Chương 16: Nỗi buồn trong hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hắc chạy một mạch đến căn nhà nhỏ sau khu nhà chính, chẳng gõ cửa tử tế đã xông vào.

"Đại thiếu gia, đại thiếu gia,..."

"..." Không một tiếng động

Cậu ta không có ở nhà sao, mọi ngày có đi đâu đâu chứ!

Bạch Hắc ngơ ngác tìm kiếm khắp tầng một, tầng hai mà chẳng thấy bóng dáng ai. Tìm một hồi cô hình như nghĩ ra gì đó, liền chạy về phía gốc cây hồng trắng chiều hôm qua.

***

"Phu nhân hôm nay cảnh sắc bên ngoài đúng là quá đẹp, sao lại trùng hợp nở đúng ngày phu nhân cưới chủ tịch vậy chứ?" Nữ hầu bên trái giở giọng nịnh nọt.

"Đúng, đúng, chắc là muốn chúc mừng người đây mà." Nữ hầu bên phải cũng không kém cạnh, hùa theo nịnh hót.

Vị phu nhân sắc đẹp như hoa, trẻ trung tươi tắn, nghe vậy thì đắc ý không giấu nổi nụ cười rộng đến mang tai: "Haha, là cố ý nở vì ta sao? Thông báo xuống tăng lương cho người làm vườn đi. Cho người đi chuẩn bị, tối nay ta và chủ tịch sẽ dùng bữa dưới dàn hoa này."

Vị phu nhân vừa đi vừa cười nói vui vẻ đột nhiên thấy người trước mặt thì hai mắt tối sầm, mặt mày đanh lại, nghiến răng nhẹ.

Bà ta đi nhanh đến trước mặt người con trai đang ngồi xe lăn giữa rừng hoa trắng xóa, gằn giọng thể hiện sự ghét bỏ: "Tạp chủng, mày ra đây làm gì?"

Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cặp kính dày che hết biểu cảm trong mắt hắn.

Vị phu nhân tự dưng giận dữ đùng đùng: "Cảnh đang đẹp mà nhìn thấy mặt mày đúng là mất hết cả hứng. Mày nhìn gì, tưởng đeo cặp kính to đùng thế thì tao không biết mày đang lườm tao à?" bà ta giơ tay giằng lấy cặp kính trên mặt hắn, ném mạnh xuống đất.

"Keng" cặp kính vỡ vụn.

Kính vỡ, để lộ đôi mắt xanh biếc không một tia cảm xúc. Hắn nhìn bà ta chằm chằm, trong ánh mắt toát ra khí lạnh như hàn băng ngưng tụ ở hai đầu trái đất.

Tháo kính hắn là bà ta chủ động, nhưng nhìn thấy ánh mắt hắn làm bà ta chợt run sợ, cả người bỗng lạnh toát. "Mày... mày dám nhìn tao bằng đôi mắt ghê tởm ý à? Cái thằng tàn phế, phế vật như mày mà cũng dám ngước nhìn tao. Haha, sao, hôm nay là ngày giỗ của mẹ mày nên mày cảm xúc dạt dào mới ló mặt ra đây. Mày xem mụ ta chết lâu như vậy vốn đã chẳng ai để ý nữa, đến chủ tịch cũng không về thắp nén hương cho mụ ta."

Nói đoạn bà ta liếc nhìn tóc hắn, ánh mắt khinh bỉ: "Hừm mái tóc của mày giống hệt con mẹ mày, làm tao ghê đến muốn ói. Màu trắng như tóc người già sắp chết. À mà con mẹ mày cũng vì bị bệnh chết, mày chẳng mấy cũng sẽ chết như mẹ mày thôi. Nếu biết sẽ chết hay mày chết luôn đi cho không khí bớt ô nhiễm."

Hắn cười lạnh, hướng ánh mắt về không trung nhìn những đóa hồng trắng, không thèm trả lời bà ta.

Bà ta thấy hắn vẫn bình tĩnh thì càng điên tiết hơn, nhìn vào gốc hồng trắng mà hắn đang ngắm: "Haha, muốn mang hoa hồng này về cúng mẹ mày à? Lan, Mỹ, kêu tất cả người làm cắt hết hoa hồng xuống, giẫm nát, không được để một bông nào còn sót lại."

Hai người hầu Lan, Mỹ bên cạnh bà ta, nghe lệnh sai bảo thì chần chừ không đi, làm bà ta càng cáu thêm, quát: "Không đi, muốn bị đuổi việc sao?"

"Dạ, dạ" Hai người vội chạy đi thông báo.

Sai bảo xong, bà ta quay đầu nhìn hắn, đắc ý định chửi rủa thêm vài câu nhưng hắn vẫn ngồi đó, mặt không biến sắc, cũng chẳng buồn nhìn bà ta lấy một cái.

"Hừm, súc vật thì sao dám nhìn con người chứ?" nói xong bà ta quay đầu bỏ đi.

Gió lạnh thổi qua, đưa những bông hồng trắng nhẹ nhàng lung lay, tiếng lá cây khô xào xạc chao chậm trên mặt đất như tạo một bản nhạc buồn. Trong hơi gió phảng phất một mùi thơm dịu của cây cỏ hòa lẫn mùi lạnh của tiết trời vào thu.

Hắn ngồi đó, giữa một cảnh tiên cảnh mộng vô cùng hòa hợp, tưởng chừng hắn mới là họa tiết chính của bức họa, tất cả cảnh xung quanh nở rộ lên chỉ để làm nền cho vẻ đẹp của hắn. Một bức tranh... cô đơn.

Bạch Hắc đứng sau gốc cây to, nhìn hắn bơ vơ ngồi đó, bơ vơ chịu đựng tất cả những lời chỉ trích, chửi bới. Những làn gió lạnh thổi qua mái tóc trắng, thổi qua thân hình ốm yếu, thổi luôn cả hồn Bạch Hắc về một chốn nào đó.

Mũi Bạch Hắc tự dưng thấy khó chịu, mắt cũng cay cay.

Đôi mắt cận của hắn nhìn bóng hồng trắng nhòe mờ trước mặt như thể nhìn xuyên qua nó thấy một bóng hình khác...bóng hình một người phụ nữ tươi cười vui vẻ, hiền hậu. Cũng đã 23 năm trôi qua rồi, tất cả đều lụi tàn, cảm xúc của hắn cũng vậy, yên tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng.

Hắn nhắm mắt lại, hít thở luồng khí lạnh của trời thu... Đột nhiên, có một bàn tay ấm áp nào đó chạm vào đầu hắn.

Hắn giật mình cảnh giác quay ra sau nhìn, thấy mờ mờ một cô gái da ngăm ngăm tay đang cầm chiếc mũ đội lên đầu hắn, đội xong thì với chiếc áo vắt ở cánh tay khoác lên người hắn, vừa làm vừa dịu dàng hỏi: "Cậu mặc ít như vậy nhỡ cảm thì sao?"

Bạch Hắc nở nụ cười thân thiện như lần đầu tiên gặp hắn, đi đến trước mặt hắn, nói: "Bây giờ thời tiết lạnh lắm, em làm bữa sáng rồi hay chúng ta vào nhà nhé?"

Ánh mắt hiền hòa không một chút vẩn đục, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, tất cả hiện lên trong đôi mắt xanh của hắn chỉ mờ mờ, ảo ảo, nhưng mặt hồ yên lặng trong lòng hắn hình như bị Bạch Hắc khuấy động rồi.

Hắn nhìn cô chằm chằm, như bông hoa hướng về mặt trời, giọng trầm đáp: "Được."

Bạch Hắc tươi cười tít cả mắt, vòng về sau đẩy xe cho hắn, cố ý nói to một chút phá vỡ bầu không khí thê lương: "Vậy ta đi thôi, đi ăn món nhiều canxi nào?"

Hắn: "..."

Bạch Hắc: "Bếp trưởng Đinh hôm nay làm món cá hầm rất ngon, em cố ý đến sớm lấy khúc to nhất mang đi đấy."

"..."

"Hôm nay thời tiết hơi lạnh nhưng cảnh sắc thì đẹp ha, trời này mà cầm một ly trà ấm ngồi trên ban công đọc một cuốn sách thì đúng là lãng mạn hết sảy"

"..."

"À à, em sẽ đi hái ít hoa nhài bỏ vào nấu trà rất tốt cho sức khỏe."

"Hoa bị kích nở, không có dưỡng chất đâu."

Bạch Hắc "..." cứng họng.

Hắn tự dưng nở nụ cười nhẹ: "Trắng Đen à, cô chắc phải theo tôi lâu dài rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro