Chương 58: Cưng chiều vô hạn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người quen của Trắng Đen sao?"

"Không phải người quen chỉ là cứ có cảm giác lạ lạ lại quen quen." Bạch Hắc nói xong còn chẳng hiểu mình đang nói gì.

Khánh Minh bị câu trả lời của Bạch Hắc làm xoắn não, kéo tay cô nhắc nhở: "Đi thôi Trắng Đen, xe đến đón rồi."

Ngồi trên chiếc xe sang trọng đi trên con đường dọc bờ biển óng ánh sắc vàng của buổi chiều tà, Bạch Hắc hí hửng như một đứa trẻ dõi theo không chớp mắt chẳng hề biết cũng có một người đang nhìn cô với ánh mắt tương tự.

Đôi mắt xanh tựa biển in bóng người con gái với nụ cười rạng rỡ, trong tim bỗng trực trào những cơn sóng ấm áp như được mặt trời chiếu sáng.

"Thiếu gia, Thiếu gia." Bạch Hắc thấy Khánh Minh đờ đẫn thì cật lực lay "Thiếu gia lần đi chơi này có được tự do chơi bời không?"

"Là sao?"

"Là có sợ ai đó theo dõi cần cẩn thận hay là chủ tịch bảo cậu đến đây do có việc gì đó chẳng hạn?"

"Chẳng có việc gì cả, cô thích làm gì thích đi đâu thì cứ đi. Chỉ cần đi đâu cũng dẫn tôi là được."

Con đỉa dai dẳng chặt không đứt bứt không rời, Bạch Hắc vội liếc xéo hắn cái xong lại nhe răng cười: "Tất nhiên rồi, đi đâu mà không có đại gia thì đâu được, hehehe. Vậy cậu tra xem địa điểm nào đẹp, mai chúng ta xuất phát luôn."

Khánh Minh cười mãn nguyện: "Bác tài ở đây chỗ nào đẹp nhất?"

Bạch Hắc quay đầu nhìn bác tài một tay cầm lái đang chăm chú nghe điện thoại thì mặt bỗng tái nhợt, đôi đồng tử giãn căng phản chiếu một vật cản to đen vụt lao đến:

"CẨN THẬN BỊ ĐÂM!!!"

Bạch Hắc hét lên thất thanh, vội phản xạ đưa tay lên ôm đầu thì một bóng hình to lớn còn nhanh hơn vội ôm cô vào lòng, bao phủ thân người nhỏ bé của cô chặt như dùng khóa đóng lại, bảo vệ cực kì chặt chẽ.

"SẦM" "CHOANG"

Chiếc xe tải khổng lồ lao đến với tốc độ kinh hoàng hướng thẳng vào chiếc xe con, trong một giây ngắn ngủi bác tài vặn lái rẽ đầu xe sang hướng khác, tránh được đụng đầu nhưng phần đuôi bị hứng chịu lực đạo cực mạnh chao đảo xoay mấy vòng.

Thoáng vài giây Bạch Hắc cảm tưởng mình vừa thoát hồn khỏi xác đi gặp Hắc Bạch Vô Thường, nếu không phải bị Khánh Minh siết chặt đến đau nhói giữ hồn cô lại thì toi thật rồi.

Thấy không gian yên tĩnh trở lại, Khánh Minh mới từ từ nới lỏng vòng tay, giọng run rẩy, hốt hoảng nâng khuôn mặt tái như cọng rau xanh của Bạch Hắc, hỏi rồn rập: "Bạch Hắc, Bạch Hắc có sao không? Có bị va vào đâu không? Đau không?"

Bạch Hắc nhìn đôi mắt xanh vừa hoảng sợ lại có phần kiên định của Khánh Minh, lòng bất chợt yên tâm lạ thường: "Em không sao? Cậu có sao không?"

"Không sao là tốt rồi!" Khánh Minh ghì Bạch Hắc vào lòng đạp cửa xe bế cô ra ngoài.

Ngồi bên vệ đường cạnh đống hoang tàn của vụ tai nạn, Bạch Hắc lọt thỏm trong cái ôm của hắn, cô như con gà con được hắn dùng cả tính mạng để bảo vệ. Cơ thể hắn run bần bật, khuôn mặt trắng bệch nhưng khoé mắt lại đỏ hoe. Đầu hắn đặt vào hõm cổ Bạch Hắc, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Bạch Hắc anh sẽ bảo vệ em, anh nhất định sẽ bảo vệ em. Đừng sợ, đừng sợ."

Đôi mắt tinh anh của Bạch Hắc chỉ mải quan sát tình hình không hiện một nét hoảng sợ, nhưng giây phút tiếng tim đập dồn dập của Khánh Minh vang lên, vòng tay ấm áp của hắn bao chùm cô...

... Trái tim Bạch Hắc tự nhiên xuất hiện một nhịp yếu đuối.

Cô ngước lên nhìn dáng vẻ nhếch nhác toàn bụi của hắn, bàn tay vòng qua ôm hắn lại rụt vội về vì tấm lưng hắn đã nhễ nhại một màu đỏ của máu, đôi tai nóng rực nghe âm thanh trầm ấm của hắn lẩm bẩm bên tai... Lúc này... cô bất giác không biết nói gì, không biết làm gì ngoài nằm yên để hắn ôm.

Bác tài xế xuống xe nhìn phần đuôi xe méo mó dị dạng bung cả cốp túi đồ văng tung tóe lại nhìn bóng lưng đỏ thẫm của Khánh Minh, cuống cuồng gọi 115 lẫn 113.

Cảnh sát đến xử lý tên lái xe tải điên, xe cấp cứu cũng đến đồng thời băng bó vết thương bị mảnh vỡ kính găm vào người cho Khánh Minh và đưa hắn cùng Bạch Hắc về khu nghỉ dưỡng.

Lúc về đến nơi trời cũng sẩm tối, Bạch Hắc lao người lên giường phòng Khánh Minh, mệt mỏi thở dài: "Haizzz muốn ngâm mình trong nước nóng quá. Aida khổ nỗi quần áo bị nghiền nát hết rồi huhu."

Khánh Minh cầm chiếc sơ mi trắng úp vào mặt Bạch Hắc: "Đi tắm đi."

Bạch Hắc ngồi bật dậy, cầm chiếc áo: "Em đâu thể mặc của cậu được, để em đi mượn quần áo các chị hầu bên cạnh phu nhân vậy?"

Khánh Minh nhíu mày: "Chẳng phải vừa đắc tội sao?"

Bạch Hắc nhoẻn miệng cười ma mãnh: "No nấu nầu, hehehe đem đổi cái sơ mi này thì được cả xe tải quần áo chứ đừng đùa, cậu không biết đồ của cậu đang được đấu giá cao thế nào trong đám hầu nữ đâu. À không cần cho cái mới đâu cậu cởi cái đang mặc cho em luôn thì càng tốt."

Khánh Minh gân xanh nổi đầy mặt, nụ cười trên môi cứng đờ, ánh mắt tức giận, tủi thân, tay nhéo má Bạch Hắc: "Được lắm Trắng Đen, cô dám thản nhiên rao bán tôi ở khu chợ đen từ sáng cho đến tối."

"Nào có, chỉ là, chỉ là hoàn cảnh bắt buộc nên..."

Khánh Minh giật phăng chiếc sơ mi trắng, giọng đe dọa: "Trắng Đen quấn khăn tắm mà ngủ nha, tôi mặc kệ."

Bạch Hắc bán sống bán chết ôm chặt cái áo: "Em mặc, em mặc."

"Hừm, đi tắm đi, tôi ra ngoài chút." hắn lườm cô một cái, bước ra ngoài để cô một mình trong căn phòng rộng lớn.

... Áo Khánh Minh đúng là rộng thật, chùm lên người Bạch Hắc chẳng khác nào cái váy, thật thoải mái.

Bạch Hắc thích thú bật nhạc, mặc áo Khánh Minh nhảy tưng tửng khắp phòng, moi thêm cái quần đùi của hắn lấy dây buộc tóc túm lại cho đỡ tọt. Người xưa có câu "người đẹp vì lụa" mà chiếc áo mấy triệu lên người Bạch Hắc cũng không trụ được với độ điên của cô.

Đang như con điên trên cao nguyên thì... "Tách"

Bạch Hắc đơ người, lưng toát mồ hôi, mắt trợn tròn nhìn Khánh Minh đã về từ lúc nào tay giơ lên che miệng, đôi mắt xanh nheo lại cực độ chỉ như một sợi chỉ vắt ngang mặt.

Danh dự, tôn nghiêm, liêm sỉ, hình tượng của Bạch Hắc... "Tỏm" rơi hết vào thùng rác.

Khánh Minh giả vờ hung hắng ho, lượn vào nhà đưa cái túi đựng đầy quần áo cho Bạch Hắc, nói nhỏ "Kệ tôi, tiếp tục đi" rồi lại lượn lên giường cầm quyển sách giở vờ đọc nhưng đằng sau cuốn sách thì lăm lăm chiếc điện thoại đen.

Bạch Hắc đơ mất ba giây, cả người đỏ như thổ dân, mắt ngấn nước, lao vào nhà tắm như một cơn bão, khóc lớn: "Xin lỗi vì nghịch đồ của cậu, huhuuuuuhhhhhhhhhhhhhuuuuu"


(Cầu LIKE, BỎ PHIẾU, BÌNH LUẬN)

(Mẩu truyện của Hắc Liên Hoa: Tui ngồi đọc bình luận của các bạn cười toe toét.

Má hỏi tui: "Bạn trai nhắn tin hả?"

Tui cười: "Hậu cung nhắn tin ạ :) :)")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro