Chương 31: Thân nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hắc mở đôi mắt to tròn nhìn Khánh Minh đến ngơ ngác. Hắn cũng nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới như để xác minh là cô không sao.

Không gian yên lặng hồi lâu, Bạch Hắc giờ mới sửng sốt, vội vàng chạy lại đưa tay lau khuôn mặt đầy nước mưa của hắn, lo lắng nói: "Aida thời tiết mưa to thế này cậu lên đây làm gì? Ướt hết người rồi về bị cảm thì phải làm sao? Gió ngoài kia còn mạnh giật như cấp 16, 17 cậu lại dám leo lên núi, muốn bị thổi bay luôn sao? Cả người thì bê bết bùn, có phải cậu bị ngã không vậy, đưa tay em xem bị thương chỗ nào để về sát trùng. Trời ạ vết thương rách to thế này, không được không được về phải..."

Gì đây, dám lên giọng mắng hắn, vì ai mà hắn phải khổ vậy?... Rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nếu gặp Bạch Hắc hắn chắc chắn phải hành cô cho hết giận, như: giật điện, tiêm dung dịch mới chế, đem đi làm vật thí nghiệm,... Nhưng lúc này... khi bàn tay ấm áp của Bạch Hắc chạm vào khuôn mặt lạnh buốt của hắn, nắm lấy bàn tay cứng như băng của hắn... Hắn lại cứng họng không biết nên nói gì!

Bạch Hắc đang nói một lôi một hồi thì nhận thấy Khánh Minh im lặng một cách quái đản, cô cúi xuống ngó khuôn mặt hắn thì thấy mặt hắn đang đỏ rực như cà chua chín, bàn tay phản xạ không điều kiện đưa lên trán hắn sờ, giọng nhỏ nhẹ hơn bình thường: "Đại thiếu gia cậu sốt rồi sao?"

Hai mắt nhìn nhau, mặt hắn lại càng đỏ hơn vội quay đi chỗ khác. Bạch Hắc ngang ngược dùng cả hai tay cố định đầu hắn, dí sát mặt kề mặt để cảm nhận thân nhiệt của hắn: "Thiếu gia, chết rồi, có khi cậu sốt 39-40 độ mất, cậu nói gì đi, hay cậu sốt đến mất ý thức rồi."

Hắn nhìn Bạch Hắc không chớp mắt để yên cho cô làn càn, có chút tận hưởng hơi ấm từ bàn tay Bạch Hắc lan tỏa khắp mặt mình, lúc lâu sau mới húng hắng giọng, nói: "Không sao... Trắng Đen, cô có bị sao không?"

"Em không sao, định tạnh mưa sẽ trở về, còn cậu vì sao lại..." định nói tiếp thì trong đầu Bạch Hắc truyền đến một ý nghĩ điên rồ.

Cậu ta hà cớ gì phải lên đây... không phải vì mày sao?

Có phải dạo này không chịu viết tiểu thuyết nên não mày bị thiểu năng không Bạch Hắc. Ai rỗi hơi đi leo lên núi trong thời tiết khủng bố này, cơ thể thì không lành lặn, trong mưa giông thì gào tên mày đến khản cả cổ thế kia?

Cô nghĩ thôi đã thấy sửng sốt, khó hiểu, hỏi ngân từng chữ như không chắc chắn: "Cậu lên đây... để tìm em vì lo lắng sao?"

Vừa hỏi Bạch Hắc liền rụt tay về, mặt hắn không có gì sưởi ấm bị gió thổi lạnh cóng, giọng cũng lạnh theo: "Đúng là đi tìm Trắng Đen... nhưng là đi tìm xác, tôi định lôi xác cô về làm thí nghiệm chơi cho vui!"

Bạch Hắc nghe nửa câu trên thì tim đập nhanh rưng rưng cảm động, nghe tiếp nửa sau thì như bị thực tại kéo lại vả cho vài cái tỉnh mộng.

"Thế sao không để sáng mai ngớt mưa rồi đi tìm, nhặt xác thôi mà có cần phải khổ vậy không?"

"Sợ mưa to quá trôi mất xác, khó tìm."

🙂 "Hừm, tiếc quá mệnh em tốt nên phải hơn trăm tuổi mới chết, muốn nhặt xác em thì cậu đi chế thuốc trường sinh bất lão là vừa." Bạch Hắc giận dỗi ngồi "bịch" xuống nền đất.

Bạch Hắc từ trước đến nay vốn là người dễ tính chẳng 'giận' ai lâu bao giờ, chứ đừng nói là "dỗi". Đối với Bạch Hắc đó là một từ quá xa xỉ. Hồi trước chị cô thường có những buổi dạy đời cho cô, chị bảo con gái thời nay phải biết "dỗi", phải biết "tăng giá" thì cánh đàn ông mới biết trân trọng, chiều chuộng. Nó chính là vũ khí bí mật của con gái.

Bạch Hắc chau mày: "Em chẳng hiểu chị nói gì?"

Chị Bạch Hắc cốc cho cô một cái: "Cái con mù tình trường như mày, dỏng tai lên mà nghe chị mày chỉ cho mấy đường cơ bản. Ví dụ nhé, bọn con trai quên không nhắn tin dỗi 8 tiếng, ơ kìa lôi giấy bút ra ghi đi." Bạch Hắc vội vớ lấy quyển sổ ghi thật, chị cô gật đầu tỏ ý hài lòng, tiếp tục nói: "Thứ hai, bọn con trai quên không mua quà ngày kỷ niệm giận một ngày, trường hợp đặc biệt quan trọng đây, nếu nó cho ta "leo cây" thì cứ lấy số giây chúng đi muộn nhân với 50 sau đó cho số mũ 1000 vào."

Bạch Hắc tá hỏa, bút rơi xuống đất: "Chị "tăng giá" kiểu ý thì ai thèm mua? Sống trên đời phải ăn ở cho tốt chứ!"

Chị cô hất hàm, phổng mũi: "Thế mà anh rể mày vẫn mua đấy thôi. Mày đừng suốt ngày theo ông nội học đạo nọ phép kia, ông toàn dạy mấy cái đâu đâu. Triết lý quá, tốt bụng quá người ta lại tưởng mình hiền. Phải để người ta biết mình là công chúa mà cung phụng nhớ chưa!"

"Thôi em vẫn nên làm phù thủy thì hơn!"

Vậy mà bây giờ Bạch Hắc đang "tăng giá".

"Tăng" một chút thôi, chắc cậu ta vẫn mua nổi. Bạch Hắc thầm nghĩ.

Nhưng chưa cô chưa tăng được bao lâu, đằng bên kia bỗng "hắt xì" liên tục bốn năm cái, đánh bay mấy cái 'giá" ra chuồng gà để lại một cắc cũng không còn.

Bằng chứng là Bạch Hắc vội vàng chạy lại, lo lắng, hỏi han: "Cậu sao vậy, tự dưng người cậu lạnh thế?" cô đẩy xe lăn của hắn vào sâu hơn trong hang tránh gió, mắt liếc ra nhìn trời vẫn mưa xối xả không ngớt, môi bỗng mím chặt.

Chết tiệt, thời tiết cứ thế này thì làm sao xuống núi được. Lên là một chuyện chứ lúc xuống nhỡ trơn quá cả hai mà lăn xuống đập đầu vào đá thì chết mất... Cô suy nghĩ một lúc lại quay sang nhìn Khánh Minh đang cố nén những cơn run bần bật.

Đành làm liều vậy.

LỜI CỦA TÁC GIẢ: Theo bạn Bạch Hắc định "làm liều" gì? :> :> Hi Hi Hi.

A. Làm liều, cởi áo lấy thân nhiệt ấm nóng của mình ủ ấm Khánh Minh.

B. Ôm Khánh Minh, che chở gió cho cậu ta.

C. "Thịt" luôn cho nóng chứ nghĩ nhiều làm gì, đằng nào thì đọc giả cũng đang hóng cảnh giường chiếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro