Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Từ Khôn vô cùng áy náy, cậu đưa tay lên vò đầu, thử dò xét: "Khụ, hay là...để anh xoa cho em nhé?"

Tầm mắt cậu dừng lại ngay trước ngực cô bé, vì đứng gần nên có thể đánh giá đúng hơn, ngực của Bạch Mộng Nghiên cũng đã hơi nhô lên, dưới lớp áo sơ mi trắng đồng phục, cái áo lót nhỏ màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện.

Thái Từ  bắt đầu suy nghĩ về kiểu dáng của chiếc áo lót.

Độ dài bằng nửa thân trên, có hai dây mảnh, cùng đường hoa văn nhỏ xíu không nhìn thấy rõ.

Bạch Mộng Nghiên nghe cậu nói thẳng ra như vậy thì rất sững sờ, cô bé lui về sau một bước, hơi mất tự nhiên kéo chặt cổ áo khoác lại để che. Vì không muốn khó xử, cô bé giả vờ hỏi: "Anh nói gì cơ? Em không nghe rõ."

Nói xong, cô bé vội vàng chạy qua Thái Từ Khôn, muốn đi nhanh vào trường.

Thái Từ Khôn không cho cô bé có cơ hội trốn tránh, hôm nay trong đầu cậu chỉ chứa mỗi hình ảnh bộ ngực nhỏ phập phồng và hình dáng của chiếc áo lót thôi. Giống như vừa có một cánh cửa mở ra một thế giới mới, phát ra trăm ngàn thứ ánh sáng sặc sỡ vậy.

Cậu duỗi cái chân dài ra để cản Bạch Mộng Nghiên lại, tay chống hai bên người cô bé, khom người xuống, mặt dán sát vào cô bé.

Không gian xung quanh Bạch Mộng Nghiên bỗng chốc trở nên nhỏ hẹp, trong đôi mắt của Thái Từ Khôn, cô bé nhìn thấy hình bóng mình trong đó, một cơn gió mát thổi qua, làm phảng phất mùi hương thơm mát của cậu con trai trước mặt.

"Không nghe thấy?" Thái Từ Khôn ra vẻ như rất tin lời cô bé nói, lại nghiêm túc hỏi một lần nữa: "Anh nói là, để anh xoa cho em nhé?"

Lần này cậu còn thêm vào động tác để cô bé hiểu rõ ra, cậu giơ năm ngón tay, sau đó làm động tác xoa bóp.

Bạch Mộng Nghiên nhìn cậu, lại rụt người về sau, chớp mắt một cái.

Thái Từ Khôn bị cô bé mê hoặc, cũng chớp mắt một cái.

Bạch Mộng Nghiên vẫn đang nhìn vào tay cậu, Thái Từ Khôn như bị ma xui quỷ khiến, năm ngón tay cứ tự động miêu tả trong không khí, Bạch Mộng Nghiên xấu hổ không chịu nổi, ngực vốn đang đau nhức thì bây giờ lại như đang bị lửa thiêu đốt vậy.

Thái Từ Khôn cũng không hiểu nổi là tại sao mình lại làm vậy, có lẽ chỉ là thuận theo suy nghĩ mà hành động thôi.

Tay của cậu vẫn giơ ra trước mặt cô bé, không có ý định thu tay về, còn len lén dò xét vẻ mặt của Bạch Mộng Nghiên nữa.

Cái nhìn này bị Bạch Mộng Nghiên bắt được, cậu lập tức ngượng ngùng cúi đầu, cậu rất cao, nhưng lúc khom lưng cúi đầu, Bạch Mộng Nghiên lại chỉ nhìn thấy một chỏm tóc đung đưa trước mặt.

"Thái Từ Khôn!" Bạch Mộng Nghiên tức giận muốn mắng cậu, nhưng vì được bố dạy là không được nói ra những lời khó nghe, cho nên cô bé chỉ đơn giản hô to tên cậu lên thôi.

Cho đến bây giờ cô bé vẫn chưa bao giờ gọi hẳn họ tên cậu ra cả, hồi bé thì nũng nịu gọi "Khôn Khôn ca ca", cứ đi theo sau cậu như một cái đuôi nhỏ, lớn lên rồi thì gọi hai tiếng "Khôn Khôn" thân mật, đổi lại là Thái Từ Khôn cứ quanh quẩn bám dính lấy cô bé.

Một tiếng "Thái Từ Khôn" kia đã thành công kéo suy nghĩ của lão đại trường Nhất Trung trở về, hai tay cậu giơ lên hai bên tai làm bộ đầu hàng, tội nghiệp đáp: "Có!"

Như đang bị thầy chủ nhiệm gọi lên bảng vậy!

Bạch Mộng Nghiên được giải thoát, lập tức ôm chặt áo rồi chạy đi.

Sáng sớm, những học sinh lần lượt đạp xe vào bãi gửi xe của trường.

Lưu Dương mới vừa xuống xe thì đã nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của Bạch Mộng Nghiên, đang vội vã bước đi, còn đại ca của cậu ta là Thái Từ Khôn thì lại giơ hai tay đầu hàng, ánh mắt trông ngóng nhìn theo.

Lưu Dương vội hô: "Bạch Mộng Nghiên!", nhưng cô bé đã đi mất rồi.

Đang cãi nhau đấy à?

Lưu Dương cười tủm tỉm, chạy tới lấy lòng Thái Từ Khôn: "Đại ca, chị dâu đang giận dỗi gì anh à?"

Lúc chạy toàn thân cậu ta đều rung lên, cả người toàn thịt là thịt, có đứng thôi cũng đủ khiến sàn nhà lay chuyển, đến cả bố cậu ta cũng phải nói "Tiếc cho cái tên Lưu Dương quá đẹp mà bố mày đã đặt cho mày, nhìn mày mập đến nỗi không nhìn thấy cả mắt đâu kìa!"

"Thằng ranh này!" Thái Từ Khôn đập một phát vào đầu Lưu Dương, "Mẹ nó, đây người ta gọi là tình thú biết chưa!" nói xong cậu hời hợt khoác balo vào một bên vai, tay kia đút vào túi quần, nhíu mày nhìn về phía Bạch Mộng Nghiên.

Vẫn là bộ đồng phục học sinh quen thuộc ấy, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy chỉ có Bạch Mộng Nghiên mặc là đẹp nhất, vòng eo cũng nhỏ nhắn hơn nhiều so với các nữ sinh khác.

Nghĩ tới đây, Thái Từ Khôn lại giơ tay lên trước mắt, ngón tay thon dài đóng đóng mở mở, cười nói: "Chị dâu mày không phải đang giận dỗi, mà là xấu hổ, xấu hổ đấy, hiểu không?"

"Hiểu ạ!" Lưu Dương gật đầu như băm tỏi, nhưng vì quá mập, cổ toàn thịt nên không nhìn thấy rõ.

Chuyện liên quan đến con gái, Lưu Dương cũng không để tâm lắm, cậu ta móc một cái bánh bao thịt bị ép bẹp trong túi quần ra, vừa ăn vừa hỏi: "Đại ca, chiều nay đi chơi bóng rổ hay ra quán net ạ?"

Chiếc bánh bao thơm ngào ngạt, không to lắm, Lưu Dương vừa cắn một miếng liền thỏa mãn híp hai mắt lại.

Cậu ta và Thái Từ Khôn cùng một dạng, không mặc đồng phục, dáng người thấp hơn một chút so với Thái Từ Khôn, nhưng cũng thuộc dạng cao hiếm thấy trong đám học sinh cấp hai.

"Bánh bao ở đâu ra đấy?" Thái Từ Khôn liếc cậu ta một cái rồi đi vào trường, "Hình như mẹ mày không cho mày ăn mà?" Lưu Dương phải nặng gấp ba Thái Từ Khôn, trong trường đội bóng nào cũng muốn có Lưu Dương làm thủ môn.

Lưu Dương hạnh phúc nói: "Bố em lén đưa cho em đấy." Bố cậu ta bình thường luôn tỏ ra ghét dáng vẻ to béo của cậu ta, lúc giải thích về nguồn gốc cái tên, ông nói: "Năm xưa bố làm lính đóng quân ở sa mạc"

Và sau này Lưu Dương đã dùng hành động thực tế để không phụ sự kỳ vọng của bố mình, trở nên to béo như một trái bóng.

Cậu ta ăn dè từng miếng nhỏ, nhưng cũng chỉ một tí là ăn xong, lúc này đang cầm cái túi nilon chẹp miệng.

Thái Từ Khôn nghĩ tới người bố làm đội trưởng ở cục cảnh sát của Lưu Dương, nói: "Bố mày chiều mày quá rồi!"

"Hê hê!" Lưu Dương cười, mắt vốn đã bị mỡ chèn ép rồi, giờ cười lên trông chẳng khác gì một đường chỉ, "Đại ca, chiều nay đi đâu?" Cậu ta chẹp miệng, "Thật ra thì em muốn đi bar."

"Trông mày vui quá nhỉ!" Thái Từ Khôn đạp vào chân cậu ta một cái, nói: "Cũng được."

Lưu Dương người nhiều thịt, độ đàn hồi tốt nên không cảm thấy đau, thấy nguyện vọng được thông qua thì vui lắm, còn ôm bụng cười khoái chí.

Hai người một béo một gầy, tương phản rõ ràng, các học sinh trong trường đều thầm nghĩ trong lòng nhưng không dám nói ra. Lưu Dương có bố làm trưởng cục cảnh sát, nhưng ở trường luôn là người bị bắt nạt, tính tình nhút nhát. Lúc gặp Thái Từ Khôn, cậu ta đang bị đám đầu gấu khóa trên vây trong một ngõ nhỏ đòi tiền, sợ hãi co rúm người lại như trái bóng, rúc ở trong góc tường, gương mặt trắng trẻo bị bầm tím.

Đám người kia lúc nhìn thấy Thái Từ Khôn thì lập tức bỏ chạy như ong vỡ tổ, biết cậu ta tuy nhỏ nhưng ra tay rất tàn nhẫn, người nhà lại luôn bao che cho cậu ta, từ khi nhập học cậu ta suốt ngày đi đánh nhau, thế mà thầy chủ nhiệm lại chỉ khuyên bảo qua loa một hai câu, không dám có thái độ gay gắt.

Lưu Dương thấy đám đầu gấu bỏ chạy, nhìn lên thì thấy Thái Từ Khôn và một đám đàn em đứng đằng sau, lập tức ngoan ngoãn lăn đến trước mặt Thái Từ Khôn, móc hết tiền trong cặp ra nói: "Đại ca, em...em đưa hết cho anh, anh...anh cầm đi ạ!"

Cậu ta lăn mấy vòng rất nuột, chắc là vì người béo nên dễ lăn.

Thái Từ Khôn liếc nhìn cậu ta, khẽ cười, nói: "Anh đây không thèm chút tiền nhỏ đó."

Sau này khi Lưu Dương nhớ lại, cậu ta cảm thấy đại ca Thái Từ Khôn của mình rất có khí chất của một bá vương, cho nên cậu ta mới quyết định đi theo đại ca đến tận bây giờ, "Đại ca, anh đúng là một người anh hùng từ trên trời rơi xuống, kéo em thoát khỏi vực sâu tăm tối." Thái Từ Khôn thì chỉ ước giá như mình chưa từng gặp tên béo này.

Sau khi quen biết với Lưu Dương, Thái Từ Khôn mới phát hiện ra cậu béo này đánh đấm rất khá, có được rèn luyện bài bản, chẳng qua là nhát gan thôi.

"Mày tập võ rồi mà không biết đánh trả à?" Thái Từ Khôn hỏi, "Nhìn cái bộ dạng run sợ của mày mà tao thấy nhục thay!"

Lưu Dương nuốt nước bọt, đáp: "Bố em đã dạy em đấy, nhưng...nhưng em chỉ mới được luyện tập thôi, chứ chưa đánh thật bao giờ cả."

Thái Từ Khôn nghe mà phụt cười.

Lưu Dương bám dính như thuốc cao bôi trên da chó vậy, ngày nào cũng đi theo Thái Từ Khôn, được nửa học kỳ thì chuyển sang học cùng lớp với Thái Từ Khôn luôn. Thái Từ Khôn cảm thấy bố của Lưu Dương bị não úng nước rồi, để cậu ta cùng cậu chơi bời lêu lổng mà không ngăn cản gì cả.

Cậu đi đánh nhau, Lưu Dương cũng đi đánh nhau, thế mà lúc gọi điện về cho phụ huynh, Thái Xung không tức giận, bố Lưu Dương cũng không tức giận, chỉ hỏi cậu ta có bị thương không. Cậu bùng học đi ra quán net, Lưu Dương cũng đi theo, bố cậu ta biết mà cũng không trách mắng.

Có đôi lúc Thái từ Khôn cảm thấy bố Lưu Dương là một người cha không có trách nhiệm, nhưng người ngoài thì ai cũng công nhận cục trưởng là người công chính nghiêm minh, có bản lĩnh và rất tài giỏi.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tiết đầu là tiết anh văn, Thái Từ Khôn đi vào lớp học, Lưu Dương ngồi cạnh cậu, nguyên một hàng cuối cùng chỉ có hai người họ.

Thái Từ Khôn quét mắt một lượt, thấy Bạch Mộng Nghiên ngồi ở chính giữa lớp, đang cầm cuốn sách tiếng anh đọc chăm chú, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy bóng lưng của cô bé, cùng một chút góc mặt nghiêng.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thái Từ Khôn, Bạch Mộng Nghiên lập tức quay đầu lại, nhíu mày trừng mắt nhìn cậu.

Thái Từ Khôn chú ý đến một chuyện, đó là cô bé đã cài cúc áo khoác lại rồi.

Cậu cảm thấy lúc tức giận nhìn cô bé cũng rất đáng yêu, cái miệng nhỏ chu lên, hai mắt phát sáng.

Thái Từ Khôn cố tình muốn trêu chọc cô bé, cậu cầm quyển sách tiếng anh, thờ ơ xé một nửa trang cuối, viết mấy chữ lên giấy rồi bảo đứa ngồi đằng trước truyền cho Bạch Mộng Nghiên.

Bạch Mộng Nghiên mở tờ giấy ra, trong đó viết ba chữ rất to rõ ràng – "Còn đau không?"

Chữ của cậu hoàn toàn không giống với tính cách và dáng vẻ của cậu, chỉ hời hợt viết thôi nhưng lại cực kỳ đẹp.

Bạch Mộng Nghiên lại một lần nữa quay đầu nhìn, thấy Thái Từ Khôn đang vẫy tay với mình.

Cái tay kia...

Bạch Mộng Nghiên lại cảm thấy ngực nóng lên rồi, cái áo khoác cài cúc vào khiến cho cô bé không được thoải mái lắm.

Cô bé xé nát tờ giấy như muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội vậy, sau đó lại cầm sách lên rồi vùi đầu vào đọc.

Không thèm trả lời cơ đấy!

Thái Từ Khôn đạp một cái vào chân bàn, tạo ra tiếng động cực lớn, Bạch Mộng Nghiên nghe thế cũng không buồn quay đầu lại nhìn.

"Đại ca, anh lại làm trò tình thú với chị dâu đấy à?" Lưu Dương nghiêm túc hỏi, cậu mở vở tiếng anh ra, cuốn vở trắng tinh không có một chữ nào.

"Ừ." Thái Từ Khôn thờ ơ đáp, cậu nhìn lưng Bạch Mộng Nghiên, nhỏ giọng hỏi: "Dê béo, mày thấy ngực to đẹp hay ngực nhỏ đẹp?"

Đến cái tuổi này thì kiến thức sinh lý coi như cũng hiểu đại khái rồi, tiết sinh học cũng có nói đến. Nhưng Lưu Dương lại không hiểu gì cả, cậu ta tự ôm lấy mình rồi nói: "Mẹ em nói ngực em to quá, bắt em phải ăn ít đi."

Thái Từ Khôn hung hăng đá cậu ta một cái.

"Đau quá đại ca!" Lưu Dương tủi thân nói.

"Cho chết!" Thái Từ Khôn dựa vào tường, "Lăn đi chỗ khác!"

Hai người nói chuyện to quá, làm giáo viên tiếng anh muốn lơ đi mà không được, lập tức cầm lấy viên phấn, nhắm thẳng Lưu Dương mà ném, nhưng Thái Từ Khôn lại bắt được rồi ném luôn vào thùng rác.

Giáo viên tiếng anh tức giận quát: "Thái Từ Khôn!"

Cũng là ba chữ Thái Từ Khôn, nhưng nghe chả giống với Bạch Mộng Nghiên gì cả.

Tiểu thiếu gia Thái Từ Khôn thầm nghĩ, ngay cả khi Bạch Mộng Nghiên nói cả họ cả tên của cậu ra, cậu cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.

Cậu đáp: "Có!"

Bạch Mộng Nghiên nghe xong, đầu lại cúi thấp hơn một chút.

"Em giải cho tôi câu này!" Giáo viên tiếng anh tức giận vỗ bảng nói.

Thái Từ Khôn nói tiếng anh rất trôi chảy, chỉ có Lưu Dương và Bạch Mộng Nghiên biết là cậu phát âm tiếng anh cực chuẩn, nhưng lúc kiểm tra hay thi thì toàn bị điểm kém.

Có đôi lúc Thái Từ Khôn sẽ bị gọi lên, Bạch Mộng Nghiên biết cậu có thể trả lời được, nhưng vẫn quay đầu lại, lén lút khua tay múa chân nói đáp án cho cậu, tuy sai nhiều hơn đúng, nhưng Thái Từ Khôn luôn không chút do dự nói ra đáp án mà Bạch Mộng Nghiên đưa cho mình.

Nhưng lần này, cậu đứng đợi đã lâu mà vẫn không thấy Bạch Mộng Nghiên quay lại.

Không phải giận thật rồi đấy chứ?

Cậu có phần sốt ruột nghĩ.

Thấy cậu làm mất nhiều thời gian, giáo viên tiếng anh càng tức giận hơn: "Thái Từ Khôn, em học bao lâu rồi mà đến cả một câu ngữ pháp đơn giản cũng không biết hả? Rốt cuộc thì em đã từng học tiếng anh chưa đấy!"

"Tất nhiên là rồi." Thái Từ Khôn trả lời, "Em học từ nhỏ cơ."

Cậu nhướn cao mày, cười nói: "Nhưng mà cô giáo của em lúc đó phát âm không được chuẩn lắm, lại chỉ dạy em đúng một câu thôi."

"Câu gì thế đại ca?" Lưu Dương xen mồm hỏi.

"I love you." Thái Từ Khôn cười tươi nói, gương mặt đẹp trai rạng rỡ như gió xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro