Chương 50: Quái vật?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm tĩnh lặng, tiếng gió rít từng cơn không ngừng đập bên ngoài khung cửa kính phản chiếu ánh sáng trong căn phòng xa hoa.

Người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc ghế chạm khắc tinh sảo, tay cầm mớ tài liệu gì đó, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc sảo toát lên vẻ uy quyền liếc nhìn người đang đứng trước mặt, hỏi: "Điều tra ra gì chưa?"

Người đàn ông đeo kính, mặc vét đen, kính cẩn cúi người, đáp: "Thưa chủ tịch, theo như tôi điều tra thì trong suốt 20 năm qua Đại thiếu gia sống rất thầm lặng ngoài đi dạo vài vòng mỗi tuần một lần quanh vườn thì đa số đều ở trong khu nhà phụ, không giao lưu hay tiếp xúc với bất kì ai. Chỉ có một tháng trở lại đây, cái ngày chủ tịch quay về sau chuyến đi công tác cũng là lần đầu tiên cậu ấy xuất hiện tại khu nhà chính sau 20 năm. Đây là tất cả tài liệu liên quan về Đại thiếu gia ạ."

Vị chủ tịch, nhíu mày làm đôi mắt sâu càng thêm khó lường: "Tại sao có thể từ một đứa trẻ tự kỉ thay đổi thành một con người hoàn toàn đối lập chỉ trong một tháng chứ? Thư kí Bảo, cậu xem nhận định vấn đề cũng như phương án xử lí mà thằng bé đề ra chưa? Từng câu nói, từng hành động đều toát lên khí chất của nhà cầm quyền hàng đầu."

Bàn tay nhăn nheo lật đến trang cuối thì thấy một danh sách những khuôn mặt lạ, hỏi: "Đây là gì?"

Thư kí Bảo: "Thưa Chủ tịch, đây là danh sách những nữ hầu đã phục vụ Đại thiếu gia, khoảng 1500 nữ hầu bình thường và hơn 200 nữ hầu được coi là người hầu riêng ạ."

"Nhiều vậy."

"Vâng, do không ai trụ được lâu hơn một tháng, với cả có nhiều tin đồn không hay nên nhiều người sợ không dám phục vụ thiếu gia."

"Tin đồn gì?"

Thư kí Bảo ngập ngừng một lúc: "Dạ, có tin đồn là Đại thiếu gia lấy người hầu làm đồ chơi... thí nghiệm cho đến chết. Cách đây hai năm một nữ hầu gào khóc thảm thiết phải bỏ trốn trong đêm, cách một năm một người nữa thần trí điên loạn bị đưa vào viện tâm thần, gần đây nhất là một nữ hầu mới phục vụ được một tuần đã mất tích không dấu vết. Nên từ đó đều là quản gia Trần đưa cơm cho thiếu gia."

Chủ tịch chỉ tay vào bước ảnh cuối cùng: "Chính là cô hầu mất tích không dấu vết sao?"

Thư kí Bảo nhấc cặp kính nhìn cho kĩ cô gái da hơi ngâm ngâm, nụ cười rạng rỡ, nói: "Dạ không, đây là người mới đến làm ạ, tính ra cô ấy là người làm được lâu nhất từ trước đến giờ. Nhưng thời gian cụ thể thì không rõ ạ."

Chủ tịch liếc tấm ảnh một cái, lông mày khẽ nhíu: "Gọi Quản gia Trần đến đây."

"Dạ"

(5 phút sau)

Quản gia Trần dáng đứng lễ phép, cúi gập người 90 độ: "Chủ tịch cho gọi tôi."

"Ừm, đưa tất thông tin từ hồ sơ lý lịch của cô hầu này ra đây."

Quản gia Trần đã được thư kí Bảo nhắc từ trước nên đã thuận tay mang theo tập hồ sơ các nhân viên trong dinh thự, kính cẩn đưa người trước mặt: "Dạ đây ạ, Cô ấy tên là Nguyễn Bạch Hắc, năm nay 22 tuổi, sống tại xã XXX, huyện XXX, Hà Nội, là sinh viên đã tốt nghiệp trường XXX. Tính cách hòa đồng, thân thiện, tốt bụng, chăm chỉ. Bạch Hắc được phân công làm người hầu riêng cho Đại thiếu gia vào tháng 10 năm ngoái ạ."

"Vậy là đã làm gần 5 tháng rồi."

"Dạ."

Chủ tịch nhìn kĩ tập tài liệu, khóe miệng bất giác cong lên: "Ha, ha, ha, nguyên nhân chắc chắn là cô gái này rồi."

Thư kí Bảo khó hiểu, chau mày: "Thưa chủ tịch, cô ta có điểm gì khác biệt ạ."

Đôi bàn tay nhăn nheo đan xen vào nhau, nụ cười thần bí, ngài ta hỏi: "Cậu nói xem những doanh nhân như chúng ta sợ nhất tầng lớp nào trong xã hội."

"Dạ mỗi tầng lớp ta đều cần phòng bị, đối với chính quyền họ chèn ép ta bằng những luật lệ nhưng đa số đều là những tên tham quan nên dễ xử lí bằng tiền bạc, đối thủ cạnh tranh thì khỏi phải nói họ không thể sánh với tài thao lược của ngài. Bộ phận đáng sợ nhất chính là cánh nhà báo, những người thao túng dư luận. Họ có thể nâng doanh nghiệp lên tầm cao nhưng cũng có thể đạp doanh nghiệp xuống đáy của xã hội. Sau lập pháp, hành pháp, tư pháp, báo chí chính là cơ quan quyền lực thứ tư."

Chủ tịch chỉ tay vào hồ sơ, cười hào sảng:" Ha, ha, ha. Cô bé này vậy mà lại là sinh viên tốt nghiệp bằng xuất sắc chuyên ngành báo chí được đặc cách ra trường sớm hơn một năm. Có người đồng hành như vậy bên cạnh lại thêm thiên phú bẩm sinh của Khánh Minh bảo sao nó thay đổi đột ngột như vậy."

Thư kí Bảo: "Thưa ngài, chưa chắc nguyên nhân đã là cô ấy vì từ trước đến nay tuy là người hầu riêng nhưng cô ấy chưa từng xuất hiện cạnh thiếu gia cũng như không có chăm sóc đặc biệt nào?"

"Ha...ha. Con hổ nguy hiểm nhất là con hổ biết ẩn hình. Người nguy hiểm nhất là người biết giấu mình. Trong tình cảnh hiện nay nếu cô ta xuất hiện quá nhiều thì chưa chắc sống sót được đến bây giờ."

Đôi mắt thâm sâu nheo lại hình trăng khuyết, nhìn ra bầu trời gió bão.

............

Trong căn phòng dưới lòng đất ấm áp, Bạch Hắc nhìn đóng sách vẻ mặt như không thể tin được, hỏi lại Khánh Minh lần nữa: "Cậu đã đọc xong tất cả rồi sao?"

Khánh Minh ngồi gặm bánh trưng, ngước đôi mắt to tròn nhìn cô, đáp gọn: "Ừm, tôi đọc xong hết rồi, còn thêm mấy quyển Trắng Đen tích góp tháng sau mới đưa tôi cũng đọc xong hết rồi."

"Cậu... Cậu, kiến thức em phải cần cù mài giũa, cần cù mùi mẫm suốt 3 năm đại học mà cậu học xong chỉ trong 1 tháng." Bạch Hắc bị câu nói hồn nhiên làm cho nghẹn họng, lòng gào thét...

....QUÁI VẬT....

(Lời của tác giả: Cầu LIKE, CHIA SẺ, BÌNH LUẬN)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro