1;6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Nước mắt tôi trào ra. Tôi nghĩ mình phải kiếm đường thoát, và tôi tuyệt vọng lục lọi túi quần, túi áo. Không có táo, không có dao bỏ túi, chẳng có gì cả. Thế rồi, tôi nghĩ đến chiếc đồng hồ của mình. Đó là một chiếc đồng hồ bạc cũ không còn chạy, tôi chỉ đeo lên vì thích thôi. Nó vốn thuộc về bà của tôi. Tôi nhanh chóng lôi nó ra khỏi túi áo.

     "Khomer, nghe này." Tôi nói: "Anh không thể giao nộp tôi, như thế không đúng đâu. Tôi sẽ đưa anh chiếc đồng hồ này, nhìn nhé, xin lỗi nhưng tôi không có thứ gì khác. Anh cứ lấy đi, nó làm bằng bạc, phụ kiện tốt lắm, chỉ bị lỗi một chút thôi, đi sửa là được."

     Hắn mỉm cười và cầm chiếc đồng hồ trong bàn tay to lớn của mình. Tôi liếc qua bàn tay ấy, có thể cảm thấy nó trông man rợ và tỏ vẻ thù địch với tôi như thế nào, nó đang vươn ra đe dọa cuộc sống và sự bình yên của tôi.

     "Nó làm bằng bạc đấy..." Tôi lí nhí trình bày.

     "Tao phải quan tâm đến chiếc đồng hồ bạc cũ này của mày làm gì!" Hắn khinh khỉnh nói: "Mày tự đi mà sửa!"

     "Nhưng, Franz..." Tôi khóc và run rẩy với nỗi sợ hắn sẽ bỏ đi: "Chờ đã! Cầm lấy chiếc đồng hồ đi! Nó làm bằng bạc đấy, thực sự chính xác. Mà, tôi không còn thứ gì nữa cả."

     Hắn bình tĩnh nhìn vào tôi với một vẻ khinh miệt.

     "Được rồi, vậy mày biết tao sẽ đi gặp ai rồi đấy. Bằng không tao sẽ kể cho cảnh sát, tao có quen ông trung sĩ."

     Thấy hắn quay người định bước đi, tôi vội nắm lấy ống tay áo của hắn. Không được đi! Tôi thà chết còn hơn là phải đối mặt với mọi thứ nếu hắn bỏ đi như vậy.

     "Franz!" Tôi cầu xin bằng giọng nói có chút khàn: "Đừng làm điều gì ngu ngốc! Anh chỉ đang đùa thôi đúng không?"

     "Hẳn rồi, tao chỉ đang chơi đùa, nhưng trò chơi này có thể hơi đắt giá đối với mày đấy."

     "Hãy nói xem tôi có thể làm gì, Franz! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!"

     Hắn ta lại dò xét tôi bằng cặp mắt ti hí và cười phá lên lần nữa.

     "Đừng ngu ngốc như thế!" Hắn nói bằng thứ giọng vui vẻ giả tạo. "Mày biết rõ mà. Chỉ điểm là tao được hai mark, và tao không giàu có gì, tao không thể cứ vứt hai mark đi. Chỉ cần đưa tao hai mark là mọi chuyện sẽ ổn thỏa."

     Tôi hiểu lý lẽ này, nhưng hai mark! Chừng ấy tiền đối với tôi là không thể có được, chẳng khác gì là mười mark, trăm mark hay ngàn mark. Tôi không có tiền. Chỉ có một ống tiết kiệm mà mẹ tôi giữ, bên trong có vài đồng năm, mười xu khi các chú bác qua thăm cho. Ngoài ra, tôi chẳng có một cắc nào. Ở tuổi đó, tôi chưa được cho tiền tiêu vặt. 

     "Tôi không có gì cả." Tôi rầu rĩ nói: "Không có một đồng nào. Tôi có thể cho anh bất kỳ thứ gì tôi có. Một quyển sách về cao bồi và người da đỏ, hoặc là chiến binh, hoặc là một cái la bàn - tôi sẽ đi lấy chúng."

      



    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro