1;3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tôi đi học ở trường Latin, cùng lớp với con trai thị trưởng và con trai của ông trưởng ban kiểm lâm. Thi thoảng chúng cũng qua nhà tôi chơi; chúng là những cậu bé hoang dại, thế mà chúng lại thuộc về thế giới tốt đẹp, không bị ngăn cấm. Nhưng, tôi cũng chơi đùa với bọn con trai học trường công lập ở khu bên cạnh, những đứa nhóc mà vốn chúng tôi khinh thường. Câu chuyện của tôi bắt đầu cùng một kẻ trong đám nhóc ấy.

     Một buổi chiều nọ, khi chúng tôi được nghỉ học - tôi lúc đó hơn mười tuổi chút - tôi đang lang thang khám phá cùng hai đứa trẻ khu bên cạnh. Thế rồi, một đứa lớn hơn nhập bọn, hắn ta là con trai của một gã thợ may, ồn ào và lực lưỡng, mười ba tuổi, học trường công lập. Cha hắn nghiện rượu, cả gia đình đó không có tiếng tốt gì. Tôi biết khá rõ về tên Franz Kromer này; tôi e sợ hắn, và tôi cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì khi có hắn nhập bọn. Phong thái của hắn đã đượm vẻ người lớn, bắt chước cách thức đi lại và nói chuyện của đám công nhân nhà máy. Hắn dẫn đường cho chúng tôi theo, trèo xuống bờ sông cạnh cây cầu, trốn khỏi thế giới, ẩn dưới nhịp cầu đầu tiên. Dải rìa sông chật hẹp nằm giữa bức tường nhô ra của cây cầu và dòng nước chảy lờ đờ chẳng có gì ngoài rác rưởi, đá vụn và đồ tạp nham - những đống lộn xộn dây thép rỉ sét và tương tự như thế. Lâu lâu lại tìm thấy một thứ dùng được ở đây; Franz Kromer bảo chúng tôi kiếm cùng hắn và thấy gì thì phải chìa cho hắn xem. Rồi hắn sẽ bỏ vào túi áo hoặc lại vứt ra xa xuống sông. Hắn dặn chúng tôi để mắt tới bất kỳ thứ gì làm bằng chì, đồng hoặc thiếc, hắn sẽ luôn giữ chúng lại; hắn nhét túi cả một chiếc lược ngà cũ. Tôi cảm thấy khó chịu khi ở cùng hắn, không phải vì tôi biết cha mình sẽ ngăn cấm việc tôi đang làm, mà bởi sợ hãi chính Franz. Nhưng tôi vẫn vui vì hắn chấp nhận và đối xử với tôi như những người khác. Hắn ra lệnh và chúng tôi chấp hành, cứ như đấy là những lề thói lâu năm, dù đây là lần đầu tiên tôi gặp gỡ hắn ta.

     Mãi sau, chúng tôi mới ngồi xuống bãi đất. Franz nhổ nước bọt và dòng nước, trông như một thằng đàn ông; hắn nhổ nước bọt qua kẽ răng và có thể nhổ trúng bất cứ chỗ nào hắn muốn. Mọi người bắt đầu trò chuyện, bọn nhóc hào hứng khoe khoang và tự khen lẫn nhau về những trò chơi anh hùng trường học, hay các vụ chơi khăm mà chúng đã bày ra. Tôi giữ im lặng, nhưng lại e sợ rằng chính vì thế mà tôi trở nên nổi bật và sẽ chọc giận Kromer. Hai nhóc đi cùng đã chuyển hẳn sang bên cạnh hắn ngay từ lúc đầu và cố tránh xa tôi, tôi là kẻ ngoài cuộc, tôi cảm giác quần áo mình, cung cách mình hành xử là một thách thức đối với bọn chúng. Franz sẽ chẳng bao giờ ưa tôi, một học trò trường Latin, con trai của một ông bố giàu có, và tôi dám chắc là hai thằng nhóc kia sẽ bỏ rơi tôi mà không cần đến một giây nghĩ ngợi, nếu chúng nhất định phải làm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro