Người nào diễn trò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Bách Hóa, Tiểu Vương liền kéo cô sang một bên: "Chị Vi, rèm cửa của hồ ly tinh đó đã xong rồi, khi nào chúng ta đi?"

"Tiểu Vương, em gọi điện cho cô ta, bây giờ chúng ta xuất phát."

"Chị Vi, chị thật sự muốn làm việc cho hồ ly tinh kia sao?"

Kiều Vi Nhã cười nhạt: "Tiểu Vương, trên đường đi, chị sẽ nói chuyện này với em."

Mấy cô thu dọn đồ đạc bỏ sau cóp xe, Ngô Đức Hân nhìn Tiểu Vương đầy ngưỡng mộ: "Thím, cháu cũng muốn đi." Cô ta chưa bao giờ ngồi qua chiếc xe nào xinh đẹp như vậy.

Kiều Vi Nhã cười nói: "Đức Hân, cửa hàng ít người, cháu cứ ở lại trông đi, một lát nữa nhất định cửa hàng rất bận rộn, chờ lần sau cháu hãy đi."

Ngô Đức Hân cảm thấy Kiều Vi Nhã đối với mình cũng không quá ôn hòa, nhớ tới lời của chú họ nói với mình lúc gặp ở bệnh viện, bèn gật đầu, nhanh nhẹn đóng cửa xe, vẫy tay tạm biệt các cô.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan diendanlequydon.com

Xe đi vào quốc lộ, Kiều Vi Nhã nghiêm trang nói: "Tiểu Vương, em hãy nghe cho kỹ, chị đã cho người thuê lại cửa hàng, chính là Từ Linh ngày đó đến tìm chị, chị đã đồng ý với cô ấy, để cho cô ấy tự lựa chọn nhân viên đi hay ở, tạm thời em cứ làm việc với cô ấy, chuyện đến trường chị đã hứa với em thì sẽ không nuốt lời, nếu như em nguyện ý, chờ chị hai năm, hai năm sau, em học cũng gần xong, đến lúc đó, chị sẽ cho em vị trí tốt hơn so với bây giờ."

Tiểu Vương cắn môi suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi Kiều Vi Nhã: "Chị Vi, chị đã thông suốt rồi cho nên mới muốn chuyển nhượng cửa hàng."

Kiều Vi Nhã cười nói: "Chị thông suốt cái gì?"

Tiểu Vương nghiêm nghị nói: "Ly hôn. . . . . ."

Vừa đúng đèn đỏ, Kiều Vi Nhã vỗ vỗ đầu Tiểu Vương, khen một câu: "Tiểu Vương, không uổng công theo chị mấy năm nay, không tệ, chị muốn ly hôn, mặc dù cửa hàng của chị đã chuyển nhượng rồi, nhưng trên danh nghĩa vẫn là của chị, trừ em ra, không có bất kỳ người nào biết, về phần tại sao, em sẽ biết rất nhanh."

Hai người tới khách sạn La Mã, sau khi dừng xe, Kiều Vi Nhã dẫn Tiểu Vương vào đại sảnh.

"Chị, hồ ly tinh này có nhiều tiền như vậy, sao lại không tìm một người nào đó giàu có hơn, đi phá hoại gia đình người ta làm gì!"

Kiều Vi Nhã khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Đây là lựa chọn của người ta, Tiểu Vương, em nhớ kỹ, không nên để lộ nét mặt của mình ra ngoài."

Tiêu San phái quản lý ra đại sảnh đón họ, sau khi Kiều Vi Nhã thấy quản lý, báo họ tên, quản lý cũng là người khôn khéo, thấy cô bèn nhìn thêm vài lần, thầm than trong lòng, một kẻ thối nát như Cổ Khánh Nhất đúng là tốt số.

Quản lý mời họ ngồi ở sofa làm bằng da thật chờ Tiêu San xuống, phục vụ bưng đồ uống lên, Kiều Vi Nhã mỉm cười nói tiếng cám ơn, nhưng không có ý muốn uống.

Thang máy vang lên, Tiêu San xuống đây rất nhanh, thấy Kiều Vi Nhã, tiến nhanh hai bước, đi tới trước mặt bọn họ.

Tiêu San đưa tay, Kiều Vi Nhã chậm rãi đứng lên, Tiểu Vương giành đứng trước cô bắt tay với Tiêu San, Kiều Vi Nhã mỉm cười gật đầu một cái, ôn hòa nói với cô ta rèm cửa đã làm xong.

Tiêu San nhạy cảm thấy, trong sự lễ phép của Kiều Vi Nhã mơ hồ mang theo lạnh lùng và địch ý, chẳng lẽ cô ta biết rồi sao? Biết cũng không sao cả, cho tới bây giờ người phụ nữ này đều nhẫn nhục chịu đựng, Cổ Khánh Nhất có nói, chỉ cần không đề cập tới ly hôn, cô ta sẽ không can thiệp vào chuyện của anh ta, càng không cãi nhau.

Nếu là trước kia, có thể cô sẽ thấy chướng mắt Cổ Khánh Nhất, nhưng hiện tại thì khác, tuổi ngày một tăng, cô rất muốn một cuộc sống ổn định, một gia đình bình thường, cho nên lựa chọn Cổ Khánh Nhất, là bởi vì anh ta đủ nghe lời, đàn ông, vẫn nên nghe lời một chút, cô có là biện pháp khống chế Cổ Khánh Nhất, chỉ cần vật kia tới tay, cô sẽ lập tức kết hôn với anh ta, người có tiền, chưa bao giờ nói tiền của mình nhiều, mặc dù Cổ Khánh Nhất ở thành phố B đã nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn là người ngoại tỉnh, anh ta tuyệt đối không biết, trước giải phóng, Đạm Đài gia phú quý bức người ra sao, người phụ nữ bên cạnh anh ta, trên thực tế là một bảo tàng khổng lồ, nếu như không phải Qúy Vân Thiên trước khi rời chức đã vô tình lải nhải nói ra, cô thật không biết, tòa hoa viên rách nát kia chính là Đạm Đài gia trước khi giải phóng.

Hiện tại, cô đã có con với Cổ Khánh Nhất, sau khi con trai cô đi Đài Loan, cả đêm cô ngủ không yên, nhớ nhung con trai, nhưng thực tế đã không cách nào thay đổi, từ một người làm công cô đã đi tới hôm nay, con trai, là cái giá cao mà cô phải trả.

Chỉ mong, cái thai này, cô còn có thể sinh một đứa con trai.

Cổ Khánh Nhất rất hay ra vào khách sạn La Mã, bây giờ vợ của anh ta xuất hiện, sau khi nhiều người biết đều muốn so sánh cô và Tiêu San một chút, mặc dù bọn họ cầm tiền lương của Tiêu San, nhưng trong lòng vẫn không khỏi khinh bỉ cô ta, ở trong mắt bọn họ, Kiều Vi Nhã và Tiêu San, một là thanh thuần, xinh đẹp nho nhã như hoa lan, một là hoa hồng diễm lệ đẹp mắt, hoa lan có thể đặt ở trong nhà trân ái cả đời, vĩnh viễn che chở như bảo bối, mà hoa hồng, chỉ có thể cắm ở trong bình hoa, vui tai vui mắt một hai ngày, sau đó liền có thể vứt đi như đồ bỏ.

Trong lòng mọi người đều nghĩ, vì sao Cổ Khánh Nhất lại có mắt không tròng vậy?

Hạ Y Lan ddlqd.com

Cùng một chỗ với Kiều Vi Nhã, đột nhiên Tiêu San phát hiện, một người cao quý ưu nhã, là phát ra từ bẩm sinh, mà không phải dựa vào một thân hàng hiệu.

Kiều Vi Nhã cũng không cảm thấy sự khác thường của Tiêu San, cô mỉm cười với Tiêu San nói: "Tiêu tổng, tôi thấy rèm cửa của khách sạn và cả mặt ghế sofa có phải nên đổi một chút không, loại kiểu dáng này đã không thịnh hành nữa."

Trong lòng Tiêu San giật mình, ông trời đối với cô ta không tệ, muốn cái gì thì có cái đó, kể từ sau khi Cổ Khánh Nhất nói với cô ta, cô ta lập tức để cho bộ phận kế hoạch làm dự toán, cái này so với bánh trên trời rơi xuống còn tiện nghi hơn nhiều, sao cô ta có thể không động tâm.

"Tiểu Cổ không có nói với cô sao? Chúng tôi đang có ý định này, dự tính cũng làm, nếu như cô có hứng thú, mọi người cũng đều là bạn bè, chờ gắn xong rèm cửa sổ, cô lấy thêm mấy khoản vải vóc tới cho chúng tôi lựa chọn, chỉ cần giá tiền hợp lý, không cao hơn dự tính của tôi, tôi liền đổi tất cả."

Kiều Vi Nhã thản nhiên cười: "Vậy thì cảm ơn Tiêu tổng đã chiếu cố, chúng tôi đi trang trí rèm cửa trước, sau khi trở về, tôi lập tức xem một chút, bây giờ là mùa ế hàng, tôi còn đang lo không buôn bán được đấy."

Hai người lên xe của mình, Kiều Vi Nhã chạy sau xe của Tiêu San, chậm rãi rời khỏi khách sạn.

Sau khi lên xe Tiểu Vương liền nóng nảy: "Chị Vi, chị bị choáng đầu rồi sao, vụ làm ăn này không thể nhận, ngộ nhỡ cô ta không đưa tiền thì làm thế nào?"

"Tại sao cô ta không trả tiền?" Kiều Vi Nhã trêu chọc cô.

Mặt của Tiểu Vương đỏ cả lên, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Chị Vi, chị xem hành động mỗi ngày của Ngô Đức Hân thì cũng biết bọn họ đang làm gì, em còn nghĩ rằng lần này chị đã thông minh lên, nếu như Tiêu San không trả tiền cho chị mà đưa cho Cổ Khánh Nhất, đến lúc đó chị khóc cũng không thấy mộ đâu."

Kiều Vi Nhã không đành lòng giỡn với cô nữa, thu lại tươi cười, nghiêm mặt nói: "Tiểu Vương, em quên rồi sao, bắt đầu từ ngày mai, chủ cửa hàng đã không còn là chị rồi, chúng ta đã ký hợp đồng chuyển nhượng, tiền cũng đã lấy, nếu như cô ta không trả tiền, đó là chuyện của Từ Linh. Căn cứ theo hợp đồng của chị và Từ Linh, chị dẫn mối làm ăn, Từ Linh còn phải đưa cho chị 10% lợi nhuận, vụ buôn bán này, chúng ta chỉ lời chứ không lỗ, mặc dù Tiêu San nói làm dự tính, chị cũng sẽ không đè thấp giá tiền, đợi ngày mai chúng ta cứ lấy mấy khoản vải cho cô ta lựa, ra giá cao hơn 15% là được, đúng rồi, chúng ta còn tồn kho một số vải dệt nhập khẩu từ Hàn Quốc, quăng cho cô ta được."

Tiểu Vương nghe xong sửng sốt một chút, thì ra chị Vi đã sớm có tính toán, hại cô lo lắng không công.

Kiều Vi Nhã cười lớn, trong lòng cô rất vui mừng, Tiểu Vương thật tâm muốn tốt cho cô, cũng không phải tất cả mọi người đều muốn hại cô.

Truyện edit bởi Hạ Y Lan

Xe lái vào gia viên Hải Thiên, nụ cười trên mặt Kiều Vi Nhã đã không còn, đây là nơi con gái cô đau nhất, cũng là nơi cô thống hận nhất.

Nhà của Tiêu San ở lầu 18, Tiêu San không giúp các cô mang đồ mà tìm bảo an cư xá, giúp các cô mang lên.

Đây là một khu chung cư cao lớn, bố trí tráng lệ, càng giống như vào căn phòng xa hoa của khách sạn.

Sau khi Kiều Vi Nhã vào cửa, cũng không thay dép trong nhà Tiêu San, mà là cởi giầy đi chân trần, Tiêu San liền giật mình, trong nháy mắt sắc mặt khôi phục bình thản.

Tiêu San đi lấy đồ uống cho các cô, Kiều Vi Nhã và Tiểu Vương bắt đầu làm việc, mỗi ngày làm những công việc này, cô đã quen nên làm rất dễ, tốc độ của hai người rất nhanh, không tới nửa tiếng đã đổi xong tất cả rèm từ lầu trên đến lầu dưới.

Hai người rửa tay, Tiêu San mời các cô ngồi trên sofa uống chút đồ, Kiều Vi Nhã cười nói: "Tiêu tổng, chúng tôi không có thời gian, hôm nay còn có bốn nhà chưa làm, khi nào có thời gian, chúng ta sẽ nói chuyện phiếm với nhau, giờ chúng tôi cáo từ trước, ngày mai tôi phải đi ra ngoài, cho nên chuyện của cửa hàng, tôi sẽ để cho Tiểu Vương liên hệ với cô, Tiểu Vương đi theo tôi đã nhiều năm, có chút chuyện làm còn tốt hơn cả tôi."

Tiêu San cũng không ép ở lại, cầm ví lên cười nói: "Tiểu Vi, những thứ này tổng cộng bao nhiêu tiền, bây giờ tôi trả cho cô."

Kiều Vi Nhã cười nói: "Tổng cộng là 8600 tệ, Tiêu tổng chỉ cần đưa 8000 tệ là được, số lẻ thì không cần."

Tiêu San lấy ví ra kiếm tiền, Kiều Vi Nhã đột nhiên nhớ tới cái gì, nhỏ giọng hô nói: "Tiêu tổng, tôi quên mất, Khánh Nhất nói tiền viện phí bà nội Đồng Đồng nằm đều cho cô trả trước, vậy cô cứ trừ 6000 đi."

Tiêu San cố ý nhăn mặt: "Tiểu Vi, cô xem tôi là người nào..., nhất mã quy nhất mã, đó là một phần tâm ý của vãn bối như tôi, đây là tiền hàng, khoản tiền kia, căn bản tôi cũng không muốn cô trả, nếu Khánh Nhất dám nói gì cô, tôi tìm anh ta tính sổ, tôi làm chị, nói chuyện vẫn có chút phân lượng."

Vẻ mặt Kiều Vi Nhã có chút xấu hổ, đẩy hai cái, cũng không tiếp tục, liền nhận lấy.

Tiêu San đưa họ đến cửa thang máy, nhìn họ vào thang máy, lúc này mới trở về nhà.

Trong thang máy, Tiểu Vương cười không ngừng: "Chị Vi, em cũng bị chị lừa, em phát hiện, đột nhiên chị rất giảo hoạt."

Kiều Vi Nhã cười một tiếng, bỗng chốc gõ một cái lên trán cô: "Chị giảo hoạt ở đâu mà em nói chị giảo hoạt."

Hai người ở trong thang máy cười lăn cười bò.

Dọc theo đường đi, Tiểu Vương so với Kiều Vi Nhã còn vui vẻ hơn, không ngừng ca hát, lặp đi lặp lại mấy câu: Ta xác định ta là một con sói đội lốt cừu, mà ngươi là con cừu non, miếng mồi ngon trong miệng ta . . . . . .

Kiều Vi Nhã yên lặng tính toán thời gian xảy ra những sự việc kia trước khi trùng sinh trong lòng, cô muốn cố gắng hóa giải từng việc một trước khi nó xảy ra.

Đèn đỏ, xe ngừng lại, điện thoại vang lên, âm thanh phía bên kia vô cùng lớn: "Kiều Vi Nhã, cô mau đến bệnh viện cho tôi , Tiêu tổng không cần 6000 kia, cũng không tới phiên cô lấy, cô đưa lại đây cho tôi, đó là của tôi!" Là tiếng của mẹ chồng cô.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro