1;5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tôi nhanh chóng mở cửa và lách người vào trong, chuẩn bị sập cửa lại sau lưng mình thì Franz Kromer chen vào. Trong sảnh đường lát gạch lạnh lẽo và âm u, chỉ có một chút ánh sáng hắt vào từ sân nhà ấy, hắn đứng trước mặt tôi, tóm lấy tay tôi, và khẽ nói: "Nhóc, đừng đi nhanh thế!"

     Tôi kinh hoàng nhìn vào hắn. Tay hắn giữ chặt tay tôi như đá. Tôi có tưởng tượng xem trong đầu hắn đang nghĩ gì, hắn có muốn làm hại tôi hay không. Tôi dợm nghĩ, nếu bây giờ tôi gào lên, gào thật mạnh, liệu có ai ở trên kia kịp xuống đây để cứu tôi không? Nhưng tôi chọn im lặng. 

     "Gì vậy?" Tôi hỏi: "Anh muốn gì?"

     "Không có gì. Tao chỉ muốn hỏi mày vài chuyện. Không cần để bọn kia nghe thấy."      

     "Vậy à? Anh muốn hỏi chuyện gì? Mà giờ tôi phải lên nhà rồi."

     "Mày biết vườn cây ăn quả cạnh cối xay gió là của ai mà, phải không?" Franz nhỏ nhẹ nói.

     "Không, tôi không biết. Chắc là của ông chủ cối xay gió."

     Sau đó, Franz quàng tay quanh vai tôi, hắn kéo tôi lại sát gần mặt để tôi phải nhìn vào hắn từ cự ly gần. Đôi mắt của hắn thâm độc, hắn nở một nụ cười kinh tởm, và khuôn mặt mang đầy sự tàn ác cùng sức mạnh. 

     "Chà, nhóc ạ, tao có thể nói cho mày biết chủ vườn cây là ai. Tao biết từ lâu rồi có kẻ ăn trộm táo của lão ta, và tao cũng biết rằng lão nói sẽ trả hai mark cho ai chỉ điểm tên trộm."

     "Chúa ơi!" Tôi bật khóc: "Anh sẽ không nói với ông ta chứ?" 

     Tôi biết việc khơi gợi lòng tự tôn của hắn chẳng có ích gì. Hắn ta đến từ thế giới kia: với hắn, sự phản bội không phải là tội ác. Tôi cảm nhận được điều ấy vô cùng rõ ràng. Trong những khía cạnh này, người đến từ thế giới "khác" không giống chúng tôi.

     "Không nói với ông ta?" Kromer cười lớn. "Mày nghĩ tao là ai, cậu bạn, là tên lừa đảo nào đó có thể tự chế ra một đồng hai mark cho mình sao? Tao nghèo lắm. Cha tao không giàu như cha mày. Nếu phải nói ra để kiếm hai mark, tao sẽ nói. Có khi ông ta còn cho tao nhiều hơn."

     Hắn bất ngờ buông tôi ra. Sảnh trước nhà chúng tôi không còn chứa đựng hòa bình và sự an toàn nữa - thế giới đang sụp đổ xung quanh tôi. Hắn sẽ tố cáo tôi, tôi là một tên tội phạm, họ sẽ nói với cha tôi, có khi cảnh sát sẽ ập tới. Tất cả những nỗi kinh hoàng của sự hỗn loạn đe dọa tôi; mọi thứ xấu xí và nguy hiểm đều được triệu hồi chống lại tôi. Sự thực rằng tôi chưa hề ăn trộm táo của ai không còn bất kỳ ý nghĩa nào cả - tôi đã thề thốt điều ngược lại. Chúa ơi, Chúa ơi!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro