Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước lời nói của người đàn ông, Janir đứng trước bàn với cái miệng ngậm chặt. Rồi anh ta hỏi.

"Ông đã đánh con bé bao giờ chưa?"

"Cái đó..."

Người đàn ông giơ tay vô cảm trước phản ứng lắp bắp của Janir. Bàn tay anh ta cắt đôi núi tiền vàng. Anh hỏi lại.

"Ông đã bao giờ lăng mạ con bé chưa?"

Một lần nữa, khi Janir không thể trả lời, người đàn ông lại chia đôi số tiền vàng.

"Ông có cho con bé ăn uống tử tế không?"

Janir không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm với khuôn mặt đỏ bừng. Bàn tay của người đàn ông rút lại một nắm tiền vàng. Sau đó, một vài câu hỏi nữa được hỏi và số vàng cuối cùng chỉ còn lại mười đồng. Người đàn ông lạnh lùng nói.

"Tôi không thể trả cho ông nhiều hơn chỗ này đâu."

Janir mở to mắt như thể ai đó đã buộc tội ông ta sai sự thật.

"Thưa ngài, nếu ngài biết tôi đã tốn bao nhiêu tiền để nuôi nấng con bé—!"

Người đàn ông giơ tay và ngắt lời Janir. Một lời cảnh báo lạnh lùng tuôn ra từ miệng anh.

"Tôi đã có thể mổ bụng ông thay vì chỉ cắt giảm chỗ tiền vàng.Ông nên cảm thấy may mắn vì cô bé đang đứng ở đây. Ông vẫn còn sống là nhờ điều đó đấy."

Ai trong căn phòng cũng có thể cảm thấy lời đe dọa là thật. Janir loạng choạng như mất hết sức lực. Asha bị mê hoặc bởi số vàng kia đột nhiên trở lại với thực tại. Cho dù con số có giảm đi bao nhiêu lần chăng nữa, một đồng vàng Anitz vẫn đủ để mua một con ngựa giống. Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể hiểu rõ tình huống này. Asha lắp bắp nói với quai hàm run rẩy.

"C–Cha...? Không đời nào...?"

Janir, người đang nhặt nhạnh số tiền vàng, quay sang cô. Đôi mắt đỏ ngầu của ông ta chứa đầy sự tham lam không thể che giấu. Janir nói với giọng bối rối.

"Cha xin lỗi."

"Cha!"

Asha bám lấy cánh tay của Janir và bật khóc. Mặc dù Janir đã ôm lấy con bé nhưng mắt ông ta vẫn dán vào những đồng tiền vàng.

"Con gái của cha, con không nên khóc. Nếu con đi theo quý ngài kia, con có thể được ăn thức ăn ngon và mặc quần áo đẹp."

Đó là một lời nói dối. Người đàn ông kia không nói một lời nào về điều đó cả. Tiếng khóc của Asha ngày càng lớn hơn. Người đàn ông nhìn họ với khuôn mặt vô cảm và mở miệng nói.

"Tôi sẽ kiếm một cỗ xe cho con bé rời đi."

Rồi anh quay lưng bước ra ngoài. Sau khi người đàn ông rời khỏi nhà, chỉ còn lại hai cha con họ ở nhà. Những đồng tiền vàng lớn, vốn không phù hợp với căn nhà tối tăm, tỏa sáng dịu nhẹ trên mặt bàn. Asha cầu xin với khuôn mặt giàn giụa nước mắt và nước mũi.

"Cha ơi, xin đừng để con đi. Con giỏi chạy việc vặt và con sẽ làm việc nhà ngay bây giờ. Vì vậy xin đừng vứt bỏ con..."

"Ồn ào quá! Im đi!"

Trước tiếng quát của Janir, Asha cố gắng ngừng khóc, nhưng điều đó thật khó khăn. Khi Janir nhìn thấy cô vừa nấc vừa ngậm miệng, ông ta thô bạo đá vào ghế. Sau đó, ông ngồi xuống và nhìn về hướng Asha.

"Asha."

Giọng điệu của ông ta thậm chí còn nhẹ nhàng hơn trước.

"Con yêu của cha. Ta xin lỗi."

Rồi Janir nói một điều hoàn toàn bất ngờ.

"Giờ thì, để ta nói thật cho con biết, con vốn không phải con gái ruột của ta. Mười năm trước, ta vô tình đi ngang qua đây và đã nhặt được con khi con mới còn là một đứa bé. Ta cứ nghĩ con là đứa con thất lạc của một gia đình quyền quý nào đó. Ta mang con về với ý nghĩ chắc chắn sẽ được nhận thưởng, nhưng cha mẹ của con không bao giờ đến."

Đôi mắt của Asha mở to. Đây là lần đầu tiên cô biết mình không phải là con gái thực sự của ông.

"Đó là khi tất cả mọi chuyện bắt đầu. Ta mất tiền bởi vì bị thương ở chân và không thể làm việc như một lính đánh thuê được nữa. Từ khi đó, ta cảm giác như con là một gánh nặng, nên ta cảm thấy căm ghét con."

Janir thở dài.

"Con hẳn phải là con cháu của một gia đình quyền quý. Tự nhìn mà xem, chắc chắn ai cũng sẽ thấy vậy ngay khi nhìn vào con. Người đàn ông đó hẳn là đến đây để đưa phần thưởng và hộ tống con về. Vậy nên chúng ta hãy quay trở về đúng nơi của mình thôi."

Tôi cảm thấy một chút tuyệt vọng trong giọng nói của Janir khi ông ấy nói điều đó. Rồi ông ta nhặt một đồng tiền vàng bằng đôi tay thô ráp của mình.

"Với số tiền này... ta nghĩ mình có thể bắt đầu lại."

Thay vì trả lời, Asha liếc nhìn khuôn mặt của cha cô. Lúc này cô mới nhận ra hai người họ chẳng giống nhau chút nào. Tại sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra? Không, có thể là do cô vốn không muốn chú ý đến nó. Cô đã biết từ lâu rằng cha cô không yêu thương cô. Cô đã cố gắng làm cho cha mình hạnh phúc, nhưng cô luôn thất bại. Cha cô có thể hạnh phúc nếu ông nhận được những đồng tiền vàng từ người đàn ông kia. Để làm được điều đó, cô phải tự mình ra đi. Sau khi suy nghĩ, Asha cắn chặt môi dưới, nói.

"... Con sẽ đi."

Lần đầu tiên khuôn mặt nhăn nheo của Janir giãn ra. Đó là nụ cười rạng rỡ mà Asha luôn muốn thấy nhưng chưa bao giờ được thấy.

"Cảm ơn."

Asha lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Mặc dù cô ấy đã đóng gói tất cả đồ đạc của mình, nhưng thật xấu hổ, chỉ một chiếc túi nhỏ thôi là vừa vặn với tất cả. Cô thậm chí còn không có quần áo phù hợp. Nhìn thấy cô bé đang ngồi yên lặng đợi người đàn ông kia, Janir dường như nảy ra suy nghĩ gì đó. Ông ta nhanh chóng mang ra chiếc kéo mà ông ta có được từ công việc ở nhà kho.

"Hãy cắt tỉa lại chút tóc cho con trước khi đi nào."

"Tại sao ạ?"

"Ta chắc rằng quý ngài kia sẽ không thích mái tóc bù xù của con đâu. Nên hãy để ta cắt tỉa tóc con một chút."

Bị thuyết phục, Asha đồng ý. Mái tóc vàng óng của cô rơi rụng từng chút một. Người đàn ông quay lại khoảng một giờ sau đó. Đằng sau anh ta là một con ngựa màu nâu mảnh khảnh và một cỗ xe không mui. Vẻ mặt của anh thay đổi ngay khi nhìn thấy Asha, người xuất hiện với mái tóc cắt ngắn cụt ngủn. Người đàn ông liếc nhìn Janir bằng đôi mắt sắc lạnh.

"Cái quái gì đây?"

"Chà, con bé sẽ đến nhà của ngài, vì vậy tôi đang cố gắng làm cho con bé trông xinh xắn hơn một chút..."

Tất nhiên, mái tóc còn lâu mới được chải chuốt. Người đàn ông lạnh lùng nói.

"Ông nghĩ tôi không biết à. Ông chỉ muốn cắt tóc con bé để bán đi, cố kiếm thêm vài xu lẻ lần cuối thôi."

"Ugh."

Janir do dự. Trên thực tế, mái tóc vàng óng của Asha bán đi làm tóc giả khá là được giá, nên ông ta đã cắt tóc của con bé để bán đi lấy lý do làm đẹp nhiều lần rồi.

Đôi mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Janir rồi chuyển sang phía Asha đang đứng đờ người ở đó. Anh nói với giọng hơi dịu đi, nhưng vẫn sắc bén.

"Bây giờ con bé là của tôi rồi. Nếu ông còn động vào con bé một lần nào nữa, tôi sẽ chặt đứt cả hai cổ tay của ông đấy. Ông nên cảm thấy may mắn vì chuyện đó sẽ không xảy ra."

Janir vội vàng lắc đầu. Hoàn toàn phớt lờ ông ta, người đàn ông nói với Asha.

"Anh không thể kiếm được chiếc xe nào tốt hơn nữa. Nó có thể không thoải mái, nhưng em cố gắng chịu đựng một chút nhé?"

Asha im lặng gật đầu. Cô chưa bao giờ được đi xe ngựa trong đời. Hơn nữa, việc này thì có quan trọng gì khi bản thân cô vừa mới bị bán đi chứ?

"Đó là tất cả hành lý của em à?"

"Vâng."

Asha trả lời với đôi mắt cụp xuống. Khuôn mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng khi nhìn thấy gói nhỏ trên tay cô, nhưng anh ta không nói gì nữa. Người đàn ông bồng eo cô lên một cách cẩn thận như thể anh ta đang xử lý một món đồ gốm tinh xảo và ngồi cạnh người đánh xe.

"Em có thể chịu được khi nó không thoải mái như này không? Ngay khi chúng ta tới một ngôi làng lớn, anh sẽ đổi một chiếc xe ngựa khác tốt hơn."

Anh lại nói một cách cẩn thận. Bằng cách nào đó, anh dường như nghĩ rằng Asha sẽ không hài lòng với chiếc xe ngựa. Asha lắc đầu. Rồi cô nhìn thấy khuôn mặt ngay đơ của Janir sau lưng người đàn ông.

"Cha..."

Trước khi chia tay, hai cha con ngượng ngùng đối mặt với nhau lần cuối. Asha nghĩ. Hôm nay có lẽ là lần đầu tiên tôi đối mặt với cha mình một cách đàng hoàng. Tôi muốn nói rất nhiều thứ, nhưng chỉ có một điều duy nhất tôi muốn hỏi. Cha có yêu con không? Nuốt những từ ngữ đó lại xuống cổ họng, Asha cố gắng mỉm cười.

"Cảm ơn vì đã nuôi nấng con. Cha đừng uống nhiều rượu nữa nhé."

Janir trông như vừa bị đấm vậy. Người đàn ông dễ dàng leo lên ghế lái, khéo léo cầm dây cương. Xe ngựa chậm rãi khởi hành. Asha quay lại và nhìn lại. Cô cố gắng đọc biểu cảm của cha nhưng cuối cùng thất bại khi Janir cứ thế nhỏ dần và cuối cùng biến mất. Những mái nhà bằng phẳng và những con đường bùn đất bẩn thỉu của thị trấn nơi cô sống mười năm trôi qua một cách nhanh chóng. Sau khi rời khỏi ngôi làng, chiếc xe tăng tốc. Tạm biệt cha. Nước mắt trào ra trong mắt Asha. Cha đã yêu cầu mỗi người nên trở về nơi mà họ thuộc về, nhưng ngay từ đầu cô đâu có muốn nơi này.

"Em thương cha của mình lắm sao?"

Người đàn ông hỏi, mắt nhìn về phía trước. Asha gật đầu, lau nước mắt.

"Mặc dù ông ta đối xử với em như vậy."

"Việc đó không quan trọng."

"Không quan trọng à..."

Quai hàm của người đàn ông cứng lại. Cô làm anh tức giận sao? Asha nhìn quanh và che miệng. Cha cô thường cau mày mỗi khi Asha cãi lại. Cô ấy không biết người đàn ông trước mặt mình như thế nào, nhưng cô không muốn xúc phạm anh bằng những điều mà cô không nên nói. Nhưng thay vì tức giận, anh lại im lặng với vẻ mặt nghiêm nghị. Trong khi đó, ngôi làng trở nên nhỏ hơn và nhỏ hơn. Khi chiếc xe đi vào con đường mòn hẹp, khu rừng dần mờ đi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa. Asha phải vật lộn để thích nghi với sự rung chuyển của chiếc xe ngựa mà cô ngồi lần đầu tiên. Cô cảm thấy buồn nôn, như thể sắp nôn ra vậy, và ngay cả khi cô che miệng lại, cô vẫn tiếp tục nấc cụt. Người đàn ông quay đầu lại khi nhận thấy nước da của cô trông có vẻ không được tốt.

"Em có bị say tàu xe không? Đây là lần đầu tiên em di chuyển bằng xe ngựa à?"

Rồi anh giải thích khi cô nghiêng đầu vì không biết say tàu xe là gì.

"Đó là hiện tượng cơ thể đứng yên trong khi mọi thứ xung quanh rung chuyển và khiến em cảm thấy buồn nôn. Em sẽ cảm thấy tốt hơn một chút nếu nhắm mắt lại."

Asha nhắm mắt lại khi người đàn ông kia nói. Khi không còn nhìn thấy quang cảnh xung quanh rung chuyển nữa, nó thực sự có vẻ thoải mái hơn một chút.

"Cảm ơn, ừm..."

"Kiltz." Người đàn ông lẩm bẩm. "Tên anh là Kiltz."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro