Chương 15: Tên sát nhân không quyến rũ tôi... mà tôi tự đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trắng Đen, món nhiều canxi đâu?"

"Trắng Đen, mát xa chân cho tôi."

"Trắng Đen, nói chuyện hài đi, cô nói chuyện nhạt quá."

"Trắng Đen..."

"Trắng Đen..."

Đã hơn chục ngày nay, hắn lúc nào cũng ám lấy Bạch Hắc, chặt không đứt, bứt không rời, phơi không khô, chụm không cháy. Hắn gần như đi luôn vào tiềm thức của cô đến nỗi ăn cơm cũng nghĩ về hắn, đi vệ sinh cũng nhớ về hắn, ngủ cũng mơ về hắn, chỉ khác là nếu mơ về hắn cô sẽ mơ thêm một con dao, một sợi dây, nếu được súng thì càng tốt.

"Cốc, cốc, cốc..." Bạch Hắc đứng bên ngoài cánh cửa, mặt mày thảm hại, thâm quầng xám xịt, nhưng ánh mắt thì không lo lắng, không sợ sệt như những hôm đầu.

Cánh cửa tự động mở, vừa bước vào Bạch Hắc đã thấy hắn hiện ngay trước mặt, miệng cười lạnh, giơ chiếc lọ đựng dung dịch màu sắc sặc sỡ trước mặt cô, hỏi: "Trắng Đen, đẹp không?"

"...Cậu định làm gì?"

"Đi theo tôi." hắn đẩy cửa đi ra ngoài, Bạch Hắc đi theo sau.

Ôi trời ạ! Hú hồn! không phải vào phòng thí nghiệm là yên tâm rồi, hắn gan to bằng trời cũng đâu thể giết mình nơi thanh thiên bạch nhật như vậy.

Hai người vòng ra đằng sau căn nhà của hắn, đi khoảng 50m nữa thì gặp dàn cây leo kéo dài xa hút về hai phía, nó mọc um tùm xanh tốt chạy dọc theo song chắn, tạo thành một tấm khiên kiên cố ngăn cách toàn bộ dinh thự khỏi sự ồn ào, bụi bặm bên ngoài.

Hắn tự dưng dừng lại, im lặng nhìn một lúc. Bạch Hắc đứng đằng sau nên không rõ lúc này biểu cảm của hắn ra sao, nhưng chắc chắn là vẫn nụ cười man rợ, ánh mắt chết người đó.

"Trắng Đen, đem bình này đổ vào gốc cây trước mặt đi."

Bạch Hắc đằng sau ngơ ngác, cầm chiếc bình bước tới trước gốc cây, nhưng chần chừ không đổ xuống.

Hắn thấy cô chân tay chậm chạp, nhíu mày, giọng trầm hỏi như ra lệnh: "Sao không đổ."

Bạch Hắc nhìn chiếc bình chứa dung dịch sặc sỡ trong tay mình, lại liếc nhìn rễ cây to lớn nổi cuồn cuộn lên cả mặt đất, miệng lẩm nhẩm niệm chú bài ca mà trước khi giết con gà nào cô cũng đọc: "Hóa kiếp cho mày mày làm kiếp khác, thay đời đổi kiếp chóng lên làm người, làm người giàu sang phú quý, tiền tài đô la chất đầy nhà... Cây à, đừng trách ta nhé, ngươi chết có linh thiêng thì về nhớ ám con người đầu nấm trắng đằng sau ta ấy, chính hắn ép ta giết ngươi. Nhìn ngươi to lớn thế này, nếu ta giết ngươi chắc ngươi cũng được hưởng thọ 60 tuổi, còn nếu ta không giết ngươi thì ta thậm chí 22 xuân xanh còn chưa hưởng hết. Huhhu ta xin lỗi!"

Ngay từ bé ông nội đã dạy Bạch Hắc, phàm là những cây trên 50 tuổi sẽ sinh ra phần hồn, nên vừa nhìn cái cây này Bạch Hắc đã cảm nhận được phần hồn của nó. Nó thực sự rất thuần khiết, trong sáng, nếu giết nó còn tội lỗi hơn giết gà, giết lợn, nên cô không nỡ xuống tay chút nào.

Bạch Hắc đưa tay vuốt ve gốc cây mấy cái, răng cắn chặt môi, đưa tay đổ cả chiếc bình xuống, đổ xong vẫn lặng lẽ ngồi đó đến khi giọng trầm đằng sau lên tiếng: "Đi ăn quà chiều thôi Trắng Đen, ta đói rồi."

Đói à, ta cho ngươi ăn đến bội thực luôn! Đúng là không làm gì có ích được cho đời mà, sinh ra hại Đảng, hại dân, ta nhân danh công lý nhất định phải trừng trị ngươi.

Bạch Hắc đi đằng sau hắn vừa đi vừa lườm nguýt, tay chân ngứa ngáy chỉ muốn vùng lên đập người trước mặt một trận. Còn hắn không hiểu vì sao bất giác nở một nụ cười... nụ cười ấm áp!

Sáng sớm hôm sau, mọi người vừa thức dậy đã bàn tán xôn xao chuyện to chuyện nhỏ gì đó.

"Bạch Hắc, chị Huệ, hai người ra mà xem cây hồng quanh dinh thự..." Linh Chi chạy vào phòng kêu toáng lên làm hai người giật mình.

Bạch Hắc "..." cả người căng thẳng: Chết thật rồi sao? Ta sẽ luôn cầu nguyện cho ngươi, ra đi thanh thản nha. À đừng thanh thản quá, nhớ hiện hồn về báo thù đi đã.

Chị Huệ không hiểu gì hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Cứ ra thì biết." Linh Chi vội kéo hai người chạy hướng về phía song chắn của dinh thự.

Bạch Hắc hai mắt tròn xoe, nhìn không chớp mắt, kinh ngạc...

Hình như cô đang lạc vào cõi tiên cảnh thì phải...

Giữa trời thu, gió thổi vi vu, tiết trời se se lạnh, cây cối ủ rũ đổi màu lá sang màu vàng úa, hoa cũng mệt chẳng muốn nở, tất cả như đang vội vàng cất giấu vẻ đẹp khỏi mùa đông sắp sửa đến...

Đáng lẽ ra là thế, bởi đó chính là quy luật của thiên nhiên, nhưng... cả dinh thự... cây cối xanh tốt, chồi non nhú mầm, hoa cỏ thi nhau đua nở phô trọn đủ màu sắc mỹ miều, bông nào bông nấy cũng nở rộ vươn thẳng về phía trời xanh. Còn cây hồng quanh song chắn, chỉ trong một đêm mà đã bung nở trắng xóa, một màu trắng tinh khôi bao bọc dinh thự tạo cho nó có vẻ đẹp như tòa lâu đài cổ của vua chúa ngày xưa. Quý phái! Thanh lịch! Trang nghiêm...

"Bạch Hắc, chị Huệ, đẹp quá phải không?"

Chị Huệ thẫn thờ một lúc: "Ôi trời ạ, hôm qua còn bình thường sao hôm nay cảnh trong vườn lại đẹp thế, cứ như được bà tiên dùng đũa thần biến ra ấy."

Linh Chi gật đầu lia lịa hưởng ứng: "Ưm ưm, cứ như được biến ra vậy."

Các chị nói đúng, đúng là được biến ra đấy. Nhưng không phải bà tiên mà...là con ma đầu nấm...cũng không phải đũa thần...mà là lọ thuốc độc. Thuốc độc? Hay thuốc tiên?

"Bạch Hắc, Bạch Hắc..." Linh Chi gọi nhưng Bạch Hắc nhìn đến đờ đẫn.

Đẹp đến nỗi đờ đẫn, đẹp hệt như...hắn. Lần đầu gặp hắn, Bạch Hắc cũng bị vẻ đẹp trắng ngần tinh khiết này thu hút. Đẹp đến nỗi mê hoặc người khác, khiến Bạch Hắc không thể rời mắt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro