Chương 49: Đấu trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ tịch quay sang nhìn Khánh Minh đang chú tâm bóc xong cả chùm nho thì cười hỏi: "Con nghĩ sao về vấn đề này Khánh Minh?"

Hắn ngừng tay, liếc đống tài liệu một cái, nhìn chủ tịch mỉm cười, nói nhẹ bẫng: "Vấn đề này dễ thôi."

"Vậy anh chỉ giáo cho em với." Khánh Hoàng nhếch mép cười khinh bỉ, hỏi ngược lại. Giọng nói thì nhẹ nhàng, lễ phép nhưng tâm sâu thì lại muốn dìm Khánh Minh vào ngõ cụt.

Khánh Minh chỉ vào hình ảnh cùng tên khánh hàng phản ánh trên tập tài liệu: "Lời Khánh Hoàng nói có quá nhiếu sai sót. Đầu tiên: Các loại bao bì nhựa dẻo chủ yếu là các hóa chất cao phân tử PVC (polyvinyl clorur), PE (polyethylen)... Để đúc khuôn tạo dáng cho các bao bì này người ta phải thêm chất hóa dẻo (plasticizer) là các hóa chất có cấu trúc tương tự tạo thành nhóm gọi là các "dẫn chất phtalat" như monobutyl phtalat (MBP), dibutyl phtalat (DBP), benzylbutyl phtalat (BZBP), monomethyl phtalat (MMP)... Số liệu đo đạc ở đây cho thấy nhân viên của ta không hề ăn bớt tiền nguyên vật liệu, họ đã làm đúng quy trình chuẩn, bao bì này không gây ảnh hưởng đến sức khỏe cho con người."

"Thứ hai: Phạm Quế Liễu, cô ta là thư kí mới được bổ nhiệm ba tháng trước của công ty Tinh Khôi đối thủ nặng kí với tập đoàn chúng ta, nên rất có thể cô ta đang cố dìm hàng đặt điều cho tập đoàn ta."

"Thứ ba: Cô ta phản ánh cũng có phần đúng bao bì của chúng ta quá lòe loẹt, làm cho khách hàng rối mắt gây ảnh hưởng đến nội dung mà chiếc bánh muốn mang lại, nên không chỉ cắt giảm tối thiểu họa tiết mà còn phải bỏ toàn bộ cho một thông điệp khác ý nghĩ hơn."

Khánh Minh nói xong một tràng rõ dài, nhíu mắt cười nhìn Khánh Hoàng đang kinh ngạc bên cạnh, lại liếc ánh nhìn thâm sâu có phần khó lường của chủ tịch: "Suy nghĩ của con có thể còn nhiều chỗ chưa nhìn thấu vẫn nên để bố chỉ giáo cho Khánh Hoàng."

"Một nhà kinh doanh đã nói là nói đến cùng, còn phần giải pháp con quên chưa nói sao?" Khóe môi chủ tịch khó kìm nén được nụ cười thỏa mãn, chờ đợi.

"À con định để phần này cho Khánh Hoàng, dù sao em ấy cũng là giám đốc phụ trách dự án này." Đôi mắt xanh liếc nhìn Khánh Hoàng, tay lại tiếp tục bóc nho.

Chủ tịch lúc này mới chú ý đến Khánh Hoàng: "Vậy theo con, nên giải quyết sao?"

Dù sao cũng đã theo chủ tịch chinh chiến hơn 3 năm trên thương trường sao có thể thua một tên tự kỉ ru rú trong nhà suốt 20 năm, Khánh Hoàng nhếch môi cười: "Điều thứ nhất và thứ hai anh Khánh Minh nói cũng có điểm đúng nhưng vẫn cần xem xét lại, cũng có thể họ thống kê sai số liệu để ăn bớt tiền. Còn điều thứ ba con không đồng ý, bộ phận thiết kế đã tốn rất nhiều thời gian mới tạo được bao bì bắt mắt thu hút như vậy đâu thể nói bỏ là bỏ được, với lại đa số đối tượng chúng ta hướng đến là trẻ nhỏ nếu làm quá đơn điệu thì không thể để chúng chú tâm được. Anh nói đúng không Khánh Minh."

Bạch Hắc núp trong góc tim muốn rớt ra ngoài, túm đầu túm tai hồi hộp.

Khánh Minh bình thản, thần thái đĩnh đạc không một chút e ngại, thậm chí trên môi còn không ngừng cười thầm như thể Khánh Hoàng càng nói càng chọc cười hắn: "Vậy theo em đối tượng chính của chúng ta là trẻ nhỏ?"

"Không chỉ chúng ta mà tất cả tập đoàn sản xuất mảng bánh kẹo đối tượng chính đều là trẻ nhỏ, thanh niên."

Khánh Minh gật gù kiểu đồng ý, một lúc sau thì chỉ vào tiêu đề chính to lù lù chiếm một mặt giấy của tập tài liệu: "Có phải em quên rồi không dự án lần này là "sản phẩm cho Resort" mà những Resort ta cung cấp đều là những nơi nghỉ dưỡng hàng đầu thế giới chỉ giới thượng lưu mới hay lui tới. Nên ta không thể đánh đồng, phân tích sở thích của họ với những người bình thường được. Người bình thường họ bị thu hút bởi những yếu tố: rẻ, ngon miệng, bắt mắt. Còn giới thượng lưu điều họ quan tâm hàng đầu đó là chất lượng của sản phẩm họ đang dùng sau mới đến các yếu tố khác. Ngay từ đầu em đã xác định sai đối tượng nên mới dẫn đến sai lầm, cho dù đối tượng có là trẻ con thì trẻ con thượng lưu cũng khác trẻ em thường rồi. Nên việc cần giải quyết chính là thay luôn nguyên liệu làm bao bì."

Khánh Hoàng "nhưng" đang định nói thì bị Chủ tịch chặn họng bằng ánh nhìn sắc lạnh: "Vậy theo con nên thay thành nguyên liệu gì?"

"Hiện nay mọi người đều đi theo xu hướng dùng sản phẩm từ thiên nhiên thân thiện với con người, như bột giặt từ thành phần tự nhiên, dầu gội đầu thiên nhiên, ống hút bằng vỏ cây, vân vân ...tất cả dù mới ra nhưng lại được đón nhận rất tích cực từ phía khách hàng. Nên theo con ta nên đi theo xu hướng đó, thay bao bì nhựa thành bao bì giấy bên trong có một lớp nhựa mỏng có thể tự phân hủy, vừa an toàn lại bảo vệ môi trường mang lại cái nhìn tiến bộ của khách hàng đến tập đoàn ta. Còn về họa tiết, cứ để lại màu nâu tự nhiên, mộc mạc, giản dị của giấy nó, không sử dụng phẩm màu, đồ họa nhẹ nhàng sẽ thêm phần thanh lịch phù hợp với hình ảnh yên bình thư thái mà hầu hết các Resort muốn đem lại."

"Bộp. Bộp. Bộp" Tiếng vỗ tay vang lên. "Con phân tích xuất sắc lắm. Tốt" Trong đôi mắt đen của chủ tịch hình ảnh Khánh Minh như đang bừng sáng, ông ta cười hào sảng, đứng lên, quay sang nhìn Khánh Hoàng lại đầy nghiêm nghị, nói: "Cứ làm như anh con nói đi, với ý tưởng độc đáo lần này ta tin chắc chẳng mấy chốc dự án này sẽ phát triển mạnh. Ta có việc bận cần đi trước đây."

Bóng hình chủ tịch vừa khuất nụ cười trên mặt Khánh Hoàng cũng đứt, hắn nghiến răng, lườm Khánh Minh rồi đi luôn chẳng thèm chào.

Mà hắn đi càng nhanh càng tốt, lòng Khánh Minh còn đang loạn hết cả lên đâu thèm bận tâm hắn có thái độ ra sao. Trời lạnh như vậy Trắng Đen còn ăn mặc phong phanh, chắc chắn cô đang rét run người.

Khánh Minh lăn nhanh xe ra chỗ khóm hoa, vén từng tầng hoa để lộ khuôn mặt sững sờ nhìn hắn của Bạch Hắc,.

"Sao vậy, rét quá sao?" Khánh Minh kéo cơ thể đờ đẫn không phản ứng của cô đứng dậy, thuận tay choàng áo khoác cho cô.

Bạch Hắc nào để tâm đến hành động quan tâm đó, đi vòng quanh hắn một lượt rồi lại xoay người hắn một vòng, nhìn chằm chằm: "Quái lạ không bị con gì nhập, sao vừa rồi lại xuất thần như vậy."

Hắn thấy cô đầu tóc rối bù, trên đỉnh đầu có ngọn cỏ lay lay theo gió thì cười toe toét, kéo tay cô lại bàn ngồi.

Bạch Hắc thất thần trong mớ suy nghĩ phân tích đống dữ liệu vừa mắt thấy tai nghe. Nhưng càng nghĩ càng không thông, từ cử chỉ quý tộc, ánh mắt sâu xa của nhà ngoại giao, lời nói tinh tường sắc bén của nhà kinh doanh...  tất cả đều không có dính dáng gì đến con người đang nở nụ cười ngây ngốc trước mặt cô. Thực sự là hắn sao... Con đỉa dai dẳng này sao tự dưng lại có vầng hào quang quanh mình chứ, chói mắt quá.

Bạch Hắc nghi ngờ nhân sinh, mắt chữa O mồm chữ A. ⊙▃⊙

Hắn nhót một quả nho đã bóc vỏ nhét vào miệng cô, thấy cô vẫn không ngậm lại tưởng muốn thêm, nhét ba bốn quả nữa, tiện tay nâng hàm giúp cô khép miệng, hỏi: "Ngon không?"

Khánh Minh đưa cả đĩa nho đã bóc cho Bạch Hắc: "Chẳng phải Trắng Đen thích nho nhất sao, tôi bóc cho cô đấy."

Bạch Hắc nhìn đĩa nho đã bị lột tất y phục thì càng khó tin. ⊙▃⊙

"Chúng ta về thôi, ngoài này rét quá!"

⊙▃⊙

"Trắng Đen ngồi lên đùi tôi cho ấm."

⊙▃⊙

Bạch Hắc ⊙▃⊙ vẫn đang trong trạng thái đơ.

Hắn chắc chắn bị ma nhập rồi.


Trong não Bạch Hắc lúc này:

Nhìn đi ... hai cái biểu cảm này ಠ▃ಠ méo liên quan đến nhau.

Chắc chắn hắn bị nhập rồi ಠ╭╮ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro