Chương 3: Thị tẩm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Kiến Thâm đi ra ngoài quá nhanh, Thanh Tương không thể đuổi kịp. Khi nàng bước ra khỏi đại môn của Tư Thần Điện đã thấy Lý Kiến thâm đang cùng hai người khác đứng nói chuyện, liền hỏi: "Hai vị này là ai?" 

Liễu Chi nhìn về phía xa nói: "Bọn họ là Ngụy tiểu hầu gia cùng với Tần đại nhân. Ngụy Quốc Công  là con vợ cả, Ngụy tiểu hầu gia Ngụy Diễn, cùng Trung Thư Lệnh Tần Trọng Cảnh, hai người đều là thần tử có năng lực cao dưới trướng của Lý Kiến Thâm." Thanh Tương nghe thấy vậy liền gật gật đầu.

Ngụy Diễn ánh mắt tinh tường, nhìn thấy Thanh Tương đã ra tới, liền dùng cánh tay phải phải đánh vào người Tần Trọng Cảnh một cái, lại hướng tới Lý Kiến Thâm chắp tay nói:

"Điện hạ cũng đã mệt mỏi, thần liền cáo lui trước."

Tần Trọng Cảnh ăn đau, có chút không rõ nguyên do, xoa cánh tay nói: "Này? Tiểu hầu gia, ngươi đánh ta làm cái gì, ta còn có chuyện chưa bẩm với điện hạ."

Ngụy Diễn điên cuồng nháy mắt cho hắn, Trần Trọng cảnh bậy giờ mới nhìn quanh thoáng thấy Thanh Tương đang đi đến, lập tức hiểu rõ Ngụy Diễn có dụng ý gì, vì thế nhanh chóng đem câu vừa nói sửa lại.

"Cái kia...... Ngày mai lại nói cũng không quan trọng, điện hạ, sắc trời đã tối, ngài cùng Thái Tử Phi điện hạ nhanh trở về nghỉ ngơi đi, thần cùng tiểu hầu gia liền lui ra."

Lý Kiến Thâm thần sắc nhàn nhạt, nói: "Đi đi, trở về đem tấu sớ sửa sang lại cho tốt rồi đến trình báo sau."

Nói xong, liền xoay người nhìn phía Thanh Tương liếc mắt một cái, nhấc chân rời đi.

Thanh Tương bận rộn lo lắng đuổi kịp.

Chờ đoàn người đi xa, Tần Trọng Cảnh mới chắp tay sau lưng, từ từ nói một câu: "Thật đáng thương."

Ngụy Diễn nghiêng liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Ây, Tần đại nhân vậy mà lại bênh vực kẻ yếu?"

Tần Trọng Cảnh nghe thấy ngữ khí châm chọc này liền cảm thấy người này đúng là không tim không phổi, không có lương tâm. Tức giận nói:

"Còn có thể là ai? Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy thái độ lãnh đạm của điện hạ với Thái Tử phi, đêm nay còn không biết sẽ như thế nào? Aiz, lại nói tâm của điện hạ cũng đủ tàn nhẫn, cùng là một gương mặt tương tự nhau, vậy mà điện hạ đối với vị kia tốt như vậy?

"Biết rõ Lư gia có chủ ý gì, vậy mà còn đem người tới Quan Trung, phải biết rằng Tương Vương còn đang bị giam ở Đại Lý Tự, bệ hạ đến nay vẫn đang giữ phong hào cho hắn, vạn nhất nếu là ngày nào đó hắn tro tàn lại cháy, làm sao có thể bắt lấy được nhược điểm của hắn?"

"Tần đại nhân." Ngụy Diễn liễm đi ý cười trên mặt, "Trong Thái Cực cung, vẫn là thận trọng từ lời nói đến việc làm cho thỏa đáng, lỗ tai bệ hạ còn không có điếc đâu."

Tần Trọng Cảnh cũng biết chính mình mới vừa rồi lỡ miệng nói nhiều, chột dạ chạy nhanh giơ tay ôm lấy bả vai Ngụy Diễn đi ra ngoài:

"Lần này là ta lỡ miệng, ngày khác thỉnh tiểu hầu gia đi Say Vượng Lâu cùng giải sầu một chuyến, những lời ta vừa mới nói, cầu mong tiểu hầu gia coi như không nghe thấy......"

Bọn họ ở chỗ này thương lượng việc uống rượu, Thanh Tương lúc này lại bị cảm giác say tra tấn quá sức, nàng xoa dạ dày, bị gió lạnh mùa hè thổi hồi lâu, mới dễ chịu đi đôi chút.

Lý Kiến Thâm cùng Thanh Tương sóng vai đi trên một con đường trống vắng không người trong cung, hai người nhất thời không nói chuyện.

"Điện hạ." Nội thị Phùng Nghi để sát vào Thanh Tương, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Chiếu quy củ, ngài nên là đi phía sau sường của Thái Tử mới thỏa đáng."

Thanh Tương lúc này mới nhớ tới trong cung quy củ đầu tiên nàng được nghe giảng.

Thái Tử vi tôn, Thái Tử Phi vì ti, vì ti giả cần nơi chốn lạc hậu với vi tôn giả ba bước ở ngoài, phương hiện đối vi tôn giả tôn kính.

Thanh Tương xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, nghiêng đầu đi nhìn Lý Kiến Thâm, chỉ thấy nửa khuôn bên trái của hắn được mặt bao phủ bởi ánh nên của cung nhân dẫn đường, thế nhưng để lại cho nàng là mặt khác nửa trương lạnh lẽo âm u.

Một bộ người sống chớ tiến bộ dáng.

Thanh Tương bước chân chậm lại, chiếu theo quy củ, đi theo phía sau.

Đoàn người vẫn luôn đi đến Đông Cung, Lý Kiến Thâm đều không có quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái.

Hai người cùng nhau vào Lệ Chính Điện, phân biệt từ cung nhân hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Liễu Chi cùng Anh Đào giúp Thanh Tương chỉnh trang, lại cố ý lưu lại hoa mai điền giữa trán, lại dùng cây trâm tiểu tâm mà đem nàng tóc vãn khởi, đỡ nàng tiến vào thùng tắm.

Lúc này Thanh Tương càng thêm hôn hôn trầm trầm, một khuôn mặt nhiệt đến nóng lên, trong dạ dày phảng phất sông cuộn biển gầm, khó chịu đến cực điểm.

Mới vừa rồi thật không nên uống những cái đó rượu.

Nàng bắt lấy Liễu Chi tay, khẽ cau mày đứng dậy, để cho cung nhân cởi quần áo của nàng rồi tiến vào thùng tắm.

Ngày mùa hè ban đêm, tiếng ve râm ran lan tỏa khắp không gian, Thanh Tương nghe, quay đầu đi nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Ánh trăng sáng tỏ, những áng mây xung quanh cũng nhiếm chút sắc trong suốt này, cùng với những gì nàng nhìn thấy ở Quan Đông giống nhau. 

"Điện hạ." Liễu Chi cười lau người cho nàng, "Ngài không cần khẩn trương, thân là nữ tử, chịu qua lần đầu tiên này, chỉ cần dựa theo bản vẽ trong sách kia mà làm theo, không có việc gì."

Liễu Chi thấy Thanh Tương sắc mặt không tốt, liền cho rằng nàng là quá mức khẩn trương, mở miệng trấn an.

Thanh Tương chịu đựng sự khó chịu đang thiêu đốt dạ dày, ghé vào thành chùng tắm gật gật đầu, nhắm mắt lại nói:

"Tỷ tỷ, giúp ta chuẩn bị chút giải rượu canh, chờ một lát kết thúc uống."

Liễu Chi thấy Thanh Tương mới vừa rồi ở bữa tiệc chỉ uống một chén nhỏ rượu nho, cho rằng cũng không vội vàng, nghe thấy lời này, mới có chút khẩn trương hỏi:

"Điện hạ say? Có nặng lắm không?"

Thanh Tương sợ nàng sốt ruột, liền mở hai mắt, cười nói:

"Không quan trọng, bất quá là có chút không thích hợp với men rượt này thôi."

Từ tình hình vừa rồi có thể thấy Lý Kiến Thâm đối nàng cũng không có hứng thú. Cũng chỉ vì mệnh lệnh của Lý Hoằng cùng với những lời bàn luận khó nghe sau đêm tân hôn, Thái Tử muốn giữ thể diện cho hoàng thấy mới miễn cưỡng đáp ứng ngủ cùng phòng với nàng. 

Dưới tình huống này, hắn hẳn là sẽ không lăn lộn lâu lắm.

Thanh Tương được cung nhân hầu hạ mặc vào áo ngủ nguyệt bạch, lại lấy khăn lau khô hơi nước trên tóc, lúc này mới đi ra ngoài.

Từ tẩm cung cùng phòng tắm có hai hàng dài cung nhân đang quỳ, sẵn sàng nghe lệnh để hầu hạ. Có thể thấy trên mặt mỗi người đều đem theo vui mừng.

Guốc gỗ dưới chân phát ra tiễng lộc cộc mỗi lần bước đi, âm thanh trong màn đêm yên tĩnh phát ra dị thườn rõ ràng. Cung nữ chưa kịp tiến lên hầu hạ đã thấy Thanh Tương nâng tay, trực tiếp vén rèm châu lên, hướng tẩm điện đi tới. Tẩm điện yên tĩnh không một tiếng động, cung nhân đã nhận được mệnh lệnh từ trước, lần lược lui xuống. 

Thanh Tương nâng mắt nhìn, chỉ thấy trên người Lý Kiến Thâm vẫn là y phục như lúc ở yến tiệc, chỉ là đã cởi ngoại bào ra, còn một kiện trung y. Hắn đang ngồi ngay ngắn trên giường, trên tay cầm một quyển sách, từ từ lật xem trước ánh nến. Có lẽ do thực sự mệt mỏi mà hắn chỉ đọc sách trong chốc lát liền xoa xoa giữa mày, nghiêng người dựa vào đầu giường nhắm mắt lại.

Thanh Tương đá guốc gỗ trên chân, bước từng bước chân trần đi tới ngồi ở mép giường, âm thầm đánh kỹ lưỡng dung nhan trượng phu của mình.

Hắn có một khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng nõn, nhưng mà bởi vì ở trên vị trí Thái Tử cao cao tại thượng, lại hàng năm trinh chiến nơi xa trường, làm bạn với đao thương, tuy rằng mới hai mươi tuổi, cả người lại tản mát ra ý vị của một nam nhân trưởng thành, chỉ một cử chỉ nhấp khởi nơi khóe môi cũng đã vô tình cho thấy uy áp cùng tâm tư thâm trầm của vị chủ nhân.

Bởi vì đang nằm chợp mắt trên giường mà nàng có thể thấy rõ hàng lông mi thật dài được ánh nên chiếu rọi xuống, giữa trán có một nốt chu ra rực rõ không thể nào bỏ qua. 

Thanh Tương ngây ngốc nhìn mà có chút mê đắm.

Nàng bắt đầu không tự chủ được mà giơ tay, muốn đụng vào người trước mặt, nhưng bàn tay còn chưa kịp động liền bị bắt được.

Lý Kiến Thâm đã mở hai mắt, cặp đồng tử đen nhánh như mực, trong đêm tối tản mát ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi. Chờ hắn thấy rõ trước người đối diện, đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, thần sắc hiện lên vài tia mê mang, phải mất một hồi định thần lại mới khôi phục được tia lý trí.

Hắn không mở miệng, chỉ chậm rãi tăng thêm lực đạo trên tay.

Cổ tay Thanh Tương bị hắn nắm đến đau tái nhợt, không khỏi kêu lên: "Điện hạ, nếu ngài dùng thêm sức nữa, ta......"

Mới nói được một nửa, nàng bỗng nhiên ý thức được ở trước mặt hắn không thể xưng 'ta', vì thế sửa miệng.

"...... cổ thay thiếp sẽ bị phế mất."

Nói xong, đau đớn trên cổ tay chợt biến mất, Lý Kiến Thâm đã buông tay.

"Nếu là ở quân doanh, cánh tay này của ngươi chắn chắn bị phế."

Ngữ khí lạnh nhạt, mang theo nhàn nhạt cảnh cáo, tùy tay đem quyển sách trong tay khép lại.

Thanh Tương gật đầu, Lý Kiến Thâm hàng năm mang binh đánh giặc, nếu có một chút nào bất cẩn sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Do đó, tất cả các tưỡng sĩ ở quân doanh phải đề cao cảnh giác lên tren hết, kể cả thời gian nghỉ ngơi cũng không được buông lỏng, nên hành động vừa nãy của nàng đúng là có chút không ổn. 

"...... Thiếp thất lễ."

Cơn đau trong dạ dày càng có xu hướng mạnh hơn, đến nỗi nàng không thể ngồi yên được. Đã giờ Hợi, có thể thấy Lý Kiến Thâm cũng không có hứng thú hành phòng, nếu vậy thì hai người thương lượng một chút, sau này lại nói có được không nhỉ?

Nhưng mà nàng đang định mở miệng, liền thấy Lý Kiến Thâm xuống giường, tắt ngọn nến, xoay người đem nàng kéo vào trong, nói:

"An trí đi."

Lúc này Thanh Tương bị ấn ngồi quỳ ở trên eo của hắn, phía sau lưng tựa vào mặt tường lạnh lẽo. Tư thế này quá mức khó chịu, Thanh Tương hơi hơi lui ra tạo khoảng cách giữa hai người, liền bị Lý Kiến Thâm mạnh mẽ ấn trở về.

Lý Kiến Thâm rũ mắt, ánh trăng sáng ngời, có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ của nữ tử trước mắt.

Hơi thở của nàng nhẹ nhàng phả lên gò má của hắn, phi thường nóng rực. Nhưng hắn đang chờ động tác kế tiếp của nàng.

Gương mặt này gần trong gang tấc, chỉ cần duỗi ra tay là có thể đụng vào, Thanh Tương lợi dụng bóng đêm mà tỉ mỉ ngắm Lý Kiến Thâm một lần nữa, sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại, dùng chóp mũi nhẹ cọ hắn gương mặt.

Lý Kiến Thâm không né tránh, giơ tay luồn qua gáy của Thanh Tương nâng lên rồi cúi đầu bắt đầu hôn má nàng, nhưng trong đôi mắt kia lại hoàn toàn thanh minh, không nhiễm một chút dục tình.

Thanh Tương bị hành động của hắn làm cho chấn động, có chút hoảng loạn muốn rơi lệ.

Lý Kiến Thâm duỗi tay đem trâm hoa mai bạch ngọc rút ra, lại dùng nó nhẹ nhàng điểm ở đóa hoa mai hoa giữa trán nàng, sau một lúc, chậm rãi dời xuống, đẩy từng vạt áo trên người nàng xuống.

Thanh Tương trợn tròn mắt, trên mặt không gợn chút ngượng ngùng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng hắn.

Lý Kiến Thâm nhìn nàng, bỗng nhiên cười.

Hắn trở mình, đem nàng đè ở dưới thân.

"Ầm" một tiếng, bầu trời đột nhiên vang lên sấm sét, ngay sau đó đó là từng hạt mưa nặng trĩu theo cơn giông trút xuống, đập vào cửa phòng ngủ. Lúc này có tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó liền nghe thấy bên ngoài có người nhỏ giọng hô: "Điện hạ... Thái Tử điện hạ?"

Thanh Tương nghe ra là người hầu bên cạnh Lý Kiến Thâm - Phùng Nghi thanh âm, giọng hắn có chút vội vàng, chắc là có đại sự.

Lý Kiến Thâm quả nhiên dừng động tác, hắn đứng dậy, không chút do dự mặc lại y phục rồi xuống giường mở cửa.

Thanh Tương nghe thấy âm thanh hắn vang lên: "Chuyện gì?"

"Là Đông Đô...... Đang chạy đến kinh thành......"

Tiếng mưa rơi quá lớn, Phùng Nghi lại cố ý hạ thấp thanh âm, Thanh Tương chỉ có thể đại khái nghe thấy mấy chữ.

Bất quá lúc này nàng cũng không rảnh đi quan tâm chuyện đó, dạ dày đau đớn tra tấn đến sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, chỉ biết ôm chăn cuộn tròn thân thể lại.

Một trận tiếng bước chân vang lên, cuối cùng quy về bình tĩnh.

Không biết khi nào, Liễu Chi mang theo Anh Đào tiến vào, hai người thấy Thanh Tương bọc đệm chăn cuộn tròn ở góc giường, cho rằng nàng khóc, không khỏi trong lòng sốt ruột, chạy nhanh lại an ủi nàng.

"Điện hạ, ngài đừng thương tâm, Thái Tử điện hạ ngài ấy... chắc là có chính sự đột xuất, đều không thì sẽ không cố ý rời đi."

"Ừm." Thanh Tương ngồi dậy tới, tiếp nhận bát canh giải rượu được Liễu Chi dâng lên uống, sau đó nằm xuống, đợi một lát sau mới cảm thấy dễ chịu chút.

Liễu Chi thấy tuy rằng quần áo của Thanh Tương đã bị trút hết, nhưng làn da bị lộ ra đều không thấy có dấu vết gì của i, liền nói:

"Điện hạ...... Ngài cùng Thái Tử điện hạ......"

Thanh Tương lắc lắc đầu, "Không thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro