan Đông, thần nữ nghe nói Thái Tử Phi trước khi trở về Vương gia đã từng ở Quan Đông rất lâu?"

"Đúng vậy."

Nghe nàng như thế trả lời, trên mặt Lâm Trúc Huyên hiện lên một chút ai thán.

"Mấy năm trước quân Bắc Nhung tấn công vào Quan Đông, điên cuồng đốt giết đánh cướp, vẫn là Thái Tử điện hạ mang binh mới có thể đánh đuổi chúng, hiện giờ nghe Thái Tử Phi nói chuyện còn pha chút khẩu âm vùng Quan Đông, phải chăng hằng ngày thường rất là tưởng niệm nơi cũ, thật là khiến người ta cảm động."

Thanh Tương lông mi đột nhiên run lên, qua sau một lúc lâu sau mới gật đầu nói: "Ta  đúng là rất tưởng niệm cố hương."

Có người nhịn không được muốn cười ra tiếng.

Sau khi Đại Chu thành đã nhanh chóng thống trị các thế gia quý tộc trong nước, các gia tộc này thường có gốc gác lớn trong kinh đô, phía dưới là các tiểu gia tộc, tuy không có thanh thế lớn nhưng cũng ở những vùng đất tốt. Còn Quan Đông này, nghe danh dường như chỉ là một địa phương nghèo đói ở biên giới.

Thái Tử Phi này dường như đều không nghe hiểu những lời châm chọc của Lâm nương tử, thật sự là một ngốc tử. Người như vậy, nếu không phải dựa vào gương mặt kia thì làm sao có thể với tới vị trí Thái Tử Phi được?

Mọi người vốn tưởng rằng Lâm Trúc huyên sẽ như vậy tức giận, nào ngờ nàng lại nói:

"Một khi đã như vậy, Thái Tử Phi sợ là cũng sẽ thượng một hai tiểu khúc Quan Đông, hôm nay là công yến của Thái Tử , Thái Tử Phi cũng nên có chút lễ mới đúng."

Lý Kiến Thâm lười biếng mà nhấc mi mắt.

"Được"

Mọi người cho rằng Thanh Tương chắc chắn cự tuyệt, lại không nghĩ rằng nàng đáp ứng rất thống khoái, lấy thượng một đôi chiếc đũa, liền bắt đầu đánh vào chén sứ trước mắt, bắt đầu xướng một khúc《 dạ vũ 》 . ①

Làn điệu cổ xưa du dương, mang theo nồng đậm phiền muộn.

Lâm Trúc Huyên âm thầm kinh ngạc, này làn điệu mang theo hương vị Quan Đông truyền thống, nhưng từ lại xuất từ đại gia, Thái Tử Phi xuất thân hương dã, ngược lại còn có mộ chút ý thơ.

Nhưng mà nàng vừa đọc thơ vừa xướng khúc, công khai liếc mắt đưa tình với Thái Tử, nói chính mình đối hắn như thế nào tương tư sao?

Thật là không biết e lệ.

Không biết có phải hay không  quan hệ với việc vừa rồi nàng mới uống rượu, Thanh Tương cảm thấy một cỗ nóng bức chậm rãi dâng lên trong thân thể. nàng kết thúc điệu xướng, chiếc đũa trong tay cũng như vậy mà rơi xuống mặt đất.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi" Lý Kiến Thâm đứng lên, hướng tới Lý Hoằng hành lễ, "Phụ hoàng, nhi tử mệt mỏi, thỉnh bệ hạ cáo lui trước."

Lý Hoằng xua xua tay, "Đi đi, đem Thái Tử Phi theo, trẫm nhìn thấy nàng uống không ít, sợ là say, ngươi a, nửa năm không trở lại, kêu Thái Tử Phi phòng không gối chiếc lâu như vậy, cũng nên tiếp tục bồi dưỡng tình cảm phu thê a."

Những lời này cũng chính là ám chỉ hắn nên ở lại phòng của Thanh Tương nghỉ ngơi đêm nay. 

Thanh Tương ngước mắt lên nhìn Lý Kiến Thâm, chỉ thấy sắc mặt hắn quả nhiên trầm mặc hơn, trong điện ồn ào dần nhỏ đi, mọi người đều cố ý lắng tai nghe Thái Tử hồi đáp.

Thanh Tương có chút hôn hôn trầm trầm, không biết qua bao lâu, mới rốt cuộc nghe thấy một câu:

"Vâng, nhi thần cẩn tuân thánh dụ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro