Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngài Kiltz."

"Cứ gọi anh là Kiltz thôi."

Ngay cả khi anh nói vậy...Sẽ không dễ dàng để đột nhiên nói chuyện một cách thân mật như vậy được. Đôi môi của Asha mấp máy một lúc lâu, rồi cuối cùng bỏ cuộc. Khi nhắm mắt lại, cô chợt cảm thấy một nỗi buồn dâng trào. Điều gì sẽ xảy ra với cô ấy từ bây giờ trở đi? Bị mua lại bởi bàn tay của một người đàn ông mà cô chưa từng gặp bao giờ, cô rời đi mà không biết điểm đến của mình. Cha cô nói rằng cô ấy có thể là con gái của một gia đình quý tộc, nhưng Asha biết đó là một lời nói dối.

Vài năm trước, khi cô đến quán bar để tìm Janir. Cô nghe thấy ông ấy phàn nàn rằng có một thứ gọi là chế độ nô lệ ở Nam Izumikan, và ông thà bán cô cho nơi đó còn hơn.

Nếu ông ấy nuôi lớn cô chỉ để lấy phần thưởng, thì ông ấy chắc chắn sẽ không nói điều đó. Vì vậy, đó chắc hẳn chỉ là những lời bao biện để tiễn Asha ra đi. Asha tuy không biết chính xác nô lệ là gì, nhưng cô ấy biết chắc giá trị của mười đồng tiền vàng Anitz. Trên đời này chẳng có ai cho không thứ gì cả. Một khi ta đã nợ một cái gì đó, ta sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc trả lại. Asha mở mắt, tự trấn an bản thân mình. Rồi cô nhìn quanh và chợt ngạc nhiên. Người đàn ông kia, Kiltz, đang nhìn cô chằm chằm. Ngay khi Asha chạm mắt, anh vội vàng tránh ánh mắt của cô.

"....?"

Asha cẩn thận hỏi, chạm vào má mình. "Có cái gì dính trên mặt em ạ?"

"Không."

Người đàn ông che miệng và ho húng hắng. Đôi mắt của anh ấy đang nhìn về phía trước, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn sang Asha. Sau khi chớp mắt để cố lấy lại bình tĩnh một lúc, anh hỏi một cách nghiêm túc, như thể cuối cùng anh cũng đã hạ quyết tâm.

"Bạn em là gì?"

Asha nhỏ giọng đáp lại.

"Là Asha. Asha Konak."

"Asha. Là Asha à? Asha..."

Kiltz dường như nhắc đi nhắc lại tên cô trong miệng anh. Tận dụng cơ hội đó, Asha lấy hết can đảm và hỏi điều cô tò mò nhất.

"Xin lỗi... Nhưng tại sao lại là em?"

"Tại sao... lại là em á?"

Anh hỏi lại như thể anh không hiểu cô đang nói về cái gì. Asha cố gắng giải thích.

"Còn có những đứa trẻ khác nữa trong làng ngoài em... Nhưng em vẫn rất vui vì đó là em. Dù gì cũng cảm ơn anh vì những đồng tiền vàng."

"Tại sao em lấy thấy biết ơn điều đó?"

Asha trả lời với vẻ mặt rất thản nhiên.

"Bởi vì nếu có tiền, ta sẽ được hạnh phúc."

Kiltz nhìn xuống cô với vẻ mặt bối rối. Một đứa trẻ, chỉ khoảng mười tuổi, đang coi chính mình như một đồ vật. Sau đó, biểu cảm kia dần biến mất khỏi khuôn mặt anh, khi anh nhận ra ý nghĩa đằng sau lời nói của Asha. Asha, sợ hãi trước sự thay đổi biểu cảm của anh, nhanh chóng xin lỗi.

"Em xin lỗi."

"Đó không phải là điều em phải xin lỗi."

Kiltz giận dữ xoa mặt, như thể đang cố gắng ngăn chặn cơn nóng giận của mình. Một giọng nói bị bóp nghẹt phát ra từ khuôn mặt bị che phủ của anh.

"Lẽ ra mình nên giết bọn chúng..."

Asha dựng hết cả tóc gáy. Nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt to tròn của cô bé, Kiltz vội vàng xua tay, có lẽ đã nhận ra chỗ sai của mình.

"A-anh không nói về em, không, nhưng, nhưng anh không có giận em... Chết tiệt."

Người đàn ông đang nói lắp bắp cuối cùng cũng ngậm miệng lại với một câu chửi thề. Asha mân mê những ngón tay của mình. Cô không cảm thấy mình sẽ hòa thuận được với người này. Kiltz thở dài thườn thượt và cuối cùng thay đổi chủ đề.

"Anh vẫn chưa nói cho em biết chúng ta sẽ đi đâu."

"Có phải Izumikan không ạ?"

"Cái gì?"

Anh có vẻ bối rối trong giây lát, nhưng ngay sau đó lạnh lùng đáp lại.

"KHÔNG."

Asha như muốn bật khóc. Cô không thể hiểu tại sao người đàn ông này lại tức giận với từng lời cô nói. Rõ ràng anh ta rất ghét mỗi khi cô nói chuyện.

"Chúng ta sẽ đến dãy núi Carinthia. Nếu chúng ta không gặp bất kỳ rắc rối nào, sẽ mất hai tháng. Xe ngựa không phải là cách thuận tiện để di chuyển quãng đường dài, nhưng đây là cách duy nhất để băng qua thảo nguyên. Em có biết Carinthia ở đâu không?"

Asha lặng lẽ lắc đầu. Thế giới duy nhất mà cô biết là một ngôi làng nhỏ và một ngọn đồi nhìn ra biển. Cô tò mò, nhưng cô không muốn làm người đàn ông thất vọng bằng những lời nói vô ích.

"Carinthia là một quốc gia láng giềng của Nermaz, và sẽ chính xác hơn nếu nói rằng đó là một lãnh thổ tự trị tách biệt với Caldrogen hơn là một quốc gia. Có một ngôi làng tên là Liez trên biên giới của thảo nguyên đó. Chúng ta sẽ ở lại đó hôm nay và lấy đủ các đồ dùng cần thiết..."

Người đàn ông giải thích về những khu vực xung quanh với Asha, và cô hoàn toàn không biết gì về nó. Việc nghe nhàm chán hơn cô nghĩ, vì vậy cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đầu của Asha, bắt đầu gật gù trong cơn buồn ngủ, chạm vào vai người đàn ông kia. Giọng Kiltz đang giải thích đột nhiên dừng lại. Một lúc sau, Asha có thể cảm thấy một chiếc chăn phủ trên người cô đang phát ra tiếng sột soạt. Asha ngủ thiếp đi. Và giọng nói của Kiltz vẫn vang đều đều trong giấc ngủ của cô. Đó là một giọng nói ấm áp ngoài sức tưởng tượng được phát ra từ miệng người đàn ông.

"Anh đã hy vọng em sẽ gọi anh là Kiltz..."

* * *

Asha không thể rời mắt khỏi khung cảnh mà cô nhìn thấy lần đầu tiên. Con đường gạch và những tòa nhà hai tầng san sát nhau là một khung cảnh tuyệt vời đối với cô. Kiltz, đang đánh xe dọc theo đại lộ, nói.

"Riez luôn đông đúc du khách vì nó nằm trên biên giới của thảo nguyên. Nó không phải là một thành phố sầm uất, nhưng có rất nhiều người đến và đi, vì vậy có lẽ sẽ có một nhà trọ tốt."

Bằng cách nào đó, định nghĩa về 'sầm uất' của anh ấy dường như khá khác với định nghĩa của Asha. Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng xinh xắn. Asha nghĩ rằng đó là quán trọ mà Kiltz đang nói đến, nhưng khi nhìn thấy biển hiệu, đó là một cửa hàng thời trang. Kiltz nói.

"Trước hết, phải mua cho em vài bộ đồ mới đã."

Mặt Asha đỏ ửng lên. Cô đã để ý đến điều này kể từ khi họ bước vào thị trấn. Cô nhìn kỹ những người qua lại, nhưng không ai trong số họ mặc quần áo sờn rách như cô.

"Nhưng mà."

"Nhưng mà cái gì?"

Sau khi lang thang một lúc lâu, Asha cuối cùng cũng cúi đầu.

"Em không có tiền."

Cô ấy thậm chí còn cảm thấy xấu hổ hơn khi nói điều đó với Kiltz, người mang theo một núi tiền vàng Anitz, nhưng cô ấy thực sự không có lấy một xu dính túi. Kiltz trả lời với vẻ bối rối.

"Anh sẽ trả tiền."

'Rồi khoản nợ của mình sẽ tăng lên mất!'

Asha thầm nghĩ. Asha đã mắc một món nợ mà cô có làm việc cả đời cũng không thể trả hết. Asha không có đủ khả năng để tăng số tiền đó thêm nữa. Cô lắc đầu và nắm lấy cánh tay của Kiltz.

"Không sao đâu. Em thực sự không cần nó."

"Em có quần áo nào để thay không?"

Asha trả lời, cố gắng che đi phần tay áo bị rách càng nhiều càng tốt.

"Không, em không có. Nhưng em chỉ cần giặt sạch và mặc lại là được."

Kiltz hỏi lại với ánh mắt nghi ngờ.

"Rồi em sẽ mặc gì trong khi quần áo của em đang phơi?"

"Cái đó..."

"Thế là đủ rồi. Đến đây."

"K-Không sao đâu! Thật đấy!"

Cuối cùng, anh vẫn quyết định mua quần áo cho cô như không có chuyện gì xảy ra. Kiltz hỏi đường một người qua đường và đậu xe trước một quán trọ lớn. Sau khi gửi xe cho người đánh xe, và rõ ràng, nhà trọ đã sử dụng toàn bộ tầng một làm phòng ăn và phòng trọ ở các tầng còn lại.

Căn phòng đã chật kín người. Asha đã rất lo lắng khi đến một nơi mà cô được đến lần đầu tiên, nhưng khi nhìn kỹ, cũng có một vài gia đình khác đi du lịch, vì vậy cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Kiltz đi thẳng đến quầy và nói với người chủ.

"Hai phòng."

"Có rất nhiều sự lựa chọn thưa anh. Nếu anh chỉ muốn ngủ lại, đó sẽ là 80 cope, và phòng tốt hơn là 3 Ritz."

"Cho tôi mỗi loại một phòng và chúng tôi sẽ đi ăn."

Cầm theo chìa khóa, hai người đi lên lầu. Căn phòng 80 cope có thể nói được bài chí khá đơn giản, theo hướng lạc quan. Khi Asha đi đến cuối hành lang và nhìn vào căn phòng khác, có một căn phòng khá rộng rãi với một chiếc giường tươm tất. Tất nhiên, Asha nghĩ căn phòng đầu tiên là của cô ấy, nhưng Kiltz đã gọi Asha mang theo túi của mình đến.

"Nghỉ ngơi đi nhé. Anh sẽ ra ngoài và quay lại sớm thôi".

Anh nhanh chóng đi xuống cầu thang mà không nghe câu trả lời của cô. Asha, bị bỏ lại một mình, cảm thấy bối rối. Không phải nhầm chìa khóa đó chứ? Anh ấy sẽ quay lại ngay khi anh nhận ra sự nhầm lẫn này thôi. Nghĩ vậy, Asha im lặng ngồi xuống và đợi người kia. Một lúc sau, đúng như cô dự đoán, cánh cửa lại mở ra. Tuy nhiên, đó không phải là Kiltz mà là một người phụ nữ có khuôn mặt tròn trịa đeo tạp dề.

"Chị mang theo nước tắm, em tự tắm rửa được không?"

"Đ-Đây không phải là phòng của em...."

"Huh?"

Người phụ nữ thò đầu ra ngoài, kiểm tra tấm bảng trên cửa phòng rồi nhún vai.

"Anh chàng tóc đen lúc nãy nhờ chị gửi cái này cho em, không phải em đi cùng anh ấy sao?"

Có lẽ không phải nhầm lẫn khi căn phòng tốt hơn được giao cho Asha. Người phụ nữ đặt hai bình nước nóng lớn bốc khói xuống sàn và rời đi, nhắc Asha phải sử dụng chúng trước khi nước nguội mất. Asha nhìn chằm chằm vào nước tắm bốc hơi. Cô chưa bao giờ tắm bằng nước nóng trong nhà trước đây. Sau một hồi do dự, cô nhúng ngón tay vào đó, và thứ nước mà Asha nghĩ sẽ rất nóng có cảm giác rất dễ chịu và ở nhiệt độ vừa phải. Nếu những người khác nhìn thấy, họ sẽ không thể biết được là cô đang làm té nước hay cố làm ướt sàn nhà, nhưng bằng cách nào đó, cô vẫn có thể tự tắm rửa một mình. Asha đang lau nước trên tóc thì nghe thấy giọng một người phụ nữ ngoài cửa.

"Này, chị cũng đã nhận được bộ quần áo này. Anh chàng kia nói em nên mặc cái này và đi xuống."

"Vâng? Vâng ạ."

Asha khẽ mở cửa và nhận lấy bộ quần áo. So với bộ quần áo mới, bộ quần áo cô ấy mặc vừa rồi chắc chắn có mùi rất khó chịu. Một lúc trước Asha còn tự hỏi vấn đề là gì, nhưng mặt khác, cô cảm thấy biết ơn sự chu đáo của anh. Bộ quần áo mà người phụ nữ kia vừa đưa gồm một chiếc áo sơ mi vải lanh cứng và một chiếc quần ống rộng cho con trai. Chiếc quần được thiết kế để thắt chặt phần bên dưới bằng cách đi ủng, nhưng nhìn chung thì bộ đồ cũng khá đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro