C48 Tra ra manh mối (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đứng trong phòng khách, mặt đối mặt, trầm mặc nhìn nhau.

Chuyện liên quan đến Jungkook , DaeHoon không thể không cẩn thận suy nghĩ.

"Haneul , tôi không hiểu được...... Ý của cô." Không nghĩ tới anh đường đường là một bác sĩ lại phải dựa vào cách giả ngu để tự bảo vệ mình ......

Đáng tiếc, bây giờ Haneul đã không tính buông tha cho anh.

"Anh biết." Cô nhìn anh, thẳng thắn nói:"Bác sĩ Do, hôm nay tôi đã bảo mọi người trong nhà về hết rồi, đêm nay Jungkook phải ở ngoài bàn chuyện công việc sẽ không trở về, nơi này chỉ có hai người chúng ta, vì thế, anh có thể tin tưởng tôi, nếu tôi vì muốn hỏi anh mà không tiếc lừa anh, thì tôi cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi."

Trong đầu DaeHoon'Ong' một tiếng lớn.

Thái độ này của Haneul , rõ ràng là bất cứ giá nào cũng muốn hỏi bằng được. Đương nhiên, anh cắn chặt răng không mở miệng xoay người bước đi cũng không phải không thể, nhưng đi rồi thì sao? Chỉ sợ Haneul sẽ nghĩ có điều gì rất quan trọng mà anh không thể nói ra, vừa rồi cô cũng nói, đêm nay trong nhà chỉ có một mình cô, vạn nhất cô nghĩ luẩn quẩn trong lòng, lấy một lưỡi dao cắt cổ tay thì......

DaeHoon không dám nghĩ tiếp nữa.

"Tôi có thể uống một cốc nước chứ?......"

Cô gật gật đầu, xoay người đi đến bên quầy bar rót một cốc nước tinh khiết, sau đó đi tới đặt vào tay anh.

"Cho đá vào, có thể thư giãn hơn."

"......"

Tâm tình của những liệt sĩ cách mạng bị kẻ địch tra tấn trong điện ảnh đã khắc sâu trong đầu DaeHoon, anh gần như đã gặp bức tường trở ngại: bên cạnh Jungkook có nhiều người như vậy, tại sao anh lại khó sống như vậy chứ......

Cô nhìn anh, thấp giọng hỏi:"Bác sĩ Do, anh nói cho tôi biết, thân thể này của tôi...... Có phải là không có khả năng có con đúng không?"

Đối mặt với một Haneul không để ý đến chuyện gì như vậy, DaeHoon không thể từ chối.

"Không phải không có khả năng." Anh thành thật nói:"Chỉ là xác suất thấp một chút."

"Thấp đến mức độ nào nào?"

"......"

"50%?"

"......"

"30%?"

"......"

"Có phải là ngay cả 20% cũng không có?"

"Haneul , không cần hỏi lại nữa."

Bỗng nhiên DaeHoon tiến lên từng bước tới gần cô, nắm lấy bả vai cô, mang lại chút ấm áp cho cô. Dù là đứng ở góc độ của một bác sĩ, hay là đứng ở góc độ của một người bạn; Dù cô là vợ của Jungkook, hay cô chỉ là một Haneul bình thường, DaeHoon cũng không hy vọng nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng của cô.

Anh gian nan mở miệng:"Cô từng bị cảm lạnh rất nặng, cô có sinh lý đau cũng là do chuyện đó, hơn nữa sau đó cô không điều dưỡng đúng lúc, để quá lâu, cho nên...... Cô có tính hàn rất nghiêm trọng. Không phải tuyệt đối không thể mang thai, nhưng xác suất có thể rất thấp......"

Trong khoảnh khắc, Haneul đã hiểu.

Vốn chỉ nhìn biểu hiện của anh cô đã hiểu, càng không cần thẳng thắn nói ra, ý của những câu chữ đó, cô đều đã hiểu.

Trầm mặc thật lâu, cô nhỏ giọng hỏi:"Jungkook biết, có phải không?"

DaeHoon gật gật đầu.

"Anh ấy biết, bắt đầu từ hai năm trước, anh ấy đã biết....... Cô đã được rất nhiều bác sĩ khám qua, thật ra phần lớn không chỉ là chữa sinh lý đau, mà là Jungkook tìm biện pháp điều dưỡng cho cô. Muốn trị tận gốc tính hàn rất phiền toái, ngoại trừ việc kiên trì điều dưỡng ra, cũng không còn biện pháp nào nữa."

......

Đêm nay DaeHoon luôn cảm thấy không yên.

Sau khi đấu tranh tư tưởng cả đêm, anh thật sự không có can đảm lừa Jungkook , rạng sáng ba giờ bốn mươi lăm phút, DaeHoon rốt cục cũng dùng quyết tâm của tráng sĩ mà gọi một cuộc điện thoại.

Một phút đồng hồ sau, giọng nói âm trầm của Jungkook vang lên từ đầu giây bên kia:"Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi hả, anh nghĩ tôi không cần ngủ sao?......"

"Ừm......" Bạn Do lấy lòng nói:"Gần bốn giờ rồi, một giờ nữa là có thể rời giường được rồi mà."

Đầu dây bên kia trầm mặc nửa phút, sau đó truyền đến giọng nói có vẻ đang đau đầu dữ dội của Jungkook :"Tôi vừa mới ngủ lúc ba giờ......"

"Ách......" Đầu năm nay giai cấp bóc lột cũng không dễ dàng nha......

DaeHoon yếu ớt hô một tiếng:"Jeon, Jeon Jungkook ."

"......"

"Tôi, tôi muốn nói chuyện này với anh......"

"......"

"Anh phải cam đoan, tôi mà nói ra anh sẽ không tức giận!"

"......"

"Jungkook , tôi, tôi đã nói thật với Haneul rồi."

"......"

Jungkook cầm điện thoại cũng không phải tỉnh táo lắm, nhưng khi nghe được câu nói vừa rồi của DaeHoon anh lập tức tỉnh táo.

"Anh nói cái gì?!"

"Chính là chuyện đó của Haneul , anh cũng biết Tiểu Go mà muốn biết cái gì thì sẽ thế nào đó! Hôm nay cô ấy ám toán tôi!! Nhất thời tôi không nhịn được, liền nói hết ra......"

Lúc này thì Jungkook đã hoàn toàn tỉnh táo.

"Do DaeHoon ! Nếu Haneul có chuyện gì thì anh cũng đừng mơ sống thêm được một ngày!"

Bác sĩ Do rất thống khổ chịu tội.

"Vừa rồi anh đã đồng ý là sẽ không tức giận ...T_T"

......

Giấc ngủ không đủ mà sinh ra ủ rũ nhưng trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, Jungkook đứng dậy mặc quần áo rồi nắm lấy cái chìa khóa trên bàn, vội vàng rời khỏi khách sạn lái xe về nhà.

Anh không nên để cô ở nhà một mình!

Vừa tối hôm trước thôi, Haneul vô cùng dịu dàng nói với anh 'Ngày mai anh không trở về cũng không sao đâu, anh mệt mỏi thì em cũng đau lòng lắm', chỉ vậy mà anh đã tin tưởng đến thần hồn điên đảo! Căn bản không phát giác Haneul chưa bao giờ có thể vô duyên vô cớ nói lời ngon tiếng ngọt với anh, cũng càng không nghĩ tới đó lại là kế điệu hổ ly sơn của cô.

Tốc độ ngày một cao hơn, tăng lên đến 300+. Xe và người, đều dần dần không chịu lý trí khống chế.

Cô sẽ gặp chuyện không may sao?

......

Cô sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?!

......

Ở cùng Haneul lâu ngày, Jungkook không thể tránh né bị lây bệnh miên man suy nghĩ của cô, ngay cả ánh mắt cũng rối loạn, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh đáng sợ.

Con người, một khi nản lòng thoái chí thì chuyện gì cũng có thể làm được. Tuy nói 'Thiên cổ gian nan duy nhất tử', nhưng đối với người trọng tình trọng nghĩa không sợ số mệnh như Haneul , chết, cũng không đáng sợ.

Tay trái chống lên cửa kính xe, Jungkook cắn môi dưới, thần sắc bối rối.

Cô ấy có thể nghĩ luẩn quẩn trong lòng không? Khi anh chạy về nhà có muộn quá không? Cắt mạch? Uống thuốc? Thắt cổ? Khí than? Để lại một bức thư bên trên có viết 'Thực xin lỗi, em đi rồi', đằng sau còn có thật nhiều dấu chấm cảm biểu đạt đau lòng và tiếc nuối......?

Người đàn ông bị bà xã vứt bỏ không thể nghi ngờ là rất thống khổ, nếu bà xã cứ như vậy vô thanh vô tức mà rời đi ...... vậy loại thống khổ đó còn nhân lên nhiều lần.

Bây giờ Jungkook hoàn toàn bị vây trong trạng thái thống khổ. Thậm chí anh còn không dám gọi điện thoại về nhà, rất sợ người nhận điện thoại sẽ là nhân viên cấp cứu 120, nói với anh từ đầu dây bên kia: Thực xin lỗi tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức ...... (120: là số điện thoại gọi cấp cứu ở Trung Quốc.)

Go Haneul ......

Jungkook nhấn mạnh ga, lao thẳng về nhà như không muốn sống nữa.

Khi lấy chìa khóa mở cửa, thậm chí Jungkook còn chuẩn bị phá cửa mà vào.

Mở cửa, người còn chưa đi vào, giọng nói của Jungkook đã tăng đến quãng tám.

"Go Haneul !"

"...... Sao anh lại trở về?"

"......"

Cảnh tượng ngoài dự đoán, Haneul đang quỳ dưới sàn phòng khách, trong tay cầm khăn lau, bên cạnh có một xô nước nhỏ, cô quỳ trên mặt đất hết sức chuyên chú lau sàn.

Jungkook đứng im tại chỗ.

Nếu đây là cảnh trong phim truyền hình, chắc là anh sẽ giữ lấy cô, ôm chặt cô nói:'Nha đầu ngốc! Em có biết em đã dọa anh sợ thế nào không hả!'

Nhưng rốt cuộc đây không phải trong phim truyền hình......

Jungkook rất khẩn trương nhưng vẫn chưa mất đi lý trí, chỉ cần Haneul còn bình thường, anh sẽ không ngốc nghếch đến mức nói ra những lời làm cô đau lòng.

Khoan đã, bình thường?

Tim của Jungkook như đã nhảy lên cổ họng.

Năm rưỡi sáng mùa đông mà đi lau nhà thì có gọi là bình thường được không?!

Anh nhìn nhìn xung quanh, cả nhà trơn bóng sạch sẽ mà trước này chưa từng có, ngay cả ngoài hiên cũng sạch sẽ như mới, thực rõ ràng, cô không phải chỉ lau một phút đồng hồ, mà cô đã lau cả một đêm.

"Em như thế này...... Mệt mỏi chính mình bao lâu rồi?"

Haneul không nói lời nào.

Jungkook quỳ một gối xuống nhìn thẳng vào cô, nâng tay gạt mái tóc xõa trước trán cô, không có gì bất ngờ xảy ra, anh thấy được một ánh mắt đã hoàn toàn khóc thương.

Đầu ngón tay anh rất ấm áp, cô không cưỡng lại được, nước mắt bỗng chảy xuống.

"Jungkook , xin lỗi......"

Nhớ rõ lúc ấy tuổi còn nhỏ, cô không thể chống lại, bị bọn họ nhốt vào phòng lạnh trong quán bar cả đêm, khi tỉnh lại đã thấy mình đang ở bệnh viện rồi, bác sĩ nói cô chỉ bị một ít vết thương ngoài da, tổn thương do giá rét mà thôi, nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, vì còn có khả năng lưu lại di chứng, thân thể của một cô gái, không thể nhìn ra được tai họa ngầm ẩn sau những vết thương bên ngoài đó.

Cô không hiểu chuyện, không muốn đem thời gian và tiền bạc lãng phí trên giường bệnh, muốn sớm được ra viện, dùng 'liệu pháp tự nhiên', tuy rằng bắt đầu từ kỳ kinh nguyệt thứ hai sau đó, cô đã cảm nhận được sinh lý đau thống khổ, nhưng dưới áp lực thời gian và tài lực, cô vẫn nghĩ nó không quan trọng, nên chỉ cố chịu đựng, chú ý giữ ấm cơ thể hơn.

Không thể biết được sau ba năm nó lại mang đến hậu quả nghiêm trọng như thế.

"Anh biết, anh biết mà." Jungkook thật cẩn thận ôm lấy cô, mềm giọng dỗ dành cô:"Haneul , không sao đâu, anh sẽ nghĩ cách, cho nên không cần khóc nữa."

Cô không chịu nổi, thậm chí cô còn không biết mình có đủ tư cách thừa nhận sự ôn nhu của anh hay không.

Cô làm cho anh cũng trở thành người bị hại.

Có thể chuyện này không quan trọng với anh, bất đắc dĩ gặp được cô, một người không hoàn hảo, nên anh mới phải thừa nhận kết quả này.

Cô biết tất cả người ở Jeon gia đều nghe theo anh, anh nói một câu không ai dám nói một từ không, sau đó thì sao? Cô có thể ỷ vào tình cảm của anh đối với mình mà để anh phải thừa nhận ánh mắt khác thường của người ngoài ư?

Cả đời Haneul không có con cũng không quan trọng, nhiều nhất cũng chỉ là hối tiếc, tự thương hại mình thôi, nhưng Jungkook thì không được.

Hôm nay mới tấu vang khúc nhạc dạo, ngày mai đã đi vào đoạn kết. Sự thật khiến người ta đau lòng, nhưng cho tới bây giờ nó luôn nắm phần thắng. Cô hiểu, cô rất hiểu.

Thế giới tình cảm cũng có bốn mùa, không thể trốn được sự thay đổi theo mùa.

Lá cây rụng xuống, thế giới biến lạnh, tiết sương giáng qua đi sẽ lập đông.

Từng trằn trọc trong tình yêu, đến một ngày nào đó chúng ta sẽ hiểu được thật ra tất cả đều là chuyện không có căn cứ như thế nào.

Lý trí nói cho cô, phải cúi đầu trước sự thật, phải để anh đi, nhưng dục vọng lại nói không.

"Jungkook ......" Cô bật khóc, thẳng thắn thành khẩn nói với anh:"Em không muốn ly hôn, không muốn anh có con với người khác,...... Em muốn được ở bên anh."

Rất sợ có một ngày, sau một đêm anh tỉnh lại, bỗng nhiên quên đi một người tên là Go Haneul , từ nay về sau cái tên Haneul này sẽ đánh mất ánh sáng đối với Jungkook , nó cũng chỉ giống như tất cả mọi người mà thôi.

Quan hệ giữa người với người, luôn có một giới hạn, cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà, [1] trước đó cứ tích lũy thật nhiều, từng cái có thể tha thứ, đến chung cuộc không bùng nổ thì cũng sụp đổ, không có con đường thứ ba có thể đi.

[1] "cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà": Thành ngữ này xuất phát từ Ả Rập: con lạc đà bị chồng chất một trọng lượng quá sức của nó, chỉ cần thêm một chút xíu nữa là làm lưng lạc đà bị gãy. Ý nói đến sự giới hạn của sức chịu đựng, không nên vượt qua điểm gãy vỡ.

Ai mà chưa từng yếu đuối? Khổ sở có thể thất vọng, bị dao cắt phải có thể đổ máu, gió đông lạnh lẽo, Jungkook có thể bảo toàn cô đến ngày nào?

Happy together, nói được thật tốt, cùng ở bên nhau tức là cùng hạnh phúc, khi không vui thì dựa vào cái gì mà muốn Jungkook phải ở bên Haneul ?

Là cô không tốt, bị anh làm hư, càng muốn càng nhiều.

Cái gọi là không thể buông, chính là tới tay không buông và chưa tới tay thì không thể.

Hạnh phúc hay bất hạnh, cô là người đến sau hay người đến trước.

Không có con, tất nhiên sẽ tuyệt vọng; Nhưng mất đi Jungkook , cô hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Jungkook nở nụ cười, nâng tay lau nước mắt cho cô, muốn ôm cô đứng dậy lên tầng,"Haneul , sẽ không ......" Anh có thể nói cho cô, sẽ không, anh sẽ không rời bỏ cô, chuyện con cái đối với anh mà nói, còn không quan trọng bằng một phần vạn so với cô.

Khi ngón tay anh chạm đến eo cô, Jungkook rốt cục mới phát hiện cô có gì đó không bình thường.

Toàn thân Haneul lạnh như băng, cả người đang run rẩy. Vừa rồi anh đã phát hiện, nhưng anh chỉ nghĩ cô đã khóc quá nhiều, cho tới bây giờ anh mới phát hiện cô thật sự xảy ra chuyện.

Jungkook vội vàng bế cô lên, đưa cô đến sô pha trong phòng khách,"Thấy khó chịu ở đâu?"

Haneul không nói gì, ôm cổ anh nắm chặt lấy áo sơmi của anh, mồ hôi chảy ra đầy trán cô, tay trái của cô gắt gao che bụng dưới.

Trong lòng Jungkook trầm xuống thật nhanh.

Động tác này của cô, cô như thế này, thật sự rất quen thuộc với anh.

Jungkook vội vàng lấy tấm chăn lông trên sô pha quấn quanh người cô, anh xoa xoa bàn tay lạnh như băng của cô, giọng nói âm trầm lộ ra lo âu.

"Tháng này...... Em đã uống thuốc chưa?"

Cô lắc đầu.

Cô nghĩ mình có thể mang thai, nên đã ngừng uống thuốc Đông y giảm đau bụng.

Sắc mặt Jungkook trở nên tái nhợt.

Vội vàng làm bộ muốn bế cô lên,"Chúng ta đi bệnh viện."

"Không đi bệnh viện......"

Haneul cúi người xuống che bụng dưới,"Em không cần đi vào trong đó......"

Cô không cần đi bệnh viện. Nơi đó, cô đã đến rất nhiều lần. Ở bất cứ đâu, cô cũng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc của những người được làm mẹ, cô có thể nhìn thấy những người chồng đang bế đứa trẻ mới sinh, sau đó là hình ảnh họ hôn lên môi vợ yêu của mình, những hình ảnh đó, đều là những điều cô không nên nghĩ đến. Trước đây cô không biết chuyện mình có khả năng không thể có con, thấy người khác có cũng chỉ là hâm mộ, nhưng bây giờ, cô không chịu nổi.

"Anh ở lại với em, Jungkook , anh ở lại với em......"

"Anh biết." Anh gắt gao nắm tay cô,"Anh ở trong này."

Bắt đầu từ rạng sáng hôm nay, bỗng nhiên cô thấy đau đớn. Trong thời gian ngắn ngủi, thổi quét cả người cô.

Từ khi bị bệnh này, Haneul bắt đầu sợ hãi màu đỏ, rất đáng sợ, quá chói mắt quá rực rỡ.

Hoa trong cung màu hồng hiu quạnh.

(Nguyên văn: Cung hoa tịch mịch hồng. Là một câu thơ trong bài Cố hành cung của Vương Kiến.)

Cô đau quá, không có lần nào nghiêm trọng như lần này, đau đớn nói không nên lời như bị kim châm, như sóng biển đánh úp lại, ý định đẩy cô vào chỗ chết.

Sau khi DaeHoon biết chuyện và đến phòng ngủ nhà họ, anh cũng chỉ biết ngây ngốc nhìn cô và Jungkook không biết phải làm sao.

Cô như muốn bỏ mặc chính mình, kiên quyết không uống thuốc giảm đau, không chịu châm cứu giảm đau, mà chỉ giữ chặt lấy Jungkook , nắm chặt lấy áo sơmi của anh, giống như muốn anh đi cùng mình đến hết đoạn đường.

Mồ hôi lạnh chảy ra khắp người cô, cả người cô tựa như bị ngâm trong nước, khi đau đớn bất chợt ập đến không thể chống đỡ được, cô liền gọi tên anh, rên rỉ một câu, Jungkook em đau quá.

Đúng, nhất định rất đau, ngay cả người ngoài như DaeHoon cũng cảm thấy đau.

Đau đớn làm cho người ta không có tôn nghiêm, cô được anh ôm vào trong ngực, nói đứt quãng không hết câu, đau đớn kịch liệt khiến cô nói rất chậm, nhưng vẫn cứng rắn không chịu dừng lại, lăn qua lộn lại, cũng chỉ có kia năm chữ:

"Jungkook thực xin lỗi."

Thực xin lỗi, Jungkook .

Từ khi gặp nhau đến bây giờ, những gì thuộc về em, tất cả tất cả, anh đều tới thừa nhận.

Cuối cùng cuối cùng, cô rốt cục không chống đỡ được cơn đau đớn tra tấn, ngất đi trong lòng anh.

DaeHoon vội vàng tiến lên tách hai người đó ra, mở một hòm thuốc ra, động tác thuần thục cắm kim truyền nước biển vào tay phải của Haneul .

"Anh điên rồi sao?!" DaeHoon không nhịn được rống lên với Jungkook :"Cô ấy bị như vậy mà sao anh cũng không đưa đến bệnh viện?!"

Jungkook nửa quỳ trước giường, nắm lấy bàn tay trái của cô.

Trái tim cô bị thương tổn quá nặng, đi bệnh viện có tác dụng gì?

"...... Anh có biết vừa rồi, câu cuối cùng cô ấy nói với tôi là gì không?"

DaeHoon ngừng một chút, hỏi:"Là gì......?"

"Trên đời rất khó có cái gì vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai không phụ người mình yêu......" [2]

[2] Nguyên văn: Thế thượng an đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh.

Tại sao phải có tình cảm?

Anh cúi người xuống, hôn lên đôi môi tái nhợt của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro