C12: Trò chơi(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Go Haneul có một tính cách đáng ghi nhận, đó chính là người không thích ồn ào, cho cô một cuốn sách có thể khiến cô im lặng một ngày.

Jungkook từng đưa cô đến một tiệc rượu tư nhân, nhưng hôm đó cô mặc một chiếc váy hở lưng, không biết Jungkook tức giận cái gì mà trên đường đi lại đổi ý không cho phép cô vào trong, anh tìm một phòng trong khách sạn để cô chờ ở đó, lại còn thần kinh đến mức không cho phép cô ngủ. Kết quả là ngày đó Jungkook trở về phòng vào lúc rạng sáng, phát hiện Haneul thật sự đã ngồi một mình đợi anh suốt sáu giờ, trong tay cầm cuốn [ tân hoa tự điển ] xem cả một đêm......

Cho nên đêm nay, Haneul cũng cầm một quyển sách để xem như trước kia.

Nhìn vào tên sách:[ hệ thống xã hội ]; Lại nhìn tên tác giả:Paul Henri Dietrich baron d'Holbach......

Ngay khi Haneul cúi đầu xem xong trang một trăm linh một, nâng tay chuẩn bị giở trang tiếp theo, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn bao phủ cả người cô.

Cô ngẩng đầu lên theo bản năng.

Không đợi cô nhìn rõ ràng, bất ngờ bị người đó chặn ngang bế lên.

"...... Này?"

Sách trong tay rơi xuống, Haneul bị bất ngờ nhéo vào cánh tay người đó. Qua lớp áo sơmi xúc cảm rất tốt, tràn đầy khuynh hướng cảm xúc của Jungkook .

"Ra đây cùng anh."

Không cho phép người khác mở miệng phản kháng.

"Bỏ đi." Cô có một chút tiếc nuối:"Em không hiểu những thứ đó, đi ra cũng chỉ khiến anh mất hứng......"

Loại từ chối này đối với Jungkook mà nói thì không hề có chút sức mạnh nào.

Anh bế cô xoay người bước đi.

"Không làm anh mất hứng được."

Khi Jungkook ôm Haneul ngồi lại chỗ cũ, Choi Byeol bên kia đã muốn sôi trào. Vừa rồi Jungkook thắng cô hai trận, giết được Choi Byeol khiến cô đang tức giận đến mức mắt cũng bị thiêu đỏ như thỏ mắt rồi.

Mặc kệ những ánh mắt xung quanh, Jungkook vẫn làm một bộ thư thái không thèm quan tâm, cũng không để ý vẻ mặt dò xét của Tiểu Byeol , lười biếng kéo Haneul ngồi lên đùi mình.

Giây tiếp theo, Jungkook cầm một lá bài A cơ đặt vào trong tay cô , ngón tay vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay cô, động tác khiêu khích.

"...... Thay anh chơi hai ván."

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây mỗi người có một biểu tình khác nhau.

Choi Byeol là bất ngờ, Jeon Hyun là mang theo thâm ý, về phần những người khác, đều là đang tò mò.

Haneul trợn to mắt:"Anh biết em không biết chơi mà."

Jungkook ngoảnh mặt làm ngơ, dán vào môi cô nói:"Anh sẽ dạy cho em......"

"Không được, không được." Cô đã không thể trông cậy vào việc Jungkook sẽ bỏ qua cho cô, vì thế xoay người nói với Tiểu Byeol :"Tôi thực sự không biết chơi......"

Tiểu Byeol tò mò:"Vậy lúc học đại học chị chơi những gì?" Nhớ tới lúc cô vẫn còn học đại học, chơi cả đêm cũng là chuyện bình thường......

Haneul không nói lời nào.

Tiểu Byeol lại càng tò mò hơn:"Nói đi nói đi mà, người thông mình như chị lại không chơi trò gì sao?"

Dưới sự bức cung đó, cô không thể không cúi đầu thú nhận.

"Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa......"

Tiểu Byeol& Jeon Hyun & Jungkook& DaeHoon :"......"

Tiểu Byeol ôm lấy thắt lưng Jeon Hyun , vô cùng đau đớn cũng vô cùng xấu hổ:"Jeon Hyun , em xin lỗi anh, hu hu, Jungkook cưới được một thục nữ còn anh thì cưới phải một nữ lưu manh......"

Jeon Hyun & Haneul & Jungkook & DaeHoon :"......"

Thay đổi người chơi, thắng bại không thể đoán trước.

Cho dù có chỗ dựa là Jungkook ở một bên, nhưng trang giấy trắng như Haneul này làm sao có thể là đối thủ của kẻ cứ ba ngày thì hai lần đi sòng bạc như Choi Byeol chứ.

Hai với hai, hòa.

Choi Byeol không biết có phải đã bị thần kinh hay không mà cứ chống nạnh ha ha cười đến sắp tắt thở rồi. Cô ấy càng cười, cô lại càng cảm thấy mình vô dụng, có thể tưởng tượng được giờ phút này một người da mặt vốn mỏng như cô đang có cảm xúc gì.

Jung Hyun ở bên cạnh nhéo eo cô, thấp giọng cảnh cáo:"Em không kìm chế một chút được sao." Người này có lẽ là bị Jungkook áp bách quá lâu, không bắt nạt lại được Jungkook thế nên mới đi bắt nạt bà xã của anh ấy, đúng là loại bắt nạt kẻ yếu điển hình.

Cô cũng không thèm ngẫm lại xem Jungkook là loại người nào, Jungkook chính là người có thù tất báo, chọc giận anh ấy thì nhất định ngày sau sẽ phải chịu hậu quả.

Đang lúc Choi Byeol cao hứng, nào có nghe được lời của ai, cô vui vẻ chơi đến ván cuối cùng.

Jungkook cũng không nói gì, không nhanh không chậm hé ra một lá bài trên tay, không nhìn ra được trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, vẫn tứ bình bát ổn [1] mà nhìn ván bài, thái độ nhàn nhã mà tiếp nhận kết quả ván cuối cùng này.

[1] Tứ bình bát ổn: nghĩa là bốn nơi thanh bình tám nơi ổn định. (Hiểu đơn giản là anh ấy không thèm quan tâm ấy, cứ ung dung mà nhìn thôi.)

Người đứng sau bàn hướng về phía Jungkook nói, làm một dấu hiệu:"Nhà cái, mời mở bài."

Jungkook không hề động, đầu ngón tay khẽ lật một góc của lá bài, nhưng không lẩm nhẩm nó. Jungkook nắm tay lại gõ lên mặt bàn một chút, trong mắt không nhìn ra một tia dao động.

Cô ngồi bên cạnh anh nhắm mắt lại.

Ngồi ở vị trí này cô nhìn rất rõ lá bài trên tay anh. Lá bài trong tay anh mà là A cơ, sẽ quyết định được thắng bại.

Haneul cúi đầu.

Anh ra tay chính là thắng, cô lại thấy mất mát khó chịu.

Cô chưa bao thấy rõ ràng như bây giờ, hiểu được mình không hề thuộc thế giới của anh.

Cô chưa bao giờ thấy mình yếu đuối như bây giờ, không có chút sức lực nào.

Tất cả cô đều không biết, vì thế bỗng nhiên cô hiểu được thì ra anh và cô lại cách xa nhau đến vậy.

Jungkook hơi giương mắt nhìn lên, nhìn thấy nửa khuôn mặt trầm tĩnh như nước của Haneul có dấu vết bi thương ẩn ẩn lướt qua.

Choi Byeol ở bên kia đã sớm đập bàn như muốn làm nên một cuộc bạo loạn:"Thời gian chính là sinh mệnh! Mở bài mở bài nào!"

Jungkook khép mi mắt lại, trong mắt hiện lên một loại cảm xúc không tên, ngón tay lật lên, hé lộ ra lá bài.

Một hồi lặng im.

Một lúc lâu sau, chỉ thấy Choi Byeol bật thẳng người lên, ôm lấy Jeon Hyun thét chói tai một trận:"Em, thắng, rồi, !"

Jeon Hyun cũng kinh ngạc không thôi, ôm cô nói:"Ừ, em đã thắng......"

DaeHoon nhìn lên mặt bàn, lại nhìn Jungkook , cuối cùng là nhìn Tiểu Byeol , bật ra một câu cũng giống Jeon Hyun :"Tiểu Byeol thắng ......"

Cô thấy bọn họ kêu gào như vậy cũng kinh ngạc vô cùng, đưa mắt nhìn lên bàn.

Lá bài cuối cũng chưa lật kia, không hề thấy bóng dáng con A cơ đâu cả.

Con K tép đang nằm lặng lẽ trên bàn, tuyên cáo thất bại của Jungkook .

**** **** ****

Choi Byeol lúc này đã vui mừng đến mức điên mất rồi, chỉ vào Jungkook liền cười to:"One Minute Stand!" Tiếp đó cũng dẫn đến một loạt tiếng nói hùa theo.

Jungkook cười cười, cũng không nói gì.

Bỗng nhiên anh nhìn về phía Haneul , nâng tay xuyên qua mái tóc cô, chậm rãi nhẹ nhàng, động tác mang theo ám chỉ không rõ nào đó.

Cô vì động tác của anh mà lo sợ,"Muốn, muốn gì chứ?"

Jungkook mở miệng đáp lời không thích hợp chút nào:"Trình độ đếm ngược thời gian của em thế nào?"

"......"

Ừm, thoạt nhìn thấy anh ấy không hài lòng lắm.

"Thực không tốt......" Anh nhìn cô, bật cười, lời nói sâu sa:"Vậy trình độ tiếp nhận nụ hôn của em thì thế nào......"

Mọi người xung quanh đang muốn mở một cuộc bỏ phiếu, tất cả đều thống nhất không thể buông tha cho anh, một trận ồn ào náo động vang lên.

Jeon Hyun có chút hối hận, mặt hướng phía DaeHoon mấp máy môi:"Có phải là tôi nên ngăn cản anh ấy không?"

DaeHoon kinh ngạc nhìn anh:"Bây giờ mới nghĩ đến thì có muộn quá không?"

Jeon Hyun một lòng thầm nghĩ lôi Byeol ra, nhưng người này vẫn cố tình một mực xông vào giữa trận, Jeon Hyun có chút đau đầu:"Tôi thật sự không muốn cô ấy nhìn thấy cảnh này......"

"Ừ." DaeHoon sờ sờ cằm nhớ lại:"Trước đây ở Lan Quế Phường [2] Jungkook cũng từng chơi trò này, kết quả là ngoài sức tưởng tượng của mọi người, anh ta chơi đùa thì không có việc gì, nhưng người khác nhìn vào đều bị gợi lên dục hỏa, không ai là không bị hạ độc......"

[2] Lan Quế Phường (Lan Kwai Fong): là một quận ở Hồng Kông, có cuộc sống về đêm rất náo nhiệt, thường được người địa phương, du khách nước ngoài ghé thăm.

Đùa tình, đùa dục, đùa lòng người.

Đây là Jungkook.

Jungkook bỗng nhiên đứng thẳng dậy, xoay người xác định một câu:"Một phút đồng hồ đúng không?"

"Oh!YES!" Đồng chí Choi Byeol đã bị kích động quá mạnh, ngay cả tiếng nước ngoài cũng túm ra ......

Cô lúc này thật sự là luống cuống :"Em có thể, có thể lảng tránh hay không?......"

Jungkook không đáp, yên lặng nhìn cô, nâng tay lên vén sợi tóc rơi trước trán ra sau tai cô, động tác ôn nhu mà mềm mại.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên anh ôm eo cô kéo về phía mình.

Haneul kêu lên:"Anh không cần, không cần không nói đạo lý ah!"

"...... À?" Jungkook đột nhiên nở nụ cười:"Haneul , có một điều, anh cảm thấy tốt nhất em nên rõ ràng một chút thì tốt hơn......"

Anh cúi đầu, nói trên môi cô –

"...... Đối với em, anh không có ý định nói chuyện đạo lý."

Anh cúi đầu, từng bước dẫn cô vào không gian tình triều, sau đó dùng đầu lưỡi mở ra hàm răng cô, muốn cô cùng múa.

Nhiều người nhìn như vậy, bỗng nhiên thấy con người anh cụ thể hơn trước rất nhiều, hữu hình, hơn nữa lại gần nhau như thế. Anh hôn cô thật sâu, gần trong gang tấc. Giữa anh và cô trong lúc đó, chỉ cách hai hàng lông mi, tình ý lan tràn, khàn khàn hít thở, lòng anh sâu không lường được còn lòng cô thì tràn đầy, tràn đầy cảm xúc của cuộc hôn nhân trong suốt hai năm nay.

Giờ phút này, Haneul đột nhiên cảm thấy cuộc đời này của cô như bị cắt ra làm hai phần, Jungkook tạo cho cô một khoảng thời gian, một không gian khác, hơn nữa anh không để bất cứ kẻ nào cản trở hay gây ảnh hưởng, mà một mình khống chế.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh dùng răng nanh cắn khóa cổ áo của chiếc váy lông dê cô mặc, kéo xuống từng chút từng chút một, động tác chậm như vậy, giống như đang xem một thước phim điện ảnh quay chậm. Anh chỉ vô tâm quyến rũ cũng có thể bắn ra vô số dụ hoặc, huống chi lúc này lại có tâm quyến rũ.

Chỗ khóa kéo trên cổ áo cứ như thế mà trượt xuống, da thịt bị áo lông dê cao cổ che lấp cứ từng chút một mà lộ ra, anh nghiêng người về phía trước, đôi môi hôn lên cái cổ trắng nõn thon dài của cô. Từ từ di chuyển xuống dưới, dưới ánh đèn, đôi môi mỏng manh của Jungkook như chiếu ra một vầng sáng.

Da thịt tiếp xúc gần gũi như vậy, so với hai người gần gũi vật lộn, còn gợi cảm hơn nhiều phần.

Haneul đang ở trong kinh ngạc và e ngại hiểu ra một điều, khó trách Jungkook có thể nói với cô rằng: Anh ấy không cho cô gái nào một cơ hội, bởi vì, người như anh ấy, nếu đã cho ai đó một cơ hội, cô ấy rốt cục sẽ trốn không thoát.

May mắn hay không may mắn? Cô thậm chí đã gặp được một người đàn ông như vậy, khiến cuộc sống của cô và tất cả mọi người gặp phải đều trở nên vô vị nhàm chán.

Cuối cùng anh nâng tay gỡ búi tóc của cô, mái tóc đen thẳng xõa xuống, anh cầm lấy một nắm tóc, cúi người khẽ hôn.

Người tinh thông lịch sử văn học như cô liền hiểu được. Nam tử hôn tóc, thể hiện tình cảm thâm sâu đối với nữ tử như mái tóc đen dài. Anh cũng không nói yêu, chỉ có người hiểu biết mới rõ, từng động tác của anh, thực chất đều mang ý tứ sâu sắc mười phần.

Một phút đồng hồ thực ngắn, đường chân trời lại thực dài.

Từng sợi tóc của cô trượt trên đầu ngón tay của Jungkook , giúp cô chỉnh lại áo, ngón tay lướt qua dấu hôn hiện rõ trên cổ cô, anh nở nụ cười, cúi đầu cắn cái khóa vừa bị anh kéo xuống, kéo nó lên từng chút từng chút một.

Động tác hoàn mỹ, không nhanh không chậm, vừa tròn sáu mươi giây.

Xoay người, Jungkook lười biếng ho một tiếng.

"Các vị, xem không thấy đủ sao?"

**** **** ****

Tiểu Byeol hoàn hồn, lau một tầng mồ hôi trên trán, huy động móng vuốt liều mạng tạo gió.

Rõ ràng Jungkook cũng không làm nhiều chuyện khác người, nhưng đồng chí Tiểu Byeol vẫn cảm thấy lửa trong lòng mình đang bốc lên ngùn ngụt. Jeon Hyun cầm cốc nước lạnh chạm vào mặt cô, lập tức Tiểu Byeol giống như bị giẫm phải đuôi, lên tiếng kêu to liền nhảy ra ngoài.

"Anh không được phép chạm vào em = =."

"Hả?"

Jeon Hyun không biết tại sao cô lại trốn như thế, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, Jeon Hyun đưa cốc nước trên tay cho cô.

"Sao em lại bị nóng như vậy?"

Ông chủ à, ngài vừa xem xong chẳng lẽ không thấy nóng hả?

Tiểu Byeol không để ý tới anh, giằng lấy cốc nước trong tay Jeon Hyun , ngẩng đầu lên ừng ực ừng ực uống hết.

Jeon Hyun nhìn cô, dần dần hiểu. Jeon Hyun hàm chứa một chút ý cười, chậm rãi hỏi:"...... Không phải vì em xem quá xuất thần mà muốn làm thật đấy chứ?"

Tiểu Byeol đang uống nước lập tức phun ra.

Jeon Hyun cười rộ lên, vội vàng lấy ra một chiếc khăn tay giúp cô xoa xoa mặt,"Phản ứng mạnh như vậy sao?......" Anh buồn cười,"Choi Byeol , người trưởng thành có phản ứng với hoan ái cũng thật bình thường mà."

Tiểu Byeol trợn mắt, trên mặt tức giận như sắp chảy máu đến nơi: Con mẹ nó! Phản ứng bình thường mà anh lại cười thành cái dạng này hử?!

"Được rồi được rồi, anh không cười nữa." Jeon Hyun dỗ dành cô, nhưng ý cười trên môi vẫn không thể ngăn lại được.

Tiểu Byeol không chịu nổi.

Hừ, cười đi cười đi, xem lão tử có phản ứng ra sao? Điều đó cũng có thể chứng minh thân thể của lão tử tốt! Dám cười cô đều là nông dân! Còn dám động đậy nữa sẽ biết tay!

Tiểu Byeol hung tợn đạp Jeon Hyun một phát, xoay người liền trốn vào phòng bếp.

Jeon Hyun ở phía sau cười hỏi:"Này, em vào phòng bếp làm gì?"

Choi Byeol cũng không quay đầu lại rống to:"Nấu nước pha trà!"
Jeon Hyun bất ngờ không thể nhịn nổi, nâng tay nắm thành quyền đỡ lấy miệng mà cười.

Choi Byeol , cái tính sĩ diện mà khổ vào thân này thật sự là đáng yêu mất......

**** **** ****

Ngay cả Choi Byeol cũng trốn vào phòng bếp, Haneul lại càng không phải nói. Sau khi Jungkook trêu đùa Tiểu Byeol , xoay người lại mới phát hiện ở đây chỉ còn lại mấy người đàn ông, người khởi xướng là Jungkook thì đang nhàn nhã uống nước.

Đôi môi nhợt nhạt, vầng sáng còn chưa lui, bộ dáng yêu yêu diễm diễm, cả người anh giống như được tẩm thêm một tầng ánh sáng lấp lánh. Jeon Hyun bỗng nhiên nghĩ đến lời Byeol đánh giá Jungkook : La belle. Rất chính xác, hai chữ mỹ nhân, đúng mức.

Jeon Hyun đi ngang qua, cũng không nói gì, chỉ đưa tay tiến vào túi quần anh tìm kiếm.

Cách một tầng vải dệt, tay anh chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Jungkook . Động tác này thực sự mang tính khiêu khích, nếu không phải do Jeon Hyun đến làm, nhất định người khác sẽ mơ màng nghĩ ra hết chuyện này đến chuyện khác.

Jungkook cũng không ngăn cản anh, chỉ mang vẻ mặt nghiền ngẫm:"Này, anh không có hứng thú với em đâu."

"Thần kinh." Jeon Hyun khinh thường, ai có thể có hứng thú với anh ta chứ.

Jeon Hyun chậm rãi rút tay ra khỏi túi quần anh, quả nhiên lấy ra được thứ mình muốn. Lộ ra một lá bài A cơ, đúng là lá bài của ván cuối cùng đó, Jeon Hyun chau mày:"Hả?"

Jungkook cười tủm tỉm buông tay:"À......"

"Chỉ biết vừa nãy anh đụng chân đụng tay," Jeon Hyun ném lá bài A cơ đó lên mặt bàn, giật giật môi:"Tốc độ đổi bài nhanh như vậy, ngay cả em cũng không nhìn thấy khi nào thì anh đổi."

Jungkook nở nụ cười, cũng không phủ nhận.

"Không có cách nào, là do vị kia nhà em kỹ thuật quá kém, muốn cho cô ấy thắng anh cũng dễ dàng thôi mà......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro