Chương 41: Lần gặp cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tia nắng vàng óng ánh chiếu qua vòm cây cổ thụ.

Vù...vù, tiếng rì rào đung đưa theo gió của từng chiếc lá.

Trên bãi cỏ xanh ngắt trải dài mênh mông vô tận có hai cô gái.

Cô gái tóc trắng: "Bạch Hắc à cảm ơn cháu nhiều lắm, được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của thằng bé ta đã mãn nguyện rồi. Thực sự cám ơn cháu."

Bạch Hắc lười biếng nằm dài trên thảm cỏ, nói: "Vậy là phu nhân đã quyết định sẽ đi rồi ạ?"

Cô gái tóc trắng nhìn ra phương trời xa: "Ưm, đến lúc ta phải đi rồi, trước khi đi ta muốn báo đáp cháu."

Bạch Hắc ngồi dậy nhìn vào khuôn mặt mờ ảo của phu nhân, cười tươi, lắc đầu: "Không cần đâu ạ, khi nhận lời giúp phu nhân cháu chỉ nghĩ đến có thể giúp người siêu thoát chứ chưa từng nghĩ đến báo đáp, người ra đi thanh thản là cháu vui rồi."

"Nhưng ta thực sự muốn báo đáp cháu, hãy nói đi cháu muốn gì ta sẽ có hết sức làm trước khi ra đi."

"Thật sự không cần ạ." Bạch Hắc lắc đầu.

"Thôi mà, hãy coi như đây là món quà chia tay ta dành tặng cháu."

Cô gái tóc trắng bám chặt lấy Bạch Hắc lắc qua lắc lại làm cô cũng bối rối, suy nghĩ một lúc rồi nhoẻn miệng cười nói: "Vậy phu nhân có thể làm cho cháu được nghỉ mấy ngày lễ dài hơn người khác không ạ?"

"Chỉ vậy thôi sao? Sau bao nhiêu năm tu thành lệ quỷ ta thậm chí còn có thể làm cho cháu trúng sổ số được đấy."

"Ha ha ha. Cám ơn phu nhân ạ, nhưng thế là đủ rồi, cháu chỉ muốn có thời gian nghỉ ngơi."

Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh, phúc hậu của Bạch Hắc cô gái tóc trắng không kìm được mà ôm chầm vào lòng: "Vất vả cho cháu rồi, nhưng đừng lo lúc trước là cháu bảo vệ Khánh Minh từ giờ trở đi nó sẽ bảo vệ cháu cả đời."

"Ha ha ha" Bạch Hắc cười khan vòng tay ôm lại phu nhân, lòng thầm nghĩ hắn để cho cô sống yên ổn là cảm tạ hắn lắm rồi.

Cô gái tóc trắng hôn nhẹ lên má Bạch Hắc: "Theo ta thấy thì nó đã đưa chìa khóa nơi bí ẩn nhất của mình cho cháu rồi chỉ đợi cháu bước vào mở thôi, Belle-fille", rồi dần dần cả người hóa thành đốm sáng bay lên trời cao.

Bạch Hắc tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở lẩm bẩm "be le fi le là gì?"

***

Trong dinh thự lớn, từng tốp người hầu đi lại tấp nập làm việc, ai nấy cũng mặc quần áo dày ụ vừa đi vừa run lập cập, miệng nói còn thở ra khói trắng vì cái lạnh giá rét của mùa đông.

Vậy mà, ...

Trong căn cứ bí mật dưới lòng đất, Bạch Hắc người quấn chăn bông, ngồi duỗi chân trên ghế sofa, xem tivi siêu to như rạp chiếu phim, miệng vừa nhai hết gói bim bim thì robot lại mang đến cho một cốc cacao nóng.

Xem tới xem lui cũng đã xem 3 tiếng rồi, Bạch Hắc ngán ngẩm tắt tivi quay ra nhìn một góc gần đó thấy Khánh Minh tay vịn vào lan can, chân nhấc từng bước khó khăn, chậm chạp, cả người mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Bạch Hắc cắp cái chăn quấn quanh người đi đên đứng trước lan can ngồi thụp xuống, thò hai bàn tay ra vỗ vỗ: "Đại thiếu gia cố lên, cố lên."

Khánh Minh nhìn thấy cô, miệng bất giác nhoẻn lên cười tít cả mắt, bước chân hướng về trước có chút vội vàng.

Đột nhiên "thụp". Cả người hắn tự dưng mất lực, đầu chúi xuống đất, Bạch Hắc như có phản xạ vô điều kiện chạy vụt lại ôm chầm lấy hắn, hai mắt cô nhắm chặt lại chuẩn bị sẫn sàng đập đầu xuống đất.

...Nhưng... hình như không có chuyện gì xảy ra... chỉ thấy phía dưới đầu mềm mềm như có bàn tay đang vuốt tóc cô.

Bạch Hắc mở mắt ngẩng đầu nhìn người phía trên, hai tay hắn run rẩy đỡ đầu cho cô, khoé mắt đỏ hoe, đôi đồng tử xanh ánh lên tia dịu dàng trìu mến nhưng lại có chút xót xa.

"Bạch Hắc lần sau đừng làm thế nữa, nếu tôi có ngã hay bị bất cứ chuyện gì cũng đừng lao mình vào như vậy, nhớ nhé."

Đã hai mươi năm không đi lại nên hai tháng đầu luyện tập hắn liên tục ngã, cứ mỗi lần như vậy Bạch Hắc lại chạy vào đỡ đau cho hắn. Hắn sợ cái tính lúc nào cũng xả thân vì hắn của Bạch Hắc, bởi nó làm hắn cảm thấy mình thật yếu kém, chẳng được tích sự gì, luôn làm khổ cô. Nên hắn toàn lựa lúc đêm khuya hoặc sáng sớm để tập một mình mà không có cô hoặc mua thật nhiều đồ ăn dụ cô đi chỗ khác chơi. Gần về đây hắn đã tự đi lại được hơi hơi thì mới để cô ở bên cạnh.

Đúng lúc hắn đang nhìn Bạch Hắc đến đờ đẫn thì điện thoại cô reo lên: "Tinh.tinh.tinh..."

"Alo Quản gia Trần ạ." Bạch Hắc nhắc máy nghe.

"Ưm Bạch Hắc à, mai với ngày kia cháu được nghỉ nhé."

Bạch Hắc ngơ ngác, hỏi: "Mai là ngày gì mà được nghỉ ạ?"

"Ơ cái con bé này quên hết thời gian rồi à, ngày kia là Noel rồi!"

Bạch Hắc hai mắt tròn xoe sáng lắp lánh: "Ở đây Noel mà mọi người cũng được nghỉ ạ?"

"Không có mình cháu được nghỉ thôi, thế nhé ta nhiều việc lắm, đi chơi vui vẻ đừng có ở lại làm việc nữa. tút...tút...tút." đầu bên kia nói chắc chắn như kiểu cô được nghỉ là lẽ hiển nhiên không cần bàn rồi tắt máy.

Ôi trời vị phu nhân này đáp ứng nguyện vọng cũng nhanh quá đi, hahahahaha thiên linh linh địa linh linh cảm tạ phu nhân, cháu thật sự nhớ nhà quá rồi, phải về đi chơi ăn uống thả ga mới được... Mà khoan, hình như cô quên mất ai đó.

Bạch Hắc quay ra thấy Khánh Minh đứng trước mặt nhìn cô chằm chằm, hai mắt hắn cụp xuống buồn buồn nói: "Tôi quên mất mai Trắng Đen được nghỉ nhỉ, vậy cô định làm gì?"

Cô trả lời không thèm suy nghĩ: "Còn làm gì nữa, tất nhiên là đi ra khỏi cái dinh thự lắm drama này nghỉ dưỡng hai ngày rồi."

Bạch Hắc nói xong mới thấy mình đúng là ngu, hắn lúc nào cũng túm cô chặt như trói gà thì đi thế nào được mà đi. Cô nhìn hắn từ trên xuống dưới thấy biểu cảm bí xị của hắn thì thêm lời: "Em về nhà hai ngày thôi xong sẽ trở lại đây ngay, thiếu gia đừng lo lắng."

Hắn vẫn bí xị không nói gì, Bạch Hắc phát hoảng sợ hắn lại đang nghĩ cái gì quái dị để ép cô ở lại, đành dùng giọng ngọt ngào nhất, nhỏ nhẹ nhất nói: "Thiếu gia cho em nghỉ nha! Được không ạ? Thiếu gia..."

Hắn nhìn cô một lúc rồi quay đi luyện tập tiếp chỉ để lại một câu: "Được."

***

Khánh Minh đứng trên ban công nhìn Bạch Hắc lưng khoác balo hí hửng ngồi lên xe chạy ra khỏi dinh thự, mắt hắn hiện lên mấy tia thất vọng.

Đúng là hắn đã nói cho cô về, nhưng không nhất thiết phải về ngay trong buổi tối chứ.

Chẳng lẽ cô ghét hắn đến vậy, một phút cũng muốn thoát khỏi hắn.

Lời tác giả: Belle-fille tiếng Pháp có nghĩ là con dâu nhé. :3 :3 :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro