Vô tình gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng ở Tân Khu buôn bán cũng rất tốt, A Thái dẫn bọn họ đến một nhà hàng ngon nhất vùng này – Nhà hàng hải sản Diêu Ký.

Nhà hàng hải sản Diêu Ký có ba tầng, cửa vào bãi đậu xe rất rộng rãi, Từ Linh ngồi xe của A Thái, Kiều Vi Nhã tự lái xe của mình tới đây.

A Thái dừng xe xong, chờ Kiều Vi Nhã đi tới, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Kiều tiểu thư, không ngờ kỹ thuật lái xe của cô tốt như vậy."

Kiều Vi Nhã khẽ mỉm cười: "Tôi học lái tương đối nghiêm túc."

Từ Linh kéo cánh tay A Thái, quyệt miệng nói: "A Thái, anh đừng ngạc nhiên, chuyện này thì tính là gì, Kiều đại tiểu thư của chúng ta còn là một cao thủ võ lâm đấy? Võ công của người ta là được tổ truyền, cho nên, anh không nên có ý đồ với cô ấy." Câu nói sau cùng, giọng của cô ta vô cùng nhẹ, chỉ có A Thái mới có thể nghe được.

A Thái cười cười, âm thầm nắm lại eo của cô ta, cười nói: "Không đâu, anh đã có em rồi."

Từ Linh cười đắc ý, lần này thành công cũng khiến A Thái chảy rất nhiều máu, cho dù sau này A Thái có bỏ cô ta thì cũng không sao, tối nay, cô ta muốn A Thái phải nhả ra thêm một số tiền nữa, làm ăn phải cần vốn lưu động.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan ddlqd.com

Tầng một của nhà hàng này là đại sảnh, nửa đại sảnh có các loại hải sản rất phong phú, đây là điểm đặc sắc của thành phố ven biển.

"Kiều tiểu thư, cô là khách, thức ăn hôm nay đều do cô chọn."

Kiều Vi Nhã cười nhạt cự tuyệt, A Thái vừa muốn mở miệng, liền thấy cổ tay Kiều Vi Nhã đột nhiên bị người ta bắt lấy, Từ Linh ' A ' một tiếng: "Bảo Mặc."

Lúc này Bảo Mặc mới thấy Từ Linh, gật đầu một cái, lại xoay đầu lại hỏi Kiều Vi Nhã: "Sao em ở đây, anh gọi điện cho em, tại sao không nhận?"

"Em rất bận rộn, hơn nữa, em không cho là giữa chúng ta còn gì để liên hệ." Kiều Vi Nhã tránh Bảo Mặc, đi tới bên cạnh Từ Linh: "Từ Linh, chúng ta lên lầu trước, Phạm tiên sinh, nhất định anh cũng thường đến đây, thức ăn do anh gọi là được rồi, tôi và Từ Linh đi lên đợi." Trước khi bọn họ đến, A Thái đã đặt sẵn chỗ ngồi.

Bảo Mặc giận tái mặt, đang định phát tác thì thấy mấy vị lãnh đạo của Tân Khu đến, hôm nay anh có bữa tiệc chiêu đãi họ.

Bảo Mặc đành phải tạm thời bình tĩnh lại.

A Thái cũng biết bọn họ, mọi người chào hỏi lẫn nhau, sau đó có người nhiệt tâm giới thiệu Bảo Mặc và A Thái với nhau, hai người cười nói đã biết.

Bảo Mặc nhân cơ hội hỏi A Thái, Kiều Vi Nhã tới làm gì?

A Thái cũng không nói thật, hợp đồng giữa hai người, anh ta so với bất kỳ ai là người biết rõ nhất, chuyện của Kiều Vi Nhã, anh ta đã thăm dò rõ ràng, hơn nữa, anh ta cũng mơ hồ đoán được ý đồ của Kiều Vi Nhã, như vậy, người đàn ông trước mắt này, đúng là tình địch của anh ta, làm sao anh ta có thể nói chuyện của Kiều Vi Nhã cho tình địch của mình biết chứ.

A Thái gọi vài món ăn, sau đó rời đi.

Bảo Mặc có dẫn theo trợ lý, anh bảo trợ lý tạm thời chiêu đãi mấy vị lãnh đạo, còn anh cầm điện thoại ra khỏi nhà hàng.

Anh đã tìm được chứng cứ có lợi cho Kiều Vi Nhã, chỉ cần cô ly hôn, anh sẽ lập tức giao những chứng cứ này cho cô, anh gọi mấy cuộc điện thoại, Kiều Vi Nhã đều không nghe máy. Hôm nay anh tính tiếp đãi mấy vị lãnh đạo ăn cơm xong sẽ đi tìm cô, anh đã tìm luật sư tốt nhất cho cô, bên toàn án cũng đã đánh tiếng, lãnh đạo tòa án là cấp dưới của ba anh.

Điện thoại kết nối, Trình Thiệu đang dùng cơm: "Bảo công tử, không phải ngài đang ăn cơm cùng lãnh đạo sao? Thế nào? Cần tớ tiếp khách?"

Bảo Mặc thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Trình Thiệu, Vi Vi ăn cơm cùng một nhà hàng với tớ, cô ấy đi cùng A Thái và Từ Linh."

Trình Thiệu cười ha ha: "Các cậu thật đúng là có duyên, vậy mà cũng gặp phải, đừng nói với tớ là Kiều Vi Nhã không để ý tới cậu, cho nên cậu gọi điện kể khổ với tớ."

"Trình Thiệu, bây giờ tớ không có tâm tình nói đùa với cậu, cậu giúp tớ hẹn cô ấy ra ngoài, tớ muốn nói chuyện với cô ấy một chút."

Nụ cười của Trình Thiệu lập tức nhạt đi, hẹn Kiều Vi Nhã, cho dù là anh hẹn thì Kiều Vi Nhã cũng sẽ không cho mặt mũi, thật sự Bảo Mặc xem anh quá vĩ đại rồi, Kiều Vi Nhã chính là hoa sen trắng giữa mặt hồ u tối, chỉ có thể đứng xa nhìn, nhưng không cách nào đến gần.

Đối với Bảo Mặc, trừ đồng tình và thở dài thì thật sự anh không có biện pháp gì để giúp người bạn này, lại nói, bây giờ Kiều Vi Nhã cũng đã có chồng có con.

"Tớ sẽ thử xem, nhưng chưa chắc cô ấy nể mặt tớ." Trình Thiệu miễn cưỡng đồng ý với Bảo Mặc.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan diendanlequydon.com

Bảo Mặc lên lầu, ứng phó với mấy vị lãnh đạo mà lòng không yên, thật ra thì, dù anh không mời họ bữa cơm này, người ta cũng sẽ bật đèn xanh với anh.

Phòng của bọn họ ở gần cửa sổ, cửa sổ sáng ngời sát đất, có thể nhìn rất rõ phong cảnh bên ngoài.

Bảo Mặc kính một vòng rượu, trong lúc vô tình nhìn lướt ra ngoài, chỉ thấy một bóng dáng mảnh mai đi về phía bãi đậu xe.

Anh cũng không nhịn được nữa, nói một tiếng xin lỗi, chạy xuống lầu.

Kiều Vi Nhã mới vừa mở cửa xe, đang nói tạm biệt với Từ Linh và A Thái, liền thấy một người đi thẳng về phía cô.

A Thái và Từ Linh hai mặt nhìn nhau, không ngờ giữa ban ngày ban mặt, Bảo Mặc lại ôm lấy Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã đỏ mặt, lúc ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Từ Linh nở nụ cười gian kéo A Thái lên xe.

Bảo Mặc mở cửa sau, kéo Kiều Vi Nhã nhét vào, chính anh cũng ngồi xuống.

Cửa xe đóng, bởi vì không có mở điều hòa cho nên không khí có chút buồn bực khó chịu.

Kiều Vi Nhã tức giận nói: "Bảo Mặc, anh muốn làm gì!"

"Nếu như anh không làm như vậy, em sẽ để ý đến anh sao? Vi Vi, anh chỉ hỏi em một câu, trong lòng của em, còn có anh không? Chẳng lẽ em chưa từng áy náy vì đã ruồng bỏ anh sao?"

Ánh mắt Bảo Mặc hiện lên sự thâm tình mà cũng đầy đau đớn, đôi mắt sáng quắc nhìn Kiều Vi Nhã, câu hỏi hùng hổ như vậy, anh cho là Kiều Vi Nhã sẽ áy náy, tối thiểu sẽ nói với anh một lời xin lỗi.

Hơn nữa, anh cũng không muốn nghe lời xin lỗi, anh chỉ muốn cho cô biết, bây giờ anh đã bắt đầu giúp cô rời khỏi nhà tù đó, rời khỏi Cổ Khánh Nhất, anh sẽ cho cô hạnh phúc suốt đời.

Kiều Vi Nhã cắn môi, không khí bên trong xe nóng bức làm trán cô cũng lấm tấm mồ hôi, cô lấy khăn tay ra, ưu nhã lau đi, kiên định nói ra từng chữ: "Bảo Mặc, anh hãy nghe cho kỹ, giữa chúng ta, đã trở thành quá khứ, em có gia đình, em có con gái, em biết anh đã hiểu rõ tình huống của em, thế nhưng đó chỉ là bề nổi của vấn đề, trong lòng em, người quan trọng nhất là con của em, em vĩnh viễn sẽ không rời xa con mình."

"Vi Vi, em. . . . . . Anh không nói muốn em rời xa con mình, anh sẽ xem Đồng Đồng như con gái ruột thịt của mình, nếu như sau này chúng ta kết hôn, em sợ có đứa bé khác sẽ phân chia tình yêu thương với Đồng Đồng, chúng ta cũng có thể không sinh con, anh chỉ muốn hai chúng ta ở bên cạnh nhau, cho dù trước kia em đã làm gì, anh đều không so đo, Vi Vi, trong lòng của anh chỉ có em, anh chỉ muốn ở bên cạnh em."

Kiều Vi Nhã lùi ra sau theo bản năng, tận lực tránh xa hơi thở của Bảo Mặc, không gian chật hẹp làm cô không thở nổi.

"Bảo Mặc, em đã nói rất rõ ràng, giữa chúng ta đã trở thành quá khứ, em là phụ nữ đã có chồng, xin anh để chút tôn nghiêm lại cho em."

"Tôn — nghiêm —" hai chữ này cơ hồ phát ra từ kẽ răng, bỗng dưng, một cảm giác nóng rực áp bức tiến về phía cô, trong nháy mắt, Bảo Mặc đã ôm cô vào lòng, oán hận ép xuống, Kiều Vi Nhã bất giác cắn môi, lại quên mất giãy giụa, một đôi mắt long lanh như nước nhìn anh, Bảo Mặc vô lực buông cô ra, rõ ràng người phạm sai lầm là cô, vì sao đôi mắt anh vừa nhìn thấy kia lại không chút nào lẩn tránh.

Tay Bảo Mặc nắm thành quyền, nhưng không biết đánh vào chỗ nào, khoảng chừng bốn phút sau, anh mới khôi phục trấn định: "Vi Vi, anh đã có trong tay chứng cứ của Cổ Khánh Nhất, anh hi vọng em có thể mau chóng ly hôn với hắn, ngày mai anh sẽ bảo luật sư liên hệ với em, nếu như em không gặp luật sư, anh sẽ đến nhà em, anh biết vừa lúc Cổ Khánh Nhất cũng không có ở nhà."

Kiều Vi Nhã nghiêm nghị ngồi thẳng, nghiêm mặt nói: "Bảo Mặc, anh không thể thay em làm chủ, đây là cuộc sống của em, em cũng không muốn gạt anh, thật sự em có ý định ly hôn, nhưng không phải hiện tại."

"Tại sao? Chẳng lẽ em còn muốn cho tên vô sỉ đó một cơ hội."

Khóe môi Kiều Vi Nhã thoáng nét cười, rét lạnh như băng: "Bảo Mặc, anh đã từng nghe một câu chưa? Đi ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá, em chỉ muốn thấy một kết quả công bằng, cho nên, anh không cần tiến gần thêm nữa, Bảo Mặc, em đã không còn là Kiều Vi Nhã trước kia, giữa chúng ta, không có bất kỳ cơ hội nào, cuộc đời này, em thống hận nhất chính là tình yêu, không có tình yêu, em cũng có thể sống vô cùng tốt."

Lời còn chưa dứt, cô đã mở cửa xe ra, cô vẫn lui về phía sau thì ra là để mở cửa xe, Bảo Mặc ảo não nhìn Kiều Vi Nhã, loại cảm giác vô lực ngày càng sâu.

Bảo Mặc chán nản đi ra xe, quả thực, Kiều Vi Nhã trước mắt khiến anh cảm thấy thật xa lạ, bỗng nhiên anh lại nhớ cô có một biệt hiệu - Hoắc Thanh Đồng.

Kiều Vi Nhã và Hoắc Thanh Đồng xác thực có rất nhiều điểm giống nhau, cô gái dịu dàng thanh tú này vĩnh viễn luôn kiên cường, bề ngoài nhìn cô như ôn nhu, tâm tình thong dong bình tĩnh như hiểu rõ tất cả, trong thế giới không sạch sẽ này, cô như hàn mai cao ngạo, nở rộ một mùi hương thơm ngát.

Nhưng nghĩ đến kết cục của Hoắc Thanh Đồng, Bảo Mặc lắc đầu, bọn họ không giống nhau, anh không phải là kẻ có mắt không tròng như Trần Gia Lạc, anh là Bảo Mặc, là Bảo Mặc của cô, cho dù cô thay đổi thế nào thì chỉ cần anh không đổi thay là được.

Kiều Vi Nhã chỉ có thể là Thiên Sơn Tuyết Liên thuộc về anh, chỉ vì anh mà nở rộ.

Đôi mắt Bảo Mặc nhìn thẳng tắp vào Kiều Vi Nhã: "Vi Vi, em trốn không thoát đâu, hôm nay, tạm thời bỏ qua cho em, ngày mai anh sẽ phái luật sư qua, nếu như em dám không gặp, anh nhất định sẽ tới nhà em."

Kiều Vi Nhã im lặng không nói gì.

Bảo Mặc đóng cửa xe, mở cửa trước ra, cười nói: "Lên xe đi, hoặc là em nguyện ý để anh đưa em về."

Kiều Vi Nhã quay lại, vào buồng lái, lập tức khóa cửa xe.

Bảo Mặc khẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm Kiều Vi Nhã, bởi vì hành động ngây thơ này của cô làm anh cười càng vui vẻ.

Kiều Vi Nhã khởi động xe, ra khỏi bãi đậu xe, trong kính chiếu hậu, một bóng dáng thon dài vẫn một mực đứng thẳng trong gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro