Chương 42: Noel (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đặt chân đến căn phòng nhỏ ở Hà Nội, Bạch Hắc vứt tất cả xuống đất, lao "Phịch" lên cái giường thân quen yêu dấu ngủ một mạch đến 11h trưa hôm sau.

11h trưa dậy đi ăn sáng sau vì ăn no quá không làm được việc gì ngoài hít thở nên quyết định ngủ cho tiêu cơm, đến lúc tỉnh dậy thì đã 7h tối.

7h tối khi tỉnh dậy thì đi úp tạm mì ăn cho đỡ đói, ăn xong định lướt facebook 2 phút cập nhật thông tin sau đó thì sẽ đi viết "thịt" tặng con dân, nhưng ai ngờ Bạch Hắc lướt xong thì đã 12h đêm, nên lại lết xác lên giường ngủ.

Thế là kết thúc ngày nghỉ quý giá đầu tiên của Bạch Hắc.

....................

Gà còn chưa gáy Khánh Minh đã dậy xuống căn phòng bí mật tập luyện, vừa tập vừa liếc đồng hồ canh giờ cơm sáng Bạch Hắc mang đến.

"Cốc cốc cốc" Cánh cửa vừa mở ra, một nữ hầu khác rón rén, kính cẩn đưa cơm tới. Nữ hầu bước vào cửa, chứng kiến khuôn mặt hớn hở của hắn từ từ nhăn lại đáng sợ như Tu La thì tim rớt ra ngoài, kêu la chạy bán sống bán chết.

Hắn chẳng buồn quan tâm, đi lấy chiếc chăn bông hôm qua Bạch Hắc đắp quấn quanh mình ngồi đọc sách, vừa đọc vừa dụi dụi đầu vào chiếc chăn ngửi mùi hương dịu ngọt còn vương vấn trong mỗi sợi bông.

Đến tối lại lôi truyện Bạch Hắc ra đọc tiếp, đọc đến ngủ quên lúc nào không biết.

Vậy là kết thúc một ngày nhàm chán, vô vị của Khánh Minh.

.............

Gió rít qua từng khe cửa mang theo cái lạnh vốn có của mùa đông làm Bạch Hắc lười biếng kéo chăn lên chùm kín người tiếp tục ngủ.

Nhưng trong ngày trọng đại như vậy thân lại mang trọng trách "Thiên Hậu" ai cho cô ngủ chứ.

"Tinh tinh tinh..." Điện thoại Bạch Hắc rung lên liên hồi.

Bạch Hắc mắt vẫn nhắm, thò bàn chân với chiếc điện thoại, lấy ngón chân lướt qua ngàn hình một cái tắt chuông điện thoại sau lại rụt về ủ ấm trong chăn.

Điện thoại vừa tắt được một phút thì lại tiếp tục reo. "tinh...tinh...tinh...tinh..." nghe quá inh tai Bạch Hắc đành lọ mọ chui cái đầu ra nghe máy.

Vừa mới đặt vào tai còn chưa kịp "alo" đầu dây bên kia đã quát ầm lên: "Bạch Hắc dậy ngay viết truyện nộp nhanh lên."

Bạch Hắc nheo cặp mắt cận nhìn dòng tên đề "Chị Lan quản lý" xong nói bằng giọng ngái ngủ: "Sao vậy chị?"

"Còn sao với trăng gì. Tường nhà sắp sập rồi kìa, vào trang truyện của em mà xem đi."

Bạch Hắc nghe xong phát hoảng, dụi dụi mắt, tay với cái kính, nhìn bình luận trong truyện.

Độc giả 1: "Sao dạo này không thấy Tiểu Hắc Thỏ đăng truyện vậy, Tiểu Hắc Thỏ ơi bọn em đói lắm rồi, nhanh phân phát "thịt" đi!!!"

Độc giả 2: "Truyện Tiểu Hắc Thỏ làm sao hay bằng Bạch Liên Hoa tỷ tỷ chứ, thế mà cũng xứng làm Thiên Hậu, nhanh soán ngôi cô ta đi là vừa."

Độc giả 3: "Thịt của Tiểu Hắc Thỏ thối rồi không ăn được nữa, quay ra đọc của Bạch Liên Hoa thôi"

.... Bạch Hắc gân xanh nổi đầy mặt, cả người nóng bừng bừng vào xem bảng xếp hạng thì thấy mình bị tụt xuống top 5 lận.

A...A...A...A...A...A...A...A...A...A...A...A...A....

"Hừm, mình chỉ tạm ẩn cư một thời gian thôi mà dám lộng hành à?" Bạch Hắc như lên cơn điên, hai mắt tràn đầy lửa giận.

"Bạch Liên Hoa à, hừm" Bạch Hắc nhếch môi cười "Thiên Hậu ta sẽ càn quét cho thành trì của người trở về thời kì đồ đá luôn."

Nhưng...càn quét kiểu gì giờ, "quân doanh" của cô không một bóng người.

A...A...A không nghĩ được gì, trong đầu mình lú toàn thịt mỡ do tên Khánh Minh hai tháng nay nhồi rồi. Rốt cuộc phải viết sao đây? Cảnh làm thế nào mới kích thích đây? Hay cho vào choảng nhau mấy chục hiệp luôn sau về... Không được, quá nhàm chán, quá vô vị.

Đang vò đầu bứt tai thì tự dưng ngoài cửa nhà có tiếng gõ: "Cốc. cốc. cốc"

"Ai?" bà mày đang bận ***. Bạch Hắc chửi đổng, vác khuôn mặt khó ở ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở, Khánh Minh ló đầu vào nhìn thấy Bạch Hắc thì cười tít mắt: "Chào Trắng Đen."

...1 giây...2 giây...giây thứ 3 "Rầm" tiếng cửa đóng lại, để lại khuôn mặt ngơ ngác của hắn.

Bạch Hắc lao như điên vào nhà dọn dẹp với tốc độ thần thánh.

A... "tam giác" ở ghế...Chết chết còn "cặp đòn gánh" vắt ở giường...còn gì không ta, tí quên mấy hộp mì chưa rọn...Mẹ kiếp, tự dưng đến đây làm gì?

Giây thứ 5. "Cạch" cánh cửa mở ra hắn nhìn Bạch Hắc từ trên xuống dưới mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển thì giấu vội đồ nghề phá cửa vào túi cười tươi rói với cô.

"Cậu...Cậu.." thở gấp "Đại thiếu gia, cậu đến đây làm gì?"

"Đến thăm Trắng Đen." hắn vừa nói vừa tự nhiên lăn xe lăn vào phòng cô, mắt nheo lại nhìn qua phòng một lượt rồi dừng trên chiếc máy tính còn đang để mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro