Chương 30: Mưa và cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa như thác lũ từ trên trời đổ xuống, ào ào, xối xả. Gió bên ngoài cũng đã "rít" từng cơn lật đổ mấy gốc cây trong vườn.

Vũ Khánh Minh ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính, chốc chốc lại liếc đồng hồ.

Bỗng nghe tiếng cửa "cạnh" một cái, đôi lông mày đang nhíu chặt của hắn chợt giãn ra, trên môi chuẩn bị sẵn một nụ cười, nói: "Sao hôm nay cô lâu thế, tính bỏ tôi chết đói phải không?"

Cô gái đằng sau nghe vậy thì giật bắn mình, run run, rối rít xin lỗi: "Xin lỗi đại thiếu gia, em biết lỗi rồi mong cậu tha cho em, tại trời mưa to quá, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu ạ."

Giọng lạ? Hắn quay xe lại nhìn chằm chằm vào cô hầu cách đó không xa đang run cầm cập, lạnh lùng hỏi: "Bạch Hắc đâu?"

"Dạ...dạ, thưa cậu em không biết, em chỉ biết quản gia Trần sai em đến đưa cơm cho cậu thôi ạ."

Hắn nghe vậy, mày chau lại, cười nhếch mép: "Không phải là bán đồ của ta giàu rồi nên tính trốn việc đó chứ, hừm, Trắng Đen cô được lắm, nhưng có trốn cũng không thoát được đâu!"

Cô hầu bên cạnh thấy biểu cảm của Vũ Khánh Minh thì sợ run người, bao nhiêu lời đồn thổi lại dồn về kí ức, cô ta cố gắng dọn đồ ăn lên bàn rồi chuẩn bị té cho nhanh.

Hắn liếc bàn đồ ăn thì thấy mẩu giấy nhỏ.

"Hôm nay em bận chút việc nên không đưa cơm cho cậu được, chứ em không có trốn. Nhắc lại em không có trốn, đừng có kích hoạt chất nổ hay điện giật gì đấy. Cậu ăn ngon nha. Tối em về. Bạch Hắc."

Vũ Khánh Minh đọc mẩu giấy, khóe miệng bất giác lại cong lên: "Coi như cô biết điều... nhưng để lại lời nhắn thế này..." trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một cảnh trong tiểu thuyết của cô, người vợ để lại nhắc nhở chồng rằng hôm nay mình về muộn.

Chỉ khi là người một nhà thì mới phải nhắn cho nhau như vậy... Đúng không nhỉ?

19h, Khánh Minh ngồi trên ban công tằng hai ngắm nhìn mưa.

20h, hắn dịch xuống tầng một ngồi tay cầm điện thoại khư khư.

21h, hắn mở toang cửa chính ngồi luôn bên cạnh, mặc cho gió bên ngoài có hoành hành kinh khủng thế nào, mắt dõi ra ngoài như để đang tìm kiếm gì đó.

"Tinh...tinh...tinh" điện thoại Bạch Hắc kêu mãi không thôi.

Linh Chi nhìn chị Huệ: "Chị, hay mình nghe máy hộ Bạch Hắc đi, cái người tên "A.A.A" này gọi mãi mấy chục cuộc rồi."

Chị Huệ lầu bàu: "Cái đứa này lại đi đâu nữa không biết, điện thoại nó để làm cảnh hay sao mà không bao giờ chịu nghe." tay cầm điện thoại bấm nghe: "Alo ai đấy ạ?"

Đầu dây bên kia giọng nam gắt gỏng quát to: "Trắng Đen, cô được lắm giờ mới chịu nghe máy của tôi, nói là tối về mà sao giờ vẫn chưa qua đây, đến nhanh lên cho cô 5 phút."

Chị Huệ giật bắn mình, dịch điện thoại cách xa, mặt mày tái mét nhìn Linh Chi: "Chết rồi, chết rồi là đại thiếu gia, là đại thiếu gia gọi."

Linh Chi hai mắt trợn tròn, miệng lẩm bẩm: "Là sát nhân hàng loạt trong truyền thuyết sao?"

Chị Huệ tay run, giọng run nói lắp bắp: "Thưa cậu Bạch Hắc hiện không có ở đây, cậu có cần em chuyển lời hộ không ạ?"

Người bên kia im lặng vài giây, giọng trầm hơn: "Bạch Hắc chưa về sao?"

"Dạ chưa ạ."

"Cô ấy bảo đi đâu không?"

"Dạ không!"

"Tút, tút, tút..." điện thoại cúp máy.

Chị Huệ cả người toát mồ hôi lạnh, vài giây sau hoàn hồn lập tức mặc áo mưa, sai Linh Chi: "Tìm Bạch Hắc ngay, nếu nó mà không đến trước mặt đại thiếu gia bây giờ chắc nó sẽ là nạn nhân tiếp theo mất!"

Vũ Khánh Minh lật máy tính lên, gõ liên hồi một dãy số lạ, lập tức trên màn hình hiện lên một bản đồ với chấm đỏ nhấp nháy không ngừng.

Nhìn bản đồ một lúc, lại liếc ra ngoài nhìn thời tiết, gió rét rít gào, mưa nặng hạt, mặt hắn bất giác nhăn lại, vội vã lăn xe ra ngoài.

***

"TRẮNG ĐEN... TRẮNG ĐEN... cô đâu rồi?" tiếng ai đó gào thét dữ dội át cả tiếng mưa, tiếng gió.

Trong chiếc hang tối om như mực, Bạch Hắc ngồi co ro một góc, vùi đầu vào gối mà ngủ, nghe thấy ai gọi thì mắt nhắm mắt mở ngáp một cái.

"Giọng ai nghe quen quen?... Hình như... của Vũ Khánh Minh" Bạch Hắc nhớ đến cái tên Vũ Khánh Minh thì bật đứng dậy, chạy ra ngoài cửa hang nheo mắt nhìn: "Cậu ta làm gì ở đây trong cái thời tiết khủng bố này thế?"

"TRẮNG ĐEN..." Khánh Minh hét lên, giọng như đã khàn "TRẮNG ĐEN... cô đâu rồi?"

Dưới bầu trời đêm, Bạch Hắc nhìn thấy một đốm sáng nho nhỏ chiếu loạn xạ lung tung khắc nơi thì cũng gào lên: "Đại thiếu gia. Đại thiếu gia. Em ở đây. Em ở đây..."

Đốm sáng đằng kia hình như nghe thấy, chiếu ánh sáng lại chỗ cô, ánh sáng dần dần to lên thành một chùm sáng chói mắt.

Trong chiếc hang phản ánh sáng của đèn pin, trước mặt Bạch Hắc một người con trai ngồi trên xe lăn cả người ướt như chuột lột, từ đầu đến chân lấm lem bê bết bùn đất. Dưới mái tóc trắng vẫn nhỏ từng giọt liên tục, một gương mặt hốt hoảng, lo sợ đang thở hổn hển nhìn cô chằm chằm.

LỜI CỦA TÁC GIẢ: Cầu LIKE, BÌNH LUẬN, CHIA SẺ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro