C47: Tra ra manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày hôm đó, tâm trạng mỗi ngày của Haneul đều giống chỉ số thị trường chứng khoán năm 2008, duy trì một xu thế màu đỏ tốt đẹp.

Có khi Jungkook lại ôm cô không chút để ý nói:"Anh không có kiên nhẫn với trẻ con đâu, không có cũng không quan trọng."

Đáng tiếc đang ở trong tâm lý bồng bột chờ mong đó, Haneul đã tự động hình thành hệ thống che chắn với những lời nói kiểu này rồi, dù sao bình thường nhìn qua Jungkook cũng chính là không âm không dương, cô cũng sẽ không nghĩ nhiều đến ý tứ trong những lời nói này của anh, lại càng không chú ý tới, mỗi lần Jungkook nói đều là 'Không có cũng không quan trọng', mà không phải 'Không cần cũng không quan trọng'.

Đêm nay, công việc của Jungkook có hoạt động.

Cái gọi là hoạt động đó tuyệt đối không tách rời với rượu, mà tửu sắc lại luôn chẳng phân biệt được nhà. Khi tan cuộc mấy người đàn ông đều ôm lấy các tiểu thư xinh đẹp, mà Jungkook và Jeon JiHyun lại tay không đi ra, chỉ có hai người này là không dẫn theo người.

Jungkook làm việc có vẻ khoa trương, bên người tùy thời đều có người đi theo; Mà ngược lại, bạn JiHyun lại mộc mạc hơn, ngay cả một lái xe cũng không mang, khi có hứng thú sẽ tự mình lái xe, khi nào lười thì còn đi xe buýt ngắm cảnh, ngay cả vé xe cũng miễn phí, đường đường là một giám đốc ngân hàng đầu tư lớn nhất Đông Nam Á, mà lại tựa như nông dân vậy......

Căn cứ vào loại đối lập này, chủ quán bar liếc mắt một cái đã nhận thức tiêu chuẩn về phía Jungkook .

Ừm, cùng là phục vụ thôi, tùy thời thỏa mãn nhu cầu của khách hàng chính là một trách nhiệm của chủ quán, nhất là ngành dịch vụ đặc biệt này. Thận phận như Jungkook , chỉ có thể cung ......

Chủ quán vội vàng tiến lên, bày ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng:"Jeon  thiếu, đêm nay không mang theo ai sao?"

Jungkook ngoảnh mặt làm ngơ.

Chủ quán không ngừng cố gắng:"Jeon thiếu, ngài yên tâm, các cô nương ở đây của chúng tôi, có thể sánh bằng 'Thiên thượng nhân gian' ở kinh thành đó! Chất lượng ở đây là không thể chê vào đâu được......" Vỗ vỗ bộ ngực, dùng hành động thực tế để cam đoan về chất lượng phục vụ.

"Cút."

"......"

Tâm tình của Jungkook vốn không tốt, lại gặp phải loại người không biết sống chết cứ chen miệng vào thế này, vậy nên nửa điểm kiên nhẫn cũng không còn.

Chủ quán vừa thấy manh mối không đúng, liền nhanh nhẹn vâng dạ lui xuống.

Jungkook không quay đầu lại, nói với cấp dưới:"Đi đi, đêm nay đừng đi theo tôi."

"......"

Ji Ho nhỏ giọng hỏi:"Tôi lái xe đưa anh về được không......?"

Jungkook giận dữ,"Lời nói của tôi anh nghe không hiểu có phải không?!"

"......"

Vì thế, đám Ji Ho đều bị dọa mà rời khỏi đó.

JiHyun đi ra từ quán bar đùa nghịch cái chìa khóa xe của mình, thảnh thơi chờ bồi bàn lái xe mình ra, không nghĩ tới vừa nhấc mắt, chỉ thấy cả hội cũng chỉ còn lại anh và Jungkook , chắc là mọi người đều bị Jungkook dọa chạy hết rồi, nhất thời trong lòng bạn Jeon trầm xuống: Đừng đi nhờ xe của tôi đừng đi nhờ xe của tôi đừng đi nhờ xe của tôi......

Đang nghĩ tới đó, tay trái của Jungkook đã khoát lên vai anh.

"Đưa tôi trở về."

"......"

Trời sinh tính sợ phiền toái nên trong lòng bạn Jeon đang thực bi thương: Sớm biết vậy hôm nay sẽ không lái xe làm gì, đi ngồi xe buýt ngắm cảnh còn tốt chán......

Vì thế, bạn Jeon mang theo Jeon thiếu gia tôn quý cùng nhau tận hưởng cảm giác vui vẻ khi bị kẹt xe.

"Tôi nghĩ, khi nào thì loại nhân vật này cần sắm vai với tôi thế?"

"Sao?"

"Cùng anh giải buồn ấy...... Trước đây những chuyện thế này không phải đều do Jeon Hyun nhà anh phụ trách sao?" Ai chẳng biết tình cảm anh em tốt còn có thể làm Brokeback. [1]

[1] Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980. Bộ phim được dàn dựng cùng với nền nhạc của phim là tiếng đàn ghi-ta có âm hưởng lúc thì sâu lắng, lúc thì phóng khoáng và lãng mạn.

Brokeback Mountain (tạm dịch là Núi Brokeback) là phim Mỹ của đạo diễn Lý An (Ang Lee) được trình chiếu vào cuối năm 2005.

Jungkook trầm mặc.

Sau đó có chút buồn bực thở dài:"Anh nghĩ rằng anh là người tôi muốn tìm hả?...... Byeol mang thai,Jeon Hyun quả thực thành bảo mẫu rồi."

Trong lòng JiHyun thật nặng nề nghiến răng nửa ngày.

Anh chỉ có thể làm người thay thế bổ sung mà thôi!

"Jungkook , tôi thật sự muốn đá văng anh ra khỏi xe......"

Jungkook chính là Jungkook , ngồi trên xe người khác mà hoàn toàn không có chút ý thức làm khách nào, khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức flagship, bỗng nhiên nói:"Dừng xe."

"......"

JuHyun phanh lại rồi dừng xe, tâm không cam lòng không muốn bị biến thành tài xế taxi.

Hai người một trước một sau đi vào cửa hàng.

Quản lý cửa hàng vừa nhìn thấy hai vị Jeon thiếu gia, liền tươi cười rạng rỡ nghênh đón:"Ai nha, hoan nghênh hoan nghênh! Vất vả vất vả!".

Jungkook liếc mắt một cái liền nhìn trúng một mặt dây chuyền hình chữ thập, dây chuyền đó thực tinh xảo, có gắn kim cương. Anh nhớ rõ khi Haneul đến nhà thờ cầu nguyện, hình ảnh ấy khiến anh rung động.
Jungkook luôn luôn làm việc theo nguyên tắc tốc chiến tốc thắng, nhìn trúng liền lấy ngay.

JiHyun vẫn đứng chờ một bên bỗng nhiên đi đến bên cạnh anh, không sợ chết hỏi:"Có phải anh cột Haneul vào đầu giường H ba bốn đêm không hả?"

"......"

"Đừng có kinh ngạc như vậy chứ, nhìn mấy vết đỏ đỏ trên cổ anh là biết thôi, sức quan sát của tôi vẫn còn tốt lắm," Bạn Jeon chậc chậc :"Ồ...... Dữ dội như vậy sao, bởi vì cô ấy chủ động hả?"

Jungkook không phủ nhận.

Nhất thời bạn Jeon cực kỳ hâm mộ không thôi:"Jungkook , rốt cục anh cũng ra nhập xã hội cộng sản!" Xã hội cộng sản, phân phối theo nhu cầu, bà xã có nhu cầu, anh cũng phải làm cờ hiệu 'Phân phối theo nhu cầu' thôi......

Khó trách Mao chủ tịch nói, xã hội cộng sản mới là xã hội tiến bộ nhất hạnh phúc nhất của loài người ah......

Jungkook không nghĩ đến hạnh phúc gật đầu một cái nói 'Đúng vậy tôi rốt cục thực hiện cộng sản ', mà là lấy cái hộp đã gói đồ trang sức, bình thản nói một câu:"Cô ấy muốn một đứa con." Sau đó cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.

JiHyun dừng ba giây, sau đó tỉnh ngộ lại, đi theo anh.

"Khi đàn ông tặng phụ nữ cái gì đó à, lý do lớn nhất chính là muốn giữ cô ấy lại." JiHyun mở cửa xe ngồi vào:"Anh sợ Haneul rời khỏi anh phải không?"

Jungkook ngồi trong xe, cảm thấy thực đau đầu:"Tính cách của cô ấy rất truyền thống, lại nhạy cảm như vậy...... Tôi vốn nghĩ, chỉ cần tôi kiên trì không cần, có thể đem tất cả vấn đề ngăn lại trên người mình...... Nhưng cô ấy thật vất vả chủ động, tôi có thể tiếp tục kiên trì thế nào đây? Làm thế nào mới có thể xua tan ý muốn một đứa con trong đầu cô ấy đây?"

Tình cảnh và vấn đề của Jungkook , JiHyun quen biết anh nhiều năm như vậy tất nhiên đều rõ rành rành, JiHyun  cười với anh:"Trước đây cũng lâu rồi tôi có nói với anh, không thể che giấu mãi được, hai người còn ở bên nhau cả đời, anh có thể dấu cô ấy cả đời sao?"

Jungkook có chút mệt mỏi, tựa lưng vào ghế ngồi không nói lời nào.

Bạn Jeon kiêm luôn chức bác sĩ tâm lý tiếp tục lên lớp:"Thế nào, đàn ông mà, có khi thật sự nên dùng nửa thân dưới mà tự hỏi. Làm, không cần thiết là vì yêu, nhưng yêu, nhất định có thể muốn làm. Ngược lại, phụ nữ cũng là như vậy, có con, không cần thiết là cam tâm tình nguyện muốn, nhưng cam tâm tình nguyện muốn, thì nhất định có thể muốn có con. Cho nên, càng chậm trễ thì mâu thuẫn trong tương lai càng trở nên gay gắt. Nếu anh nói anh không muốn đứa bé vì anh sợ tương lai không bảo vệ được nó, nói như vậy thì ai tin chứ? Ngay cả đứa bé cũng không bảo vệ được mà anh còn trông mong vào sự yêu thương và sủng bái của Haneul sao? Tôi thấy Haneul chỉ là da mặt mỏng thôi chứ không phải ngốc. Tháng nào cũng phải lo lắng trong bảy ngày đổ máu đó, đặc biệt chuyện có liên quan đến trẻ con, vẫn nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất......"

Buổi nói chuyện này đúng trọng tâm mà lại có lý.

Bỗng nhiên Jungkook quay đầu nhìn anh.

JiHyun thực buồn bực:"Anh nhìn tôi như vậy làm gì hả?= ="

"Không nghĩ tới anh vẫn là chuyện gia về tình cảm cơ đấy......"

Vẫn là chuyên gia!

Jeon JiHyun dứt khoát xua tay:"Mấy đạo lý đó tôi đều học được khi ba mẹ tôi đòi ly hôn đó ......"

"......"

Khụ, thì ra là thế......

Bạn Jeon còn tiếp tục nói:"Người xưa nói, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan [2]. Năm đó anh vì chuyện này mà tắm máu nhiều người ở Lương gia như vậy, thù cũng báo lửa giận cũng nguội rồi, bây giờ tình trạng thân thể của Haneul nếu đã như vậy rồi, anh vẫn nên thuyết phục cô ấy cùng nhau đối mặt với sự thật này cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết tốt đi. Bây giờ y học rất phát triển, nếu không được thì anh có thể đi dọa tên bác sĩ Do kia, nói là chữa không khỏi sẽ làm thịt anh ta, tôi thấy nhất định anh ta đã nghĩ biện pháp trước anh rồi đó......"

[2] Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên bị Lưu Tông Mẫn bắt mất mà quay sang đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, đem giang sơn Đại Hán bán đứng cho Mãn Thanh.

Jungkook trầm mặc rất lâu, sau đó gật đầu một cái:"Ừ, anh nói cũng đúng......"

Bạn Jeon cảm thấy thực vui mừng: Mẹ nó, thật không dễ dàng chút nào, quả bóng cao su bỏng tay này rốt cục cũng đá được cho tên họ Do kia rồi!

Tuy rằng nhân phẩm của JiHyun cũng không được tốt lắm, nhưng người kia buồn rầu anh cũng chả vui gì, câu nói vừa rồi của anh tạm thời đã đẩy bác sĩ Do vào hố lửa, thế nhưng bốn chữ khuyên bảo 'Thuận theo tự nhiên' đó, vẫn là thực có lý.

Jungkook nghe vào được bao nhiêu, anh không biết; Nhưng có thể khẳng định một chút là, chuyện giấu giếm Haneul đó, xem như anh ấy đã hoàn toàn buông tha.

Có thể tưởng tượng, hai vợ chồng quan hệ với nhau mà không dùng biện pháp gì, hoàn toàn tự nhiên, thời gian trôi qua mà vẫn không có con thì dù có là cô gái ngốc nghếch đến đâu cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, huống chi lại là người có tính tình nhạy cảm như Haneul .

Cô ấy có thể nhìn ra, gần đây tính tình của Jungkook không tốt lắm. Tuy rằng anh vốn là một người không âm không dương, nhưng Jungkook cũng có lo âu. Hôm trước, cô giúp việc phụ trách việc sắc thuốc trong nhà không cẩn thận làm đổ thuốc, không biết đã chọc phải dây thần kinh nào Jungkook mà kết quả chính là cả nhà đã bị anh làm cho gà bay chó sủa. Đến lúc chạng vạng, Haneul tan tầm về nhà, chỉ thấy người nào cũng có biểu tình nơm nớp lo sợ, cô bé làm đổ thuốc kia chưa cần dọa mà chỉ cần vài câu nói lớn tiếng của Jungkook thôi cũng đủ sợ hãi òa khóc.

Chạng vạng ngày hôm đó, một góc nhỏ trong tâm Haneul rốt cục đã thức tỉnh rồi.

Thuốc đó cô uống gần hai năm, nhưng cô chưa từng nghĩ tới một vấn đề.

Ngoài tác dụng trị liệu sinh lý đau ra, thuốc đó có phải còn có tác dụng khác hay không?

Jungkook , rốt cuộc đang lo âu cái gì.

Người ta luôn nói người tốt sẽ được báo đáp, nhưng suốt một tháng qua bác sĩ Do cứu sống mọi người của chúng ta luôn phải sống trong buồn rầu và lo lắng.

Đây là may mắn hay thảm họa vậy? Bạn Do làm một thử nghiệm, mỗi ngày kiên trì không ngừng mua hai vé số, kết quả là ngay cả năm đồng cũng không trúng, bác sĩ Do của chúng ta đau lòng chấp nhận, biết rằng không phải mình gặp may mắn mà đã bị đẩy vào thảm họa......

Tối nay, khi DaeHoon tan tầm nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng chờ ở cửa bệnh viện, lại gần thì thấy, thật sự là con chim bồ câu cứ trời tối lại bay về nhà, Haneul .

"Haneul ?" Bác sĩ Do thực ngạc nhiên:"Tại sao cô lại đến đây?"

Haneul cũng có vẻ kinh ngạc, chỉ chỉ ra bên ngoài trời đang mưa to tầm tã:"Mưa to quá, rất khó gọi xe nên tôi đứng đây tránh mưa......"

Tất nhiên, so với bạn Jeon JiHyun kia, bác sĩ Do của chúng ta có thể coi là một người đàn ông tốt, vĩnh viễn duy trì tấm lòng anh hùng thương hương tiếc ngọc. Giờ phút này Haneul nói như vậy, DaeHoon cũng không nghi ngờ nói vài câu kiểu như 'Cô đến đây tránh mưa cũng thật trùng hợp nhỉ?', mà là lập tức phát huy chủ nghĩa anh hùng vĩ đại –

"Haneul , tôi đưa cô về nhé!"

Có vẻ như Haneul cảm thấy thật vui mừng:"Được, cảm ơn anh."

Bạn Do lập tức đi lấy xe, lấy việc giúp người làm niềm vui.

Dọc đường đi, DaeHoon chẳng những không có một chút nguy cơ ý thức gì, mà ngược lại còn tự nhận mình là người mang đến niềm vui cho Haneul .

Lại nói tiếp, có loại ảo giác này cũng không thể trách anh được. Đến giúp Haneul chính là đến giúp Jungkook , có được quan hệ tốt với Jungkook cũng chả phải chuyện dễ dàng gì; Trái lại, nếu không giúp được thì kết cục cũng sẽ rất thảm.

Ví dụ như mỗi lần tụ hội chơi mạt chược, Byeol , Jeon Hyun và Do DaeHoon cùng chơi với Haneul , vốn không có chuyện gì, nhưng kết quả là sau khi Haneul thua ba ván, Jungkook từ từ đi tới đứng sau Haneul , lông mày dựng lên bắt đầu đe dọa trong im lặng. Trước mặt có một Jungkook khí thế lớn như vậy, ba người chơi cùng là Byeol ,Hyun,DaeHoon kia không thể không lo lắng tự hỏi làm thế nào mới có thể để Haneul thắng đây, chuyện này cũng thật là khó nhé, lại phải làm sao để Haneul không phát hiện mới được......

Sau đó, Haneul thắng liền năm ván, hồn nhiên phát hiện huyết áp của ba người chơi cùng kia đã tăng lên mười phần, trán Byeol đã đổ đầy mồ hôi, sau khi bị Jungkook dùng ánh mắt đe dọa hơn mười lần, Byeol cũng ngộ ra rằng chơi mạt chược với Haneul quả thực là chuyện không cho người ta đường sống nào, cuối cùng rốt cục cũng không chống đỡ nổi mà chạy trốn, thậm chí sau đó còn bị một bóng ma tâm lý –

"Jeon Hyun , em không muốn ngủ, em muốn đi ra ngoài chơi!~>___________

"Em không muốn chơi mạt chược cùng Haneul sao?"

"...... Em thấy đi ngủ vẫn tốt hơn.T T"

Trên cơ sở đó, chúng ta hãy cùng nhìn xem cách của một người thông minh là thế nào nhé –

Ví dụ chính là bạn Jeon JiHyun , ngay cả sau khi Haneul đã thắng năm ván, anh vẫn giữ thái độ nhàn nhã như thường, giơ ngón tay cái lên liên tục khen ngợi, nào là 'Oa ~Haneul thật là lợi hại nhé ~', nào là 'Haneul quả thực có thể xưng bá ở Las Vegas đó~', lập tức đã làm cho Haneul có ấn tượng tốt với bạn Jeon này.

Jeon Hyun và DaeHoon ngồi một bên biết rõ 'Jeon Thịnh' đang khao khát tranh thủ đầu tư tài chính 50 triệu của Jungkook , nhất thời thổn thức không thôi:Look, đường đường là một giám đốc điều hành ngân hàng đầu tư lớn nhất Đông Nam Á, vì kiếm tiền còn có thể trợn tròn mắt nói dối dễ dàng như vậy đấy!

......

Lại nói đến chuyện của bác sĩ Do bây giờ, dọc đường đi vừa lái xe vừa cười nói với Haneul , lại còn xảo trá giả làm bác sĩ tâm lý học cứ cười ha ha ha, không khí thật là hài hòa, cứ như vậy mà đưa cô về nhà.

Bên ngoài trời đang mưa to, DaeHoon bật ô lên, xuống xe che cho Haneul , đưa cô vào phòng khách.

Sau khi làm được việc tốt đó, tâm tình của bác sĩ Thiệu thật là thoải mái, vẫy tay về phía Haneul ý bảo tôi đi nhé......

Haneul không giữ anh lại, đứng sau anh bỗng nhiên nói:"Bác sĩ Do, xin lỗi."

"Sao?"

"Vừa nãy tôi nói dối anh."

"Ồ???"

"Tôi đến bệnh viện không phải để tránh mưa, mà là đặc biệt chờ anh."

"Ách......"

Haneul khẽ cười cười:"Nếu tôi không làm như vậy, anh sẽ không đến đây cùng tôi đúng không?"

"......"

DaeHoon trừng lớn mắt nhìn Haneul , quả thực không biết người trước mắt này có phải Haneul không nữa. Rõ ràng là cô nhu nhược như vậy mà, tại sao giờ phút này anh lại cảm thấy mình không phải là đối thủ của cô ấy chứ?!

Chợt nghĩ đến trước đây có một thầy bói từng nói với anh 'Thí chủ sẽ gặp điềm xấu vào năm con hổ', đầu óc bạn Do lập tức rối tinh rối mù.

(Truyện viết vào năm 2010, là năm con hổ.)

Thật cẩn thận hỏi:"Haneul ...... Cô tìm tôi có chuyện gì?"

Cô chăm chú nhìn anh:"Tôi đặc biệt tìm anh là một bác sĩ, anh nói xem còn có thể có chuyện gì chứ?"

Trong lòng DaeHoon trầm xuống thật mạnh.

Cô ấy sẽ không ......

Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra, giọng nói của Haneul vang lên.

"Bác sĩ Do, tôi muốn hỏi anh, có phải anh đang giúp Jungkook giấu giếm tôi chuyện gì không?...... Thân thể này của tôi, có vấn đề ở đâu đó, phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro