Chương 59: Thủ tiêu tang chứng vật chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hắc nhìn chiếc túi tràn ngập váy vóc, sịp nhỏ, áo con Khánh Minh mua cho, mặt đỏ rực, đập đầu vào tường như chày giã cối, lăn lộn dưới đất gào thét điên loạn: "AAAAA...AAA nhục quá...huhuhu nhục quá, nhục quá, nhảy lầu tự tử cũng không hết nhục. Oa... oa...oa...oa... Bạch Hắc mày đi chết đi cho bớt nhục. Huhu người ta cho mày mượn áo chứ có cho mượn quần đâu mà lại đi thó thêm, giờ thì nhục chưa. oa..oa...oa "

Khánh Minh mặt cười toe toét, lăn xe đến cửa phòng Bạch Hắc ngập ngừng một lúc cố gắng kéo cơ miệng xuống: "Cốc...cốc. Trắng Đen dậy chưa?"

"Rầm ...Rầm...Rầm..." Bên trong phòng vọng lại tiếng va đập mạnh. Khánh Minh nhíu mày, hỏi vọng từ ngoài: "Trắng Đen không phải hôm qua cô bảo muốn đi chơi sao, tôi tìm được chỗ đẹp lắm chúng ta cùng đi nha?"

HuHuHu chơi bời gì tầm này, cậu nghĩ em còn mặt mũi đi chơi sao? Bạch Hắc bịt miệng gào thét, giận dữ ném gối về phía cánh cửa. HUHUHU...

À khoan, hình như hôm qua hắn còn chụp ảnh lại... Fuck... tên đầu nấm trắng này! Nhất định phải đi thủ tiêu tang chứng vật chứng... không thì tương lai còn ai rước mày.

Bạch Hắc tát mình thêm cái nữa, nhìn vào gương tự an ủi bản thân: "Được rồi Bạch Hắc, mặt dày lên. Mặt hắn cũng không mỏng cứ chai mặt ra trộm điện thoại hắn xóa xong thì trả. Cố lên nào, một phút nhục còn hơn cả đời nhục!"

Một lúc lâu mà người bên trong vẫn chưa lên tiếng, Khánh Minh ghé sát tai vào cửa nghe ngóng, đúng lúc Bạch Hắc lấy hết can đảm đẩy mạnh cửa bước ra.

"Bụp" một tiếng kêu tai vang tai, chiếc mũi cao thanh lịch của ai đó có cuộc chào hỏi mạnh với cánh cửa.

Bạch Hắc hai mắt ngơ ngác, ngó ngang ngó dọc, ngó trước ngó sau, tìm thấy hắn trong tình trạng hai dòng máu đỏ tuôn trào thì mặt cô bỗng đen xì, hốt hoảng chạy đến lấy tay áo lau qua lau lại làm khuôn mặt trắng của hắn bê bết máu cực kì ghê rợn.

"Thiếu gia, thiếu gia, em xin lỗi, em xin lỗi, xin lỗi cậu, em đi gọi người đến ngay, chờ chút ạ."

Mặt hắn nhuốm máu chỉ lộ ra hai con ngươi xanh thẳm, nhìn chằm chằm từ khuôn mặt đến thân hình cô gái phía trước. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy cô mặc váy mà không phải đồng phục nữ hầu... thật sự rất đáng yêu.

Bạch Hắc quay người tính chạy thì một bàn tay túm chặt kéo vào phòng: "Tôi không sao, xử lý nhanh rồi chúng ta đi chơi!"

***

Bước xuống phố xá tấp nập, Bạch Hắc ngượng ngịu cố gắng thoát khỏi bàn tay đan chặt của Khánh Minh, đi được vài bước lại giật ra, đến lần thứ ba hắn lên cơn giật phăng cái cà vạt ở cổ cột tay cô vào tay mình.

Bạch Hắc hai mắt thô lố, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Khánh Minh thản nhiên đáp: "Trói lại kẻo heo xổng chuồng!"

Bạch Hắc mắt cá chết, nhìn nụ cười toe toét hồn nhiên của hắn lại càng điên tiết, cố gắng kìm chế bản thân. Cô liếc mắt chỉ tiệm bánh gần đó: "Được, nếu em là heo thì người chăn heo như cậu cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ. Để heo đói thì bao giờ cậu mới bán được?"

Khánh Minh liếc mắt nhìn hướng cô chỉ, cười ấm áp: "Không bán, con heo này nuôi cả đời!"

Bạch Hắc cười nhạt, nheo mắt: "Thế cậu có hỏi qua ý kiến con heo chưa? Nhỡ nó không muốn cậu nuôi..."

Ánh nhìn nguy hiểm chiếu lên người Bạch Hắc, Khánh Minh ngưng cười, giọng trầm thấp nhấn mạnh từng chữ: "KHÔNG... MUỐN?"

Tấm thân nhỏ bé chỉ vì một ánh mắt mà lạnh người, Bạch Hắc nhớ số phận bi thảm của mình những ngày tháng trước "Đêm Định Mệnh", cơ miệng bất giác kéo lên thân thiện đáp: "Ha. Ha. Ha chắc chắn là nó muốn rồi, không cần hỏi cũng biết."

Khánh Minh vừa ý nheo mắt cười, kéo tay Bạch Hắc vào quán bánh.

Quán bánh nhỏ bên đường, chỉ có hai vị khách với núi đồ ăn. Bỗng vị khách thứ ba xuất hiện.

"Moi hết tiền ra đây, không tao bắn chết!" Vị khách mặc đồ đen toàn tập, bịt hết mặt chỉ để lộ hai con mắt, chĩa súng đen vào đầu Khánh Minh hét lớn.

Chiếc bánh trong miệng Bạch Hắc rơi xuống, cô chố mắt ngơ ngác.

Tên cướp thấy Bạch Hắc lề mề tức giận quát: "Con kia mày điếc à, tao bảo moi tiền ra không tao bắn chết thằng chồng mày."

Bạch Hắc như tỉnh mộng, vội vội mò khắp người moi ra được bốn tờ 500đ gấp làm ba giơ trước mặt tên cướp: "Đại ca tiền đây!"

Tròng mắt tên kia co giật kịch liệt: "ĐM mày đùa tao à, 500đ đéo ngân hàng nào sản xuất nữa, kẹo mút còn đéo mua nổi, moi tiền ra nhanh không tao bắn nó."

Hắn hất mạnh tay Bạch Hắc làm cô ngã khụy xuống đất. "Á" Bạch Hắc kêu một cái như bị kiến cắn, ánh mắt chợt đanh lại, lướt chân đạp mạnh cho hắn đập mặt xuống đất.

"Rầm" Tiếng động vừa vang lên, Bạch Hắc nhanh như tên bắn lao vào người tên cướp cho hắn không kịp phản ứng, bàn tay nắm chặt thành đấm, lực đạo ngàn cân lúc gần chạm mặt hắn thì dừng lại.

"Sao... sao... sao hắn lại sùi bột mép, hai hóc mắt còn chảy máu. Aaa tai hắn cũng chảy máu?" Bạch Hắc giật bắn người, phát hoảng đứng phắt dậy, lắp bắp nói: "Em... em còn chưa đánh mà."

Khánh Minh cúi người rút kim tiêm bé tí khỏi người tên cướp, lăn xe cán lên người gã mà đi, trả tiền thu ngân, nắm chặt tay Bạch Hắc lẳng lặng bước ra ngoài.

(Cầu LIKE, BÌNH LUẬN.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro