Chương 57: Cưng chiều vô hạn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khánh Minh nhìn Bạch Hắc, hai mắt như sao sáng, mặt nở nụ cười tươi như hoa, gật đầu lia lịa: "Con rất hài lòng ạ."

"Không được, em thích con bé này, nó sẽ làm người hầu riêng của em." Phu nhân ngồi đối diện giương mắt thách đấu với Khánh Minh.

Khánh Minh không thèm để ý đến bà ta, quay ra cười toe toét nhìn Bạch Hắc: "Cô tên là gì vậy?"

"Bạch Hắc thưa Đại thiếu gia." Bạch Hắc lễ phép, cúi người.

"Vậy thời gian tới mong cô giúp đỡ tôi nha."

"Đó là bổn phận của em ạ." Nhìn bản mặt hồn nhiên của hắn, cơ miệng Bạch Hắc cũng nhoẻn lên đầy thân thiện... Diễn sâu vừa thôi ông.

"Mày" bị bơ bà ta bực tức, nhưng chưa đấu được lâu Chủ tịch đã vằn mắt đàn áp: "Nhiều người hầu như vậy, thích mang ai thì mang, còn người này tôi đã chọn rồi. Cứ quyết vậy đi ngày mai chúng ta sẽ đi luôn."

***

Ngồi trong khoang hạng sang của chiếc máy bay, Bạch Hắc mặt mày hí hửng nhấp nhổm, Khánh Minh ngồi chưa ấm mông đã cầm cái menu lướt một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải gọi tiếp viên, nói: "Mang hết lên cho tôi."

Nhìn chiếc bàn ngập tràn đồ ăn, Bạch Hắc e dè hỏi: "Sao cậu gọi nhiều đồ vậy tốn tiền lắm đó? Trời ạ, món này mà những 500k, ôi mẹ ơi cái giống gì đây giết người à, giá chát thế?..."

Hắn cắt ngang lời cô, hỏi đúng một câu ba chữ: "Ăn hết không?"

Bạch Hắc nheo mắt, khóe miệng kéo tận mang tai, cười ma mãnh, nhìn đại gia Khánh Minh, đáp: "Cóoooo. Hehehehe"

Hắn cũng cười toe toét nhìn Bạch Hắc, tay đưa lên xoa đầu cô: "Vậy ăn đi."

"Bạch Hắc, sao cô dám ngồi ở đây, mau xuống dưới ngay." Mỹ Chi (nữ hầu thân cận của bà phu nhân, người phụ nữ từng mây mưa với Nhị thiếu gia) cau mày, chỉ thẳng tay vào mặt cô, quát: "Thể loại trơ trẽn này, không biết thân biết phận, đây là chỗ cô được ngồi sao? Xin lỗi Đại thiếu gia, em sẽ chỉ bảo Bạch Hắc thêm..."

Trong một giây, đôi mắt xanh trong biến thành màu xanh đục, Khánh Minh khinh bỉ, ghét bỏ liếc Mỹ Chi cất lời: "Im miệng."

Mỹ Chi mặt tái như tàu chuối, nhìn Khánh Minh bằng đôi mắt đẫm lệ chưa đầy ba giây hắn lại gắt lên: "Cút xuống."

Bạch Hắc mặt mày méo mó nhìn bóng Mỹ Chi khuất dần lại nhìn khuôn mặt hớn hở gắp thức ăn cho cô, không kìm chế được cầm tay hắn lắc qua lắc lại: "Thiếu gia sao cậu nói thế với Mỹ Chi. Cậu có biết ở dinh thự chị ta thế lực khủng bố thế nào trong đám người hầu đâu. Trời ơi cậu giết em rồi, những ngày tháng sau này của em đến hít thở cũng khó chứ đừng nói đến ăn. Thôi em cuốn gói ra khỏi đây nhé. Huhuhu."

"Tôi bảo vệ Trắng Đen." Khánh Minh cầm tay Bạch Hắc kéo xuống, đôi mắt kiên nghị, quả quyết.

Cô nhét nốt miếng thịt vào miệng, giật tay ra đưa lên xoa đầu Khánh Minh an ủi: "Trừ khi cậu là chủ tịch, còn giờ cậu cứ bảo vệ mình đi, em sẽ lo cho bản thân, thôi em lượn đây."

Không để cô kịp đi, hắn vòng hai tay ôm eo Bạch Hắc kéo vào lòng, nhìn cô bằng đôi mắt chứa mị lực, giọng trầm ấm: "Nếu làm chủ tịch của tập đoàn nghèo nàn đó khiến cô an tâm thì một tuần nữa tôi cho cô ngồi lên đấy chơi. Tôi sẽ theo sau diệt hết lũ sâu bọ kia cho cô."

"Choang. Xoảng. Bùm." ba lớp phòng bị tâm hồn thiếu nữ ngây thơ của Bạch Hắc bị tàn phá không thương tiếc. Bạch Hắc nuốt nước bột, trong mắt cô giờ chỉ chứa hình ảnh hắn. Một phút...hai phút...ba phút Bạch Hắc nhìn hắn không chớp mắt, đưa tay lên má Khánh Minh.

Hắn giật mình, ánh mắt ấm ấp có chút mong chờ bàn tay nhỏ của cô vuốt ve. Bỗng...

"Bộp, bộp, bộp" Bạch Hắc vỗ ba cái vào mặt hắn, miệng cười toe toét: "Hahaha. Được đấy, cậu học đâu cánh tán gái đỉnh thế. Thần thái tốt! Giọng điệu tốt! Mọi thứ hoàn mỹ. Nhanh đi quyến rũ Mỹ Chi thôi. Lúc tán tỉnh thì nói tốt về em vài câu củng cố niềm tin với chị ta nha."

Hắn: "..." cầm miếng thịt nhét chặn họng cô, nhấc mông cô sang bên cạnh, quay mặt hướng khác không thèm nhìn Bạch Hắc thêm.

Bạch Hắc lại không biết điều, bị đá đít ra chỗ khác còn cứ sấn lại, mặt nguy hiểu nói: "Cậu dỗi cái gì, Mỹ Chi đẹp thế kia tán mấy câu thì mất mát gì? Đi tán chị ta đi về em đặc chế cá hấp cho cậu."

"Thế này nhá, cậu tỏ mặt quyến rũ một tí, à thôi chỉ cần thở cũng đủ rồi, đi đến gần Mỹ Chi giọng trầm nói: "Baby hôm nay em đẹp lắm!""

"À mà gọi là 'Baby' thì hơi sến quá, cứ gọi thẳng tên cũng được."

"Em bảo cậu này, theo con mắt lão luyện của em thì ba vòng của Mỹ Chi chắc chắn là 102- 60-120 đấy, mặt hàng này không thể bỏ lỡ đâu."

Hắn: 😑 chán ngán nhắm mắt đi ngủ.

Bạch Hắc bla bla bla đến lúc máy bay hạ cánh.

***

Nhìn Mỹ Chi cùng ba nữ hầu vật vã tay xách, nách mang chục cái vali lớn nhỏ của bà phu nhân, lại nhìn bàn tay trống không của mình Bạch Hắc, nói: "Thiếu gia, cậu đưa túi đồ em cầm cho."

"Không cần cầm, vali cảm ứng sẽ tự đi theo. Thấy chỗ đằng sau xe lăn không? Đứng lên đấy tay bám vào ghế, khỏi phải đi luôn."

"Thiếu gia!!!" Bạch Hắc cảm động không nói nên lời, hí hửng đứng lên.

"Bịch"

"Xin lỗi, xin lỗi."

Một người đàn ông chùm kín từ đầu đến chân lao đến va mạnh vào xe Khánh Minh, vội vã xin lỗi rồi bỏ đi.

Bạch Hắc nhìn theo bóng người đàn ông lạ, đôi mày nhíu chặt, đờ đẫn đứng tại chỗ.

"Sao vậy. Bị va đau chỗ nào à?"

"Không, em không sao. Chỉ là người kia... cứ có cảm giác... quen quen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro