Phiên ngoại 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguỵ Vô Tiện biết 13 năm ròng rã, cho dù đối với ai cũng khó khăn giống như bị dao cắt vào tận xương, cắt từng tấc cơ thể để tạo hình tạo dáng, bám chặt vào từng chiếc xương sườn là những dây gai uốn lượn sắc nhọn bò lên; hoặc đem người ta thay da đổi thịt, mài giũa từ trong ra ngoài, vặn xoắn đến mức không thể nhận ra. Hắn cũng biết điều đáng quý thực sự là ở chỗ dù núi cao vực sâu vẫn tuyệt nhiên không dao động, nhưng hiện thực lại thay đổi khó lường, lòng người đổi khác, nhưng cho dù có thay đổi, cũng không thể trách ai. Mà hắn thừa nhận tuyệt đối không hối hận đối với lựa chọn lúc trước, cũng không có nghĩa hiện giờ quay đầu nhìn lại sẽ không thấy phiền muộn, từ khi biết Kim Lăng có thể đã đi Loạn Tán Cương, lại là sau khi biết nó đến Loạn Tán Cương để làm gì, Nguỵ Vô Tiện khó tránh khỏi nghĩ rằng, nếu như chính mình có thể tinh tế hơn một chút, cẩn thận hơn một chút, chu đáo hơn một chút ....

Dù tất cả chỉ là mộng tưởng, dù mọi thứ vẫn không thay đổi được, hoặc là có thay đổi, thì sợ là thay đổi thành tồi tệ hơn gấp ngàn vạn lần so với những gì hắn biết.

Ý nghĩa của Kim Lăng đối với hắn vừa phức tạp vừa nhiều mâu thuẫn – nó là đứa con còn lại của sư tỉ, nhưng kiếp này giữa hắn và nó thật sự bị ngăn cách bởi một cái rãnh trời gọi là "thù hận", mà Nguỵ Vô Tiện lại có thân xác Mạc Huyền Vũ kia để trốn tránh, khiến cho hắn không thể tự mình dạy dỗ Kim Lăng. Cho dù khi Kim Lăng còn nhỏ cũng coi như là thường xuyên gặp gỡ hắn, nhưng miễn hắn vẫn còn là "Nguỵ Vô Tiện", đến khi Kim Lăng biết được vụ việc chặn giết ở Cùng Kỳ Đạo và huyết tẩy Bất Dạ Thiên thì đối với nó, đối với Nguỵ Vô Tiện, đối với Giang Trừng, thậm chí đối với mọi người bên cạnh hắn mà nói, đều là đại kiếp nạn quyết định số phận, như vậy sau này nó có phản bội Nguỵ Vô Tiện cũng là có thể hiểu được – đó không chỉ là thù giết cha mẹ, mà còn là nửa cuộc đời ba chìm bảy nổi của nó ở Kim Lân Đài.

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện hiểu được, số phận của Kim Lăng luôn bị người khác thao túng, nhìn như là bất cần đời, bướng bỉnh cứng đầu, thực ra là thân cô thế cô, thân bất do kỷ (không làm chủ được bản thân mình). Cho dù có Giang Trừng che chở, thậm chí kiếp này còn có Nguỵ Vô Tiện là chỗ dựa vững chắc, nhưng chung quy nó vẫn là đệ tử của Kim Lân Đài, người có thể quyết định không phải là Giang Trừng, tất nhiên cũng không phải là Nguỵ Vô Tiện. Mà như vậy, xem ra Kim Lăng bị bảo hộ rất kỹ dường như phải trưởng thành trong một đêm, không cho đám người lớn tự cao tự đại này kịp chuẩn bị tinh thần, cũng không cho bọn hắn thêm chút thời gian, để bù đắp những tiếc nuối, để mất bò mới lo làm chuồng ...

Năm ấy ở Miếu Quan Âm, khi Lam Vong Cơ dùng dây đàn chặt đứt một tay Kim Quang Dao, cứu được Kim Lăng trong đường tơ kẽ tóc, Nguỵ Vô Tiện nghĩ mà sợ nếu như Kim Lăng cũng không còn, thì hắn phải làm gì bây giờ. Dù sao khi chính hắn khiến cho Ôn Ninh ngộ sát Kim Tử Hiên, đã nước mắt đầm đìa ôm đầu không biết làm sao; còn sư tỉ vì đỡ cho hắn một kiếm chính là cọng rơm cuối cùng nghiền nát mọi thứ - Về phần Kim Lăng ... Nguỵ Vô Tiện không có đáp án.

Không phải là không dám nghĩ đến, mà là vắt hết óc, tưởng tượng ra đủ mọi tình huống có thể xảy ra, tính toán đến những hậu quả xấu nhất, nhìn xem có thể cứu được cái gì hay không, dù sao đi nữa đó chính là mạng sống của hắn, Nguỵ Vô Tiện cũng phải có cách. Nhưng trên suốt đoạn đường bọn hắn một đoàn người ngựa không ngừng chạy tới Loạn Tán Cương, trong đầu Nguỵ Vô Tiện đều là trống rỗng, không phải là đờ người ra, cũng không phải hoang mang lo sợ, mà là suy nghĩ cả nửa ngày, chỉ là một mảnh hư không.

Chỉ có những cơn ớn lạnh vô cùng tận lan tràn trong xương tuỷ.

Mười lăm năm qua, bên cạnh Nguỵ Vô Tiện có người đồng hành, nhưng cũng chính vì vậy mà luôn làm cho hắn mất cảnh giác, người bạn đồng hành làm cho hắn ngay cả lửa cháy xém lông mày cận kề cái chết cũng không cần lo lắng, hắn gần như quên mất hai chữ "sợ hãi" viết như thế nào. Mà đến bây giờ, mọi người đã đến dưới chân núi Loạn Tán Cương, Nguỵ Vô Tiện được cho phép sử dụng quỷ đạo để tra xét thật hư trên đỉnh núi, nhưng hắn hai ba lần thất bại không triệu hồi được một bộ xương nào trong mảnh đất ngay dưới chân mình để truyền tin đi. Tất nhiên người ngoài nhìn không biết được là thành công hay thất bại, dù sao cũng chỉ nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi xổm chăm chú nhìn xuống mặt đất, sau một hồi lâu rốt cuộc cũng đã đợi được một bộ xương nhỏ trồi lên khỏi mặt đất, hắn mới lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng, nhưng những gì tiếp theo đó lại là sự chống đối cực lớn đến mức gần như khiến người ta choáng ngợp – hắn thực sự không muốn nghe điều đó.

Chỉ thấy bộ xương đó mờ ảo leo lên lòng bàn tay lạnh như băng của hắn, Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi – trước đến giờ, nỗi sợ hãi của hắn chưa từng liên quan đến Lam Vong Cơ.

Mà chỉ là cảm giác hữu tâm vô lực, nuối tiếc khôn nguôi hoặc bó tay không có biện pháp ... Tiếp theo Nguỵ Vô Tiện đột nhiên trợn tròn mắt.

Lam Vong Cơ phát hiện đầu tiên, Giang Trừng thì theo sát sau đó hỏi: "Như thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện từ từ đứng lên, trong đáy mắt hỗn loạn một chút nhẹ nhõm cùng với cảm xúc không biết nên khóc hay nên cười, hoa tay múa chân ra hiệu với mọi người một hồi.

Lam Vong Cơ: "Tiết Dương"

Giang Trừng: "... Tiết Dương dạy A Lăng đánh nhau?"

Lam Vong Cơ: "Nhưng là hung thi?"

Lam Hi Thần: "Ý của Nguỵ công tử là, Tiết Dương điều khiển hai hung thi đánh nhau, Kim công tử đứng ở bên cạnh xem?"

Giang Trừng: ".... Ngươi ra hiệu lại một lần nữa xem"

Nguỵ Vô Tiện: "....." Rõ ràng là thấy hiểu, nhưng không biết làm sao để truyền đạt. Vì thế chắp hai tay sau đít, đi thẳng lên đỉnh núi, nhưng bộ dạng đã thả lỏng rất nhiều.

Lam Hi Thần nói với hai người kia: "Kim công tử còn tốt chứ?"

Giang Trừng nói: "Làm phiền Trạch Vu Quân lo lắng, tạm thời không sao. Nhưng ta cũng muốn nhìn thấy người thì mới yên tâm, xin lỗi không tiếp chuyện được". Rồi cũng vội vàng lên núi.

Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần cũng theo sau để lên núi, hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, phân tích một chút, cũng hiểu được đại khái.

Mấy năm nay, Nguỵ Vô Tiện để cho Tiết Dương và Ôn Ninh quản lý Loạn Tán Cương, dưới sự tuần tra của các tu sĩ thế gia, khi lực còn chưa đủ mạnh thì không để tẩu thi hoặc hung linh chạy ra ngoài gây hoạ hại người. Cách này cũng giúp Ôn Ninh có một chỗ trú thân, cũng cho Tiết Dương không gian để tự mình thực hành luyện hung thi – đương nhiên chỉ cho luyện người chết, cấm xuống tay với người sống, đây là quy định do Nguỵ Vô Tiện đề ra. Hầu hết tẩu thi trên Loạn Tán Cương đều có đạo hạnh thâm sâu, những quỷ hồn có độ hung ác cao đều đã bị Nguỵ Vô Tiện thu dụng, nếu Tiết Dương sai khiến chúng nó đi làm những chuyện mà Nguỵ Vô Tiện không cho phép, thì đương nhiên chúng sẽ chống lại mệnh lệnh của Tiết Dương, hơn nữa bên cạnh còn có Ôn Ninh lúc nào cũng trông chừng từng phút, đến nay cũng không gây ra tai hoạ gì. Nói tóm lại, nếu Kim Lăng muốn đi đến Loạn Tán Cương, trừ khi Tiết Dương hoặc Ôn Ninh tự dẫn nó vào, nếu không thì không có khả năng tránh thoát hoàn toàn khỏi các tu sĩ đi tuần tra mà không làm kinh động đến họ. Mà nếu như Kim Lăng đã không thể lén lút qua mặt được hai người này, mà có thể một mình xông lên Loạn Tán Cương, thì đoán chừng tạm thời cũng không có gì uy hiếp đến tính mạng.

Nhưng lúc Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy cảnh tượng hung thi đánh nhau máu thịt văng tứ tung, thế mà lại nhìn thấy thiếu niên mặc áo khoác sáng màu thêu hình Kim Tinh Tuyết Lãng kia, đứng xem và mô phỏng theo hung thi đang đánh nhau dữ dội khó phân thắng bại, vỗ tay hai lần. Mà một hung thi trong đó dường như đã được ra lệnh, gầm lên hai tiếng, đánh ra một quyền, phát ra tiếng vang thật lớn như sắt đá va chạm nhau rất đáng sợ, trúng ngay mặt của một hung thi khác, nện xuống đất!

Nguỵ Vô Tiện đứng yên bất động, từ phía sau hàng cây nhìn xem động tác của Kim Lăng.

Tiết Dương ngồi trên một gốc cây khô thờ ơ quan sát, đung đưa hai chân một cách lười biếng. Ôn Ninh đứng bên cạnh gã đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng về hướng mà Nguỵ Vô Tiện đang đứng nhìn sang! Nguỵ Vô Tiện âm thầm nháy mắt một cái, Ôn Ninh hiểu ý, sau đó không một dấu vết dời đi tầm mắt. Nhưng Tiết Dương hơi nhận ra, hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Ninh không trả lời vào câu hỏi: "Nên dừng"

Tiết Dương cười hì hì, nói với Kim Lăng: "Thoả mãn chưa? Kim công tử".

Kim Lăng liếc nhìn hai người họ, đột nhiên huýt ra một tiếng sáo sắc bén, sau đó con hung thi mà nó điều khiển đầu tiên túm lấy con hung thi không có vũ khí đang nằm dưới đất và xé ra làm hai mảnh, rồi thình lình đánh lén vào sau gáy Ôn Ninh! Nhưng hung thi bình thường sao có thể so sánh với Ôn Ninh, không tránh không né, duỗi thẳng tay hất tay của con hung thi vô danh kia xuống! Kim Lăng vẫn còn muốn tấn công, Ôn Ninh liền đạp vào một chân hung thi, một khi đã ta tay là không dừng lại, cũng xé con hung thi thành hai đoạn, một nửa bị ném ra đằng xa, nửa còn lại bị hắn nghiền nát ngay tại chỗ. Nhưng vào lúc này, Kim Lăng cười lạnh một tiếng.

Đồng tử Nguỵ Vô Tiện co rút lại.

Chỉ thấy hung thi vẫn còn trên không trung đột nhiên chuyển hướng lao xuống, đập mạnh xuống mặt đất, không có nửa người dưới vẫn có thể nhảy, còn dùng hai tay chống xuống đất, thình lình tấn công về phía lùm cây chỗ Nguỵ Vô Tiện đứng! Cùng lúc đó, trong khi tiếng huýt sáo của Nguỵ Vô Tiện vẫn đang nằm dưới lưỡi còn chưa phát ra, đầu ngón tay cũng đang để ở cổ họng, định cưỡng ép phá bỏ cấm ngôn chú, thì một luồng ánh sáng xanh chói mắt và một luồng điện sáng loá từ phía sau vụt tới một cách bá đạo, đánh bật hung thi đang tấn công phía trước Nguỵ Vô Tiện, mà Ôn Ninh cũng xông lên ngắt đầu con hung thi, nghiền nát cùng lúc với thân trên của nó.

Nhìn thấy Lam Vong Cơ và Giang Trừng đều đã chạy tới, Nguỵ Vô Tiện cũng không đi ra ngoài trước, mà đi sau lưng hai người, làm cho xiềng xích ở cổ tay cổ chân mình rung lên phát ra tiếng leng keng, áo choàng trùm đầu khoác trên người che khuất một nửa khuôn mặt của hắn, lúc chậm rì rì bước qua tự dưng lộ ra một vẻ xảo quyệt đáng lo ngại.

Mà trước đó, lúc Ôn Ninh quay đầu nhìn về phía lùm cây, là Kim Lăng và Tiết Dương đã có linh cảm mà đoán được Nguỵ Vô Tiện chắc chắn ở đây, nên mới ra tay, lại không ngờ rằng trưởng bối nhà mình cũng đến đây, chàng thiếu niên hoảng sợ, đầu tiên là hung dữ trừng mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện mặc đồ đen từ trên xuống dưới, nhưng giấu đầu hở đuôi giấu cánh tay sau lưng, ấp a ấp úng nói với Giang Trừng và Lam Vong Cơ: "Cữu cữu ... Hàm Quang Quân".

Lam Vong Cơ gật đầu, sau đó Ôn Ninh nói với y và Nguỵ Vô Tiện: "Công tử, Hàm Quang Quân".

Tiết Dương lộ ra hai chiếc răng khểnh, cười một cách kỳ quái, chắp tay chào Nguỵ Vô Tiện ở đằng xa, nói: "Khách quý đến nha".

Giang Trừng nhìn Kim Lăng chằm chằm một hồi, thấy quần áo nó xem như vẫn còn chỉnh tề, cũng không bị thương, liền cất tiếng cười khiến cho người ta sợ hãi: "Ngươi đã học được nhiều rồi ha?"

Kim Lăng nói: "Không, không phải".

Giang Trừng cho là nó nói xạo, nên càng nổi giận: "Đều đem những lời ta nói coi như gió thoảng bên tai! Ta đã nói gì hả? Tất cả những kẻ học tà ma ngoại đạo này đều bị đánh chết hết! Kết quả ngươi không học cái tốt, ngược lại còn chơi mấy trò tiểu nhân này!"

Kim Lăng hình như muốn phản bác gì đó, nhưng cũng biết bản thân mình đuối lý, sốt ruột đến đỏ mắt, lạc giọng quát lên: "Nhưng mà ta muốn báo thù! Mọi người đều chờ xem, chắc chắn phải là ngươi chết ta sống, ta làm sao thắng được! Ta không học cái này thì ta phải làm gì bây giờ! Nguỵ Vô Tiện tự học tà ma ngoại đạo, giờ để cho hắn bị tà ma ngoại đạo giết chết, chẳng phải là vừa vặn sao!"

Giang Trừng giận dữ, tử điện trong tay giật đùng đùng, còn muốn mắng tiếp, lại nghe Tiết Dương nói: "Kim công tử có thể thử xem nha".

Lam Vong Cơ lạnh lùng thốt ra: "Thử cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện hơi nắm tay người nọ, đi vòng qua Lam Vong Cơ và Giang Trừng, hướng về phía Kim Lăng. Tiết Dương vừa nhìn vừa nói: "Kim công tử, ngươi vừa rồi đã biết hắn ở phía sau hàng cây, còn biết phải lừa gạt Quỷ tướng quân bằng cách giương đông kích tây, khiến cho hắn bất ngờ không kịp phòng bị, có lẽ ngươi cũng cẩn thận tinh tế đó, hay là bây giờ ngươi thử xem, coi có thể làm bị thương hắn hay không?"

Giang Trừng hồ nghị trừng mắt với Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi muốn làm gì?"

Nguỵ Vô Tiện bắt đầu hoa tay múa chân – Kim Lăng trước đây có vài lần đi cùng Giang Trừng đến thăm Vân Thâm Bất Tri Xứ, có thể nhìn hiểu được ý – Nguỵ Vô Tiện để cho nó (Kim Lăng) điều khiển hung thi, hoặc dùng bất kỳ phương pháp nào khác, thử xem có thể đánh trúng Nguỵ Vô Tiện hoặc làm hắn trọng thương hay không. Hơn nữa nhắc nhở, thật ra Kim Lăng mới vừa rồi suýt nữa đã thành công.

Tiếp theo Lam Hi Thần cũng đi tới. Do đó. Nguỵ Vô Tiện định ra một quy tắc đơn giản, để cho mấy người huynh đệ Lam thị, Giang Trừng đứng bên cạnh chứng kiến, xem Nguỵ Vô Tiện và Kim Lăng đấu bên trong vòng tròn, người trước nhường người sau mười chiêu, sau đó người sau nếu trong vòng 100 chiêu đánh trúng được người trước, thì xem là thắng. Về phần người thua, sẽ tuỳ người thắng xử trí.

Kim Lăng hiểu rằng đám người lớn này là muốn cho nó thấy khó mà lui, nhưng trọng điểm thật ra phải là "khó hay không khó" – năm đó Nguỵ Vô Tiện ở trong điện Phục Ma, việc Kim Quang Thiện bị giết chết trước mặt hàng trăm tu sĩ Kim gia đã lan truyền khắp Tu Chân giới, không ai không biết Nguỵ Vô Tiện đã hung hoá sau khi tu vi tăng mạnh, tính tình hung tàn đáng sợ, nếu không nhờ nhận chủ với Tam Độc Thánh Thủ và thức tỉnh lý trí, thì không biết tiếp theo đó sẽ có bao nhiêu tiên môn thế gia phải trả giá bằng cách dốc toàn lực, mới có thể bắt được hắn. "Khó" là không thể hoài nghi rồi. Nhưng hiện giờ mỗi một ánh mắt trên Kim Lân Đài đều ngóng đợi, cũng không phải xem Kim Lăng làm thế nào nghiền nát Nguỵ Vô Tiện thành tro dưới sự đồng ý ngấm ngầm của chủ nhân Liên Hoa Ổ, mà là khi Kim Lăng chẳng may bỏ mình hoặc trọng thương, như vậy thì dù dựa vào sự sủng ái của Liễm Phương Tôn, nó cũng sẽ không có duyên với vị trí chủ nhân tiếp theo của Kim Lân Đài. Mặt khác, Kim Lân Đài thậm chí có thể lấy cớ để đòi người từ Liên Hoa Ổ và Vân Thâm Bất Tri Xứ - nếu Nguỵ Vô Tiện sau 15 năm xét xử cũng không biết hối cải, dám cả gan đánh trọng thương thiếu chủ của Lan Lăng Kim thị, như vậy bọn họ sẽ đưa cả gia tộc, thậm chí liên hợp với các thế gia khác để bao vây trấn áp khối u ác tính này của Tu Chân giới, cũng là xuất binh vì chính nghĩa.

Cho nên trọng điểm là, nếu Kim Lăng không có cách nào để báo thù .... thì hậu quả thật khó lường.

Bởi vậy, nó biết trận đấu so tài kiểu đùa giỡn mà Nguỵ Vô Tiện đưa cho nó lần này, cho dù may mắn cũng không thể chiến thắng, lại chính là cơ hội duy nhất của nó. Tiểu thúc thúc biết những tính toán này của nó, nên lần này mới ngầm đồng ý để nó trốn khỏi sự quản lý của tu sĩ Kim gia mà lên Loạn Tán Cương, và trước khi đi, cũng bằng mọi cách ám chỉ phải tiêu diệt ai đó bất chấp thủ đoạn, đặc biệt mối quan hệ giữa nó và Nguỵ Vô Tiện ... nói đúng ra chính là đánh vào tâm lý.

Thực ra Kim Lăng vẫn không thể nhìn thấu được vị tiểu thúc thúc bị quản thúc mười năm, sau khi được bỏ lệnh cấm, rốt cuộc còn muốn theo đuổi cái gì, lại càng không hiểu được tiểu thúc thúc có quan tâm đến sống chết của đứa cháu có giá trị này hay không, nhưng có một thông điệp khá rõ ràng – dù sao nhiều năm trước Kim Quang Dao đã thiếu nợ Giang Trừng một ân tình, bởi vậy nếu Kim Lăng có thể thắng, có thể trọn vẹn mọi mặt, thì đối với tất cả mọi người mới có lợi. Không chỉ là Kim Lân Đài, thậm chí Liên Hoa Ổ và Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ hưởng được lợi ích.

Ngoài chuyện đó ra, dưới vỏ bọc là vì quyền lợi gia tộc, Kim Lăng vẫn quan tâm đến việc "báo thù". Ấn tượng của nó về Nguỵ Vô Tiện, là một vị trưởng bối mà mới đây luôn quan tâm ân cần thăm hỏi nó đủ thứ, tuy rằng không ở Liên Hoa Ổ, mà bị nhốt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng mỗi khi Giang Trừng dẫn nó đi gặp vị trưởng bối này, nó luôn có thể biết được rất nhiều điều thú vị, những món đồ vật mới lạ. Nhưng điều này không có nghĩa là việc Kim Lăng tan cửa nát nhà có thể bị che giấu đi, hoặc có thể được đền bù bằng những việc nhỏ nhoi này nọ mà Nguỵ Vô Tiện làm cho nó, ngược lại, nguyên nhân chính đằng sau những quan tâm của Nguỵ Vô Tiện đối với nó chính là áy náy và mặc cảm tội lỗi, chứ không phải là tình ruột thịt thân thiết chân chính giống như cữu cữu, nên tất cả những ý tốt đến từ Nguỵ Vô Tiện, ở trong mắt Kim Lăng đều là có ý đồ riêng cả.

Nếu như vì nhớ đến quá khứ được lấy lòng thời thơ ấu ngây ngô ngu ngốc, mà nó có thể nhận giặc làm cha, thì nó còn mặt mũi nào xuống cửu tuyền gặp song thân?

Mười chiêu đầu, Kim Lăng không vội tấn công, mà vỗ tay triệu ra một hung thi Tiết Dương giấu bên trong điện Phục Ma.

Đáy mắt Tiết Dương hiện lên vẻ hồi hộp, hướng về phía Kim Lăng nở nụ cười thâm ý lại xấu xa.

Còn Nguỵ Vô Tiện thì âm thầm suy nghĩ: "Đây không phải là thủ đoạn của tên lưu manh Tiết Dương, cũng không phải là thủ pháp mà hiện giờ ta quen dùng, giống như khi ta mười tám mười chín tuổi, cho nên không phải là Tiết Dương chỉ dạy, mà là lén học ở chỗ khác ư? Năm đó Kim Lân Đài tịch thu một đống bản thảo của ta, cho nên Kim Quang Dao để cho nó xem sao? Muốn đem A Lăng biến thành một Mạc Huyền Vũ khác?"

Mặc dù hung thi mà Kim Lăng triệu hồi nhận thức Tiết Dương là chủ nhân, nhưng dù sao cũng là hung thi cấp thấp, người có năng lực đều có thể ra lệnh, tuỳ theo nguyên thần của người ra lệnh có thể ở mức nào, bởi vậy Kim Lăng cũng có thể khống chế. Về phần Nguỵ Vô Tiện thì lại càng không coi vào mắt, hắn chỉ cần đứng bất động, búng vài ngón tay, hung thi tuy rằng không đến mức quay đầu tấn công Kim Lăng, nhưng hoàn toàn không làm gì được Nguỵ Vô Tiện. Sau ba mươi chiêu, mấy lần Kim Lăng xuất kiếm trong khoảnh khắc Nguỵ Vô Tiện búng tay, vốn có cơ hội thành công, nhưng vì tu vi kinh nghiệm kém xa đối thủ, tuy nói rằng nhìn ra được tiết tấu xuất chiêu của Nguỵ Vô Tiện cũng đã rất đáng khen, nhưng vẫn chưa đánh trúng một lần nào. Sau bảy mươi chiêu, Kim Lăng lộ vẻ kiệt sức, Nguỵ Vô Tiện cũng hiểu rằng đánh tiếp là vô nghĩa, mà để cho Kim Lăng đánh hết 100 chiêu không thu hoạch được gì thì cũng thật tàn nhẫn, vì thế trong lúc sơ ý bày ra một sơ hở.

Mấy người lớn đứng bên cạnh xem cuộc chiến đều nhìn thấy, phản ứng đều khác nhau. Bàn tay Lam Vong Cơ đặt trên chuôi kiếm Tị Trần lén siết chặt; vẻ mặt Giang Trừng khó coi không nói gì chỉ hừ lạnh; còn Lam Hi Thần thì nở nụ cười nhợt nhạt, hơi lộ ra chút cứng nhắc đăm chiêu.

Quả nhiên Kim Lăng để ý thấy sơ hở này, điều khiển hung thi nhanh chóng lao tới trước, nhưng trước khi chạm vào điểm chí mạng của Nguỵ Vô Tiện thì bị hai lá bùa dán vào hai vai, sức nặng dời non lấp bể ập đến, hoá ra có vô số oan hồn lệ quỷ chen chúc giẫm đạp trên lưng hung thi kia, khiến nó không thể nhúc nhích. Nguỵ Vô Tiện lập tức vỗ tay một cái, lớp khí đen bao quanh hung thi liền được ra lệnh, tất cả đều há to mồm máu cắn xé hung thi kia, sau khi chống cự vài cái, rồi tựa như một quả bóng xì hơi bắt đầu nhăn nhúm lại, cuối cùng thành một cái xác khô giòn, "rắc" một tiếng vỡ tan thành cát đá vụn – hoá ra hung thi kia đúng là đột ngột bị hút khô mọi oán niệm và lệ khí!

Kim Lăng thấy mình sắp thua tới nơi, hai mắt đỏ ngầu, xoay ngược kiếm đâm vào tim __

Giang Trừng xông vào vòng đấu như phát điên: "A Lăng!"

Lam Vong Cơ lại nghiêm giọng kêu lên: "Nguỵ Anh!"

Chỉ thấy Kim Lăng bị kiếm Tuế Hoa đâm xuyên qua ngực, lúc ngàn cân treo sợi tóc Nguỵ Vô Tiện nắm được chuôi kiếm nên tránh khỏi chỗ chí mạng, nhưng dưới chân hai người lại có hai vũng máu! Một là do vết đâm xuyên qua Kim Tinh Tuyết Lãng rơi xuống giữa hai chân Kim Lăng, một vũng khác là bên hông Nguỵ Vô Tiện – hoá ra khi hắn đến gần Kim Lăng để ngăn lại, thì trong tay đối phương đã âm thầm cầm một cây kiếm nhỏ, trực tiếp đâm ngay dưới nách Nguỵ Vô Tiện!

Trận này thắng bại đã rõ, Kim Lăng chẳng những đánh trúng Nguỵ Vô Tiện, lại còn trúng ngay chỗ yếu hại, xem như toàn thắng.

Những người đang đứng xem cuộc chiến vội vàng chạy vào trong vòng đấu tách ra cứu từng người, Kim Lăng nằm trên đùi Giang Trừng, hơi thở yếu ớt nói: "Nguỵ Vô Tiện tại sao có thể chảy máu? Cữu cữu, người biết hắn không phải là hung thi đúng không?"

Giang Trừng không đáp, tay cũng không ngừng, sau một lúc lâu cả giận nói: "Nhìn chuyện tốt ngươi làm đi! Đâm đến hỏng việc luôn rồi đó!" Việc dối gạt này bị bóc trần còn muốn vui vẻ thế nào? Có thể nào khâu miệng thằng nhóc này lại không?

Đầu bên kia, Lam Vong Cơ cẩn thận cắt bỏ tay áo ướt đẫm máu của Nguỵ Vô Tiện, để cho Lam Hi Thần trước hết dùng ruột cá cố định thanh kiếm lại, không để cho Nguỵ Vô Tiện mất quá nhiều máu, sau đó đút đan dược, xác định không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng để dưỡng tốt thì phải mất một thời gian dài. Nguỵ Vô Tiện nhẹ giọng nói: "Thằng bé Kim Lăng này, là người khá giỏi trong việc thao túng người khác, không hổ là do Kim Quang Dao nuôi lớn .... Biết rằng khó bắt được điểm yếu ở tu vi của ta, nhưng lại nhắm chính xác vào điểm yếu về tâm lý".

Lam Vong Cơ nói: "Nghĩ là có người hướng dẫn trực tiếp".

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Bất luận thế nào, thì A Lăng cũng đã thắng, ta cũng chỉ có thể đương nhiên tuân mệnh ... Hẳn là không đến mức nghiền nát xương cốt ta thành tro bụi chứ".

Lam Vong Cơ điềm tĩnh nói: "Nếu như thế".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đợi Di Lăng Lão Tổ ta đích thân biên soạn『Bách khoa toàn thư về các kiểu chết thê thảm và các cách tra tấn tàn khốc』, nó sẽ chướng mắt mà nghiền nát xương cốt thành tro bụi".

Lúc này Tiết Dương vẫn đang ngồi nhìn bàng quan, nhưng lại nói: "Kim công tử, có thể đánh trọng thương Di Lăng Lão Tổ, thật sự khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa nha? Bội phục! Bội phục! Vậy thì tiếp theo, hắn tuỳ ngươi xử trí, ngươi muốn đem hắn làm gì hả? Nói nghe một chút, ta cũng có thể cho ngươi chút ý kiến được không?"

Kim Lăng tuy rằng trước ngực bị đâm một kiếm, nhưng linh đan diệu dược đã uống đã thoa, mặc dù đau cũng gắng gượng có thể đứng dậy, sẵn tiện nói: "Ta xử trí hắn thế nào, có liên quan gì đến ngươi đâu?"

Tiết Dương nói: "Đương nhiên liên quan! Mấy năm nay ta bị hắn và Quỷ tướng quân nhốt trên Loạn Tán Cương, thật sự là nhàm chán, ngươi nếu không nghĩ ra nên làm thế nào để trừng trị hắn, thì ta rất sẵn lòng làm điều đó cho ngươi nha! Bảo đảm Kim công tử hài lòng! Thế nào?"

Kim Lăng tuy rằng học mấy thứ "tà ma ngoại đạo" này nhưng bản thân cũng rất xem thường, nên vẫn không nguyện ý qua lại với những người đắm chìm vào quỷ đạo như Tiết Dương, nói: "Không cần lo lắng. Kỳ thật để cho ta xử trí, cũng rất đơn giản". Dứt lời nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện từ từ nhổm dậy khỏi vòng tay Lam Vong Cơ, ra hiệu cho nó nói.

Kim Lăng suy nghĩ một hồi, mơ hồ hiểu ra lúc ấy Kim Quang Dao nói với hắn "đôi bên đều có lợi" nghĩa là gì, sau đó nói: "Các vị tiền bối ở đây mới vừa rồi đều nhìn thấy, Nguỵ Vô Tiện đã đổ máu, cho nên không phải là hung thi, vậy năm đó lấy tư cách gì nhận cữu cữu ta làm chủ nhân? Nếu việc này truyền ra ngoài, Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị sẽ phải giải thích với tiên môn bách gia thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện có chút đồng ý gật gật đầu, Lam Hi Thần nói: "Kim công tử suy nghĩ thấu đáo".

Kim Lăng lại nói: "Ta cũng không muốn để cho cữu cữu khó xử, nói rằng hắn lừa gạt người trong thiên hạ, nhưng Nguỵ Vô Tiện với ta có thù không đội trời chung, nếu như vì thế mà muốn ta ngậm miệng lại, không thể vì người khác làm chuyện không công, chi bằng như vầy".

Kim Lăng nhìn Nguỵ Vô Tiện, gằn từng tiếng cao giọng nói: "Để cho Nguỵ Vô Tiện nhận ta làm chủ nhân, đối với Kim Lân Đài ta cũng có lời giải thích ... mà đối với chính ta, cũng có lời giải thích".

Kỳ thật Kim Lăng biết rằng cả đời này của mình cũng không thể thực sự tha thứ cho người trước mắt này.

Xét về mặt tu vi, nó thậm chí không có cách nào chính tay đâm được người này, nhưng về mặt tâm lý thì cảm thấy nếu như mạng người có thể bồi thường bằng cách này, thì cuộc đời của nó chỉ là đang trong giai đoạn liên tiếp mất đi người quan trọng, một giai đoạn mà người đời coi như chuyện phiếm trong buổi trò chuyện sau bữa ăn.

Cho nên nói đến cùng, thật ra nó không có cách nào, cũng không biết nên làm gì bây giờ, thậm chí có thể nói, cho dù nó hung hăng đâm cho đối phương một kiếm, thì vẫn là trốn tránh sự thật, không còn quan tâm đến những gông xiềng đang trói buộc trên người hoặc những kỳ vọng từ ai nữa. Như vậy, nếu như chuyện Nguỵ Vô Tiện không phải là hung thi vĩnh viễn được che giấu, để cho hắn nhận mình là chủ nhân thì sao? Đây cũng coi như là để cho Nguỵ Vô Tiện "tự nhiên muốn làm gì thì làm" không phải sao? Huống hồ Lan Lăng Kim thị từ trước đến nay đều mơ ước Quỷ tướng quân và Di Lăng Lão Tổ, nếu Nguỵ Vô Tiện trở thành hung thi của nó, thì trên Kim Lân Đài sẽ không còn ai dám bắt nó trở thành cái gì nữa, còn coi nó như là một chỗ dựa lớn của Kim thị.

Về phần những người khác, không dám đụng tới, thì cứ ngồi yên đó. Hiện giờ tất cả đều là theo ý nó, ngày mai nghiền xương thành tro, chả nhẽ so với năm mươi năm được làm theo ý mình, bất kỳ lúc nào cũng đều có thể nghiền xương thành tro lại không tốt hơn à?

Kim Lăng cũng không muốn do dự nữa. Suốt một chặng đường đều là đau khổ thù hận, quá mệt mỏi. Nếu như nó có thể không cần dùng tới mạng của ai khác để đánh đổi, mà có thể cho nhau một cơ hội thoải mái tạm thời, thì có gì là không tốt chứ?

Nguỵ Vô Tiện sau khi nghe xong, nghĩ nghĩ, mỉm cười.

Đứa nhỏ này thế mà có thể lên lên giỏi như vậy, giỏi đến bất ngờ, ý tưởng cho đại cục cũng rất chu toàn, hay lắm, tốt lắm. Cuối cùng có thể làm cho cả đám người lớn vô dụng như bọn họ, không có gì phải hối hận nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro