Cùng so chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Vi Nhã đẩy cửa ra, Cổ Khánh Nhất vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền từ sofa đứng lên.

Khi Kiều Vi Nhã cúi đầu đổi giày, một chân của Cổ Khánh Nhất đã đá tơi, chỗ này hơi chật nên Kiều Vi Nhã vừa tránh thoát thì chân kia của Cổ Khánh Nhất liền đá tiếp.

Cổ Khánh Nhất từng trải qua huấn luyện của đặc cảnh, sau khi thấy hai lần đều thất bại liền thu chân về.

Mặc dù ở nơi chật hẹp nhưng Kiều Vi Nhã vẫn phản ứng kịp thời, Cổ Khánh Nhất cũng không phải là đối thủ của cô, võ công nhà họ Kiều mà thua dưới thân thủ của hắn ta, cô tin chắc rằng ông nội sẽ đội mồ sống lại đánh cho cô một trận.

Từ trước tới giờ Cổ Khánh Nhất chưa từng lãnh giáo võ công chân thật của Kiều Vi Nhã, hắn chỉ biết, một năm bốn mùa Kiều Vi Nhã đều dậy sớm luyện võ, nhưng hắn ta không có hứng thú nhìn, đừng nói chi là học, hơn nữa, Kiều Vi Nhã chưa từng có ý muốn truyền lại võ công cho hắn.

Đặc điểm của Kiều gia Toàn phong cước là vừa nhu vừa cương, thân pháp linh hoạt nhanh nhẹn, chân pháp mạnh mẽ có lực, hơn nữa ra chiêu rất tàn nhẫn, cho nên, ông nội Kiều Vi Nhã đã nhiều lần dặn dò, không được dễ dàng để lộ công phu.

Nhưng hôm nay đã ra chiêu hai lần liên tiếp, Kiều Vi Nhã cũng không ngờ tới.

Cho đến khi đá ngã Cổ Khánh Nhất ngã xuống, Kiều Vi Nhã mới lạnh nhạt nói: "Biết rõ đánh không lại tôi thì đừng động thủ."

Mặt Cổ Khánh Nhất đỏ lên, thẹn quá thành giận, duỗi tay lần mò, vừa đúng sờ được một chiếc giày da, thuận tay ném vào Kiều Vi Nhã.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Kiều Vi Nhã né đi, lạnh lùng nói: "Cổ Khánh Nhất, hôm nay anh về là muốn đánh nhau với tôi sao? Nếu anh vẫn cảm thấy đánh chưa đủ thì tôi sẽ theo anh tới cùng!"

Cổ Khánh Nhất chật vật bò dậy từ mặt đất, chỉ vào Kiều Vi Nhã mắng: "Con mẹ nhà cô. . . . . ."

"Cổ Khánh Nhất, tôi nhắc anh một câu, mẹ tôi đã qua đời rồi, mẹ anh cũng chính là mẹ của tôi, cho nên cứ việc mắng, tôi tuyệt đối không cãi lại."

"Cô. . . . . ." Cổ Khánh Nhất liền nghẹn họng, hắn ta không biết vợ mình lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

"Anh ăn cơm chưa? Trong nhà chỉ có hai chúng ta, nếu như anh không muốn ăn, tôi liền nấu một bát mì."

"Tôi không ăn mì, tôi muốn ăn thịt kho!" Một trong những món sở trường của Kiều Vi Nhã chính là thịt kho, Kiều Vi Nhã đã học được lúc đi Hồ Nam, trải qua mấy lần làm thử, thịt kho cô nấu tuyệt đối giống như món thịt kho trong các nhà hàng ở Hồ Nam.

"Tôi không có thời gian, cũng không có hơi sức, Cổ Khánh Nhất, hôm nay anh về sớm vậy thì anh nấu cơm đi."

Từ đó tới giờ Cổ Khánh Nhất chưa từng vào bếp, mẹ của hắn chỉ có một đứa con trai, ngày thường hận không thể cung phụng hắn, từ nhỏ đến lớn đều là cơm tới tận miệng, áo đến tận tay.

Nhưng kể từ khi ở cùng với Tiêu San, Cổ Khánh Nhất không thể không thay đổi mình, hắn học rất nhiều việc nhà, Kiều Vi Nhã biết, bây giờ hắn ta biết làm cơm, ngày trước, trên quần áo của hắn chưa từng có mùi dầu khói như vậy.

Kiều Vi Nhã cầm túi xách đi vào phòng ngủ, Cổ Khánh Nhất cũng bước lên một bước định đoạt túi trong tay cô, Kiều Vi Nhã nghe được tiếng gió, tránh thoát qua một bên, lạnh nhạt nói: "Anh muốn giựt tiền sao?"

Cổ Khánh Nhất căm hận nói: "Mẹ tôi ở bệnh viện, cô còn giữ sáu ngàn này, cô đưa tiền cho mẹ không phải được rồi sao! Thật sự cô để ý đến sáu ngàn tệ này!"

Kiều Vi Nhã cười nói: "Cổ Khánh Nhất, anh biết mỗi tháng tôi phải trả tiền nhà, tiền điện, tiền điện thoại, tiền thuê xe, tiền công nhân là bao nhiêu không? Anh biết mỗi tháng anh tốn bao nhiêu tiền xăng, bao nhiêu tiền hút thuốc, tiền anh mua quần áo, tiền mua giày, hàng tháng phải tốn hơn một ngàn tệ tiền phí sinh hoạt cho bà nội Đồng Đồng, đều từ đâu mà có? Đừng quên, từ lúc chúng ta kết hôn, tất cả tiền anh kiếm được đều đưa cho mẹ anh! Bây giờ tôi đang trong mùa ế hàng, quay vòng khó khăn, đừng bảo là sáu ngàn, cho dù là sáu trăm đối với tôi mà nói cũng rất quan trọng, còn nữa, cô cháu họ của anh, tôi dùng không nổi, anh mau chóng tìm công việc khác cho cô ta đi, tôi mướn người làm việc chứ không phải tìm một bà cô đến, có phải anh bảo cô ta mỗi ngày đều ghi chép tiền hàng của tôi , cần gì anh phải tìm cô ta, trực tiếp hỏi tôi không được sao, không phải tôi còn rõ hơn cô ta sao? Cổ Khánh Nhất, tôi thật tâm thật ý muốn cùng anh sống qua ngày, nếu anh không muốn sống với tôi nữa thì nói sớm một chút, chúng ta đường ai nấy đi!"

Cổ Khánh Nhất giật mình, Kiều Vi Nhã chưa từng nói những lời như vậy, cho dù là dẫn người phụ nữ khác đến trước mặt cô, cô cũng sẽ nhịn xuống, kì thật, hắn thật sự thấy có lỗi con gái của mình.

Nhưng mà bây giờ Tiêu San cũng đã mang thai gần hai tháng rồi, chuyện bên này nhất định phải nắm chắc vì nó liên quan đến cuộc sống sau này của bọn họ, bởi vì khách sạn kia tuy là giao cho Tiêu San, nhưng người đứng tên là con gái của cô ta, nếu Tiêu San kết hôn, mỗi tháng khách sạn chỉ trả cho cô ta một vạn tệ phí sinh hoạt, đối với Tiêu San mà nói, vậy cũng giống nhà bình thường mỗi tháng xài một ngàn tệ, một tháng một ngàn tệ làm sao sống nỗi.
*Một ngàn tệ: 3 triệu 300 ngàn đồng

Truyện edit bởi Hạ Y Lan diendanlequydon.com
Nghĩ đến chuyện của mình còn chưa làm xong đã lộ ra sơ hở, Cổ Khánh Nhất hối hận vạn lần, tâm tư của hắn nhanh chóng xoay chuyển, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, thở dài một cái, nói: "Tiểu Nhã, mới vừa rồi là anh bị tức nên hồ đồ, mẹ gọi điện mắng anh một trận, em cũng biết, anh chưa từng bị mắng như thế, sáu ngàn tệ này em không muốn đưa thì thôi, anh sẽ nghĩ biện pháp khác."

Kiều Vi Nhã gật đầu, nhưng trong lòng đã sớm không tin lời ngon tiếng ngọt của hắn, "Cổ Khánh Nhất, hôm nay tôi rất mệt, muốn ngủ một lát, anh đi nấu cơm đi."

Cổ Khánh Nhất đưa tay: "Em đưa anh một trăm, anh ra ngoài mua rồi về."

"Ngay cả một trăm tệ mà trên người cũng không có sao, ngày mai tôi phải nhận hàng, phí vận chuyển cũng hơn năm ngàn rồi, nếu anh không có tiền thì mua hai gói mì ăn liền thôi."

Cổ Khánh Nhất cười một tiếng nói: "Không phải trước đến giờ em không thích ăn mấy thứ đó sao? Anh đi mua cơm chiên hải sản về cho em."

Kiều Vi Nhã vẫy tay một cái, lười phải nói chuyện với hắn, sau khi vào phòng ngủ cũng không nghe thấy tiếng động gì nữa.

Sau khi Cổ Khánh Nhất ra khỏi nhà, Kiều Vi Nhã liền đi giấu tiền hàng hôm nay, xong xuôi mới đi toilet rửa mặt, ra ngoài ngồi trên sofa xem TV.

Chuyển đổi mấy kênh đài truyền hình thành phố B, đều không có gì hay chỉ toàn mấy quảng cáo thuốc giả, Kiều Vi Nhã xem cũng thấy phiền lòng, cầm điều khiển tắt TV.

Mở tủ lạnh cầm một chai nước, mới mở nắp thì Cổ Khánh Nhất đã về.

"Tiểu Nhã, đơn vị lãnh đạo gọi anh về có nhiệm vụ, anh đi trước."

Kiều Vi Nhã đã sớm biết không thể giữ hắn lại, mà cũng không tính để hắn ở nhà, gật đầu một cái, mở hợp cơm chiên hải sản ra vừa ăn vừa nói: "Cổ Khánh Nhất, chuyện của cháu họ anh, ngày mai anh phải cho tôi một câu trả lời, tôi nói trước cho anh biết, tôi cho anh một tuần, bảo cô ta nhanh chóng rời khỏi đó."

"Tiểu Nhã, nể tình anh, để con bé làm xong một tháng, bằng không mẹ lại tới ầm ĩ."

Kiều Vi Nhã cũng không ngẩng đầu lên gật gật đầu: "Sắp tới tôi phải đi Chiết Giang một chuyến, còn một tháng nữa là mùa đắt hàng, tôi muốn nhập một chút hàng mới."

"Được, em cứ đi, anh sẽ nhờ Khánh Song trông con giúp."

"Không cần, tôi đã nói với Tiểu Vương rồi, để con ở với cô ấy, em gái của Tiểu Vương cũng tới ở cùng, lần trước Đồng Đồng ở bên đó hai ngày đã bị cháu ngoại nhà anh đánh suốt hai ngày, tôi không chịu nổi, đừng quên, Đồng Đồng họ Cổ!"

Cổ Khánh Nhất không nhịn được gật đầu đồng ý, hắn ước gì Kiều Vi Nhã đi nhanh lên, lần đi này ít nhất cũng hai mươi ngày, thời gian hai mươi này thì chuyện gì cũng làm xong.

Cổ Khánh Nhất vừa đi, Kiều Vi Nhã ngẩng đầu lên, cười lạnh, chuyện gì tới cũng sẽ tới.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddleqd.com

Thu dọn một chút Kiều Vi Nhã liền ra cửa.

Lúc này, trời đã tối, đèn đường trong ngõ cũng không được sáng.

Cô cầm chìa khóa xe, cúi đầu đi dưới ánh đèn, không thấy phía trước có người đứng ở cột đèn nhìn cô.

Xe cô dừng trên bãi đất trống ở đầu hẻm.

Vừa mở cửa, sau lưng đột nhiên xuất hiện một cái bóng.

Kiều Vi Nhã cảnh giác xoay người, một bóng dáng cao lớn đứng cách cô không tới một mét.

"Bảo Mặc, anh. . . . . ."

"Vi Vi, anh muốn nói chuyện với em một chút."

"Bảo Mặc, chúng ta không còn gì để nói."

Bảo Mặc không nói gì, mở cửa, ngồi xuống: "Chúng ta đi bờ biển Bách Nhai."

Bách Nhai là nơi bọn hò từng hẹn ước, phía trên Bách Nhai có một khoảng đất trống rất lớn, bởi vì địa thế hiểm trở, có rất ít người qua bên kia, nhưng ở đó có một trạm xe buýt, bảy giờ tối là chuyến cuối cùng.

Một lần hẹn hò, hai người ngọt ngào bên nhau đến quên mất thời gian, bỏ lỡ chuyến xe cuối, đành phải trở về trường học, lúc tới trường cũng đã bốn giờ sáng.

Lúc qua nội thành, Kiều Vi Nhã muốn gọi xe, Bảo Mặc không cho lại muốn nắm tay cô cùng đi, Kiều Vi Nhã kêu mệt, anh liền cõng cô lên, dọc theo đường đi, hai người vừa đi vừa nghỉ, Bảo Mặc cõng Kiều Vi Nhã đi ít nhất hai ba cây số, sau đó, hai người cùng nhau té xuống mặt cỏ ven đường.

Từ lần đó, Bảo Mặc luôn muốn dẫn cô đến Bách Nhai.

Đêm khuya muốn cô đến Bách Nhai, cô sẽ không đi.

"Nếu như em không đi thì chúng ta vào nhà em cũng được."

Bảo Mặc cố chấp, Kiều Vi Nhã hiểu rất rõ, chỉ là, cô thật sự không muốn xuất hiện cùng Bảo Mặc, sau khi ly hôn, sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi thành phố này.

"Tiểu Vi, là cháu sao?"

"Chú Lâm, thím Lâm, có chuyện gì vậy?"

"Chú cháu cảm thấy khó chịu, gọi xe không được, thím chuẩn bị về nhà đẩy xe ba bánh đi."

Ở đây là khu nội thành cũ, gọi xe không dễ.

Kiều Vi Nhã vội vàng nói khẽ với Bảo Mặc: "Mau xuống dưới, em lái xe đưa họ đi."

"Để anh." Nói xong, Bảo Mặc rời khỏi xe, kín đáo đưa túi cho Kiều Vi Nhã, đi tới trước mặt chú thím Lâm, trầm giọng nói: "Thím Lâm, cháu là bạn học của Vi Vi, lên xe của cháu đi, cháu cõng chú Lâm, thím cầm mấy thứ này theo cháu."

Kiều Vi Nhã đành đóng cửa xe lại, đi theo.

Bảo Mặc cõng chú Lâm đi, thật may là buổi tối không có nhiều người, cũng không có nhiều xe.

Bảo Mặc kêu Kiều Vi Nhã đi mở cửa xe, bảo với cô chìa khóa đang ở trong túi.

Kiều Vi Nhã thấy xe của anh, chạy nhanh hai bước mở cửa ra, chỗ ngồi sau của Land Rover rất rộng rãi, Kiều Vi Nhã và thím Lâm đỡ chú ngồi ở phía sau, thím Lâm nói: "Đi bệnh viện số ba đi, đó là bệnh viện nhà thím đăng ký bảo hiểm."

"Thím Lâm, bệnh viện số ba xa quá, vẫn nên đi bệnh viện số một, đừng lo lắng, bên kia cháu có người quen." Hai ngày nay, tối nào anh cũng đến đây , mỗi tối của anh đều trôi qua trong chiếc xe này, chỉ vì anh muốn khi mở mắt có thể thấy Kiều Vi Nhã, chỉ là cô không nhìn thấy thôi.

Bảo Mặc không cho bọn họ cự tuyệt, khởi động xe.

"Bảo Mặc, anh đang đi vào đường cấm!"

"Im lặng, cũng không phải xe của em!"

Thím Lâm thấp giọng hỏi cô: "Mẹ Đồng Đồng, xông vào đường cấm bị phạt rất nhiều tiền phải không?"

Kiều Vi Nhã hậu tri hậu giác nói: "Thím Lâm, đừng lo lắng, không ai dám phạt tiền anh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro