Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổng Tiếu Ngâm tìm đến một cái hang động dưới chân núi mà nghỉ chân, cùng lắm nàng có thể ngủ qua đêm nay mà không sợ thú dữ tha đi. Thật ra nàng đã thử nhóm lửa, Tôn Nhuế lúc trước khi còn ở cùng nhau đã chỉ nàng cách nhóm lửa bằng vật liệu ngoài tự nhiên, cuối cùng một mòi lửa cũng không chịu bén lên cho nàng, nàng lúc đó đã rất chăm chú mà,nàng đã làm gì sao. Bỏ đi, nàng từ nhỏ đến lớn đều không giỏi những chuyện này.

Nhặt những chiếc lá khô, gom lại một chỗ, cả ngày hôm nay nàng lang thang quanh ngọn núi đã vắt kiệt sức lực rồi, mà điều này lại khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

Tôn Nhuế ở bên này không ngừng cho người tìm kiếm, kết quả thu được chỉ là con số không, việc này làm cô đến nỗi tức điên lên, giết không ít người, khuôn mặt loang lổ vết máu cô đọng lại. Mái tóc bạc trắng theo bước chân của cô mà phất phơ trong không trung, đôi mắt đỏ ngầu không ngừng quan sát, cô không muốn bỏ xót bất cứ khoảng trống nào, đôi chân không ngừng chạy, tâm can như lửa đốt, đời này ,Khổng Tiếu Ngâm mà có bất cứ mệnh hệ gì, Tôn Nhuế cô thề sẽ giết hết người nhà Khổng gia kia.

Tôn Nhuế không ngừng tỏa ma khí để đứa trẻ trong bụng nàng có thể cảm nhận được, mối liên kết giữa cô và đứa trẻ là tuyệt đối, tìm được vị trí ma khí của đứa trẻ cũng tức tìm được Khổng Tiếu Ngâm.

Một ngày, hai ngày ,ba ngày rồi nhiều ngày...Tôn Nhuế như phát điên, ma khí vì thế mà ngày càng gia tăng, thu hút không ít ma quỷ. Chúng tìm đến cô, cô lập tức phanh thanh từng con, hiện hữu của ác quỷ lần lượt từng con mắt ở Khổng gia đều được chứng kiến, họ khiếp sợ nhưng không dám hó hé, có mặt Tôn Nhuế, họ chỉ việc đóng kín cửa phòng mà chui vào chăn trốn. Khổng Tình Nhi giờ đây ý định cướp lấy cô từ tay nàng cũng không còn, cô quá đáng sợ. Tiếng thét mang đầy thống khổ của con ác quỷ vang dội khắp nơi, khiến cho mọi thứ đều kiên dè.

...

Khổng Tiếu Ngâm cơ cực ở trong cái hang mà tạm lánh qua ngày, nàng sắp không cầm cự được nữa, cả người lấm lem toàn bùn đất, khuôn mặt xanh xao đi thấy rõ, những lọn tóc mái tùy tiện rơi trước mắt, môi sớm đã khô khốc đi vì thiếu nước. Khổng Tiếu Ngâm trước đó đã từng mất đi hy vọng nhưng đứa bé trong bụng lại cho nàng kiên cường, cố gắng tìm thứ gì để nàng có thể sinh tồn chốn rừng rú này.

Con gái của nàng rất ngoan, không hề làm nàng đau, nó biết mama nó đang rất mệt, nằm bên trong bụng mà an ổn ngủ. Nhưng một chuyện mà không ai ngờ đến chính là ma khí của đứa bé còn chưa chào đời này đã gián tiếp thu hút bọn ma quỷ xung quanh. Nó dù chỉ yếu ớt nhưng đủ để bọn chúng đánh hơi được, chúng là những ám linh, cực kỳ nguy hiểm, ăn linh hồn của đồng loại và con người để sống, nói chúng thua kém cấp bậc của Tôn Nhuế không là bao xa.

Khổng Tiếu Ngâm say ngủ vốn không biết điều gì sắp xảy đến với bản thân, chỉ thấy có chút hô hấp không thuận, toàn thân đều khônh có sức, vùng bụng cứ nhói đau liên hồi. Đứa bé phát hiện ra ám linh kia liền không ngừng tỏa ma khí đe dọa, bảo vệ nàng khỏi chúng, nhưng ma khí của một ác quỷ còn chưa chào đời làm sao có thể chống cự lâu dài được với bọn chúng. Nhưng ám linh này lại muốn đùa giỡn với tiểu quỷ trong bụng Khổng Tiếu Ngâm. Nó cứ bay xung quanh nàng khiến nàng khó chịu, nó cứ khiến tiểu quỷ phải tỏa ma khí không ngừng. Đứa bé này bảo hộ mama của mình cực kỳ tốt, đối với một bào thai loài người bình thường nó thông minh hơn gấp trăm lần, bởi vì nó mang trong mình hai dòng máu, năng lực hơn hẳn loài người, có khi còn hơn cả đại ác quỷ Tôn Nhuế. Ám linh chơi đùa cũng đủ, nó rú lên một tiếng và không ngần ngại phóng về phía Khổng Tiếu Ngâm, chuyện sau đó....






Khổng Tiếu Ngâm trong vô thức cảm nhận được một hơi ấm quen thuộc, nàng nhận ra nó, đôi tay vì thế luồng qua eo ôm chặt lấy đối phương, cả thân thể rút sâu vào lồng ngực người kia mà cảm thụ. Tôn Nhuế nhìn nàng an ổn ngủ như vậy thực hài lòng, cũng may cô đã đến đó kịp lúc, đem ám linh kia xế thành từng mảnh, mẹ con nàng lập tức được đưa trực tiếp trở về biệt thự của hok tại Thượng Hải.

Tôn Nhuế đối với người nhà Khổng gia liền đem ký ức của họ về việc này mà xóa hết, ngay cả Khổng Y Nhiên từng tồn tại cũng mất đi,hoàn toàn như chưa có chuyện gì xảy ra. Ôm lấy Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế cô hôn nhẹ lên đôi mắt của nàng, rồi đến sống mũi, vầng trán, đôi môi ấy. Nàng đã gầy đi rất nhiều, trên người cũng có không ít vết thương, nàng không biết cô đã đau lòng đến nhường nào. Tôn Nhuế đây là lần đầu tiên mất tự chủ như vậy, không ngần ngài tàn sát mọi thứ, tất cả cũng chính vì Khổng Tiếu Ngâm.

Bên phía Tôn gia cũng không yên ổn gì, Tôn Tịch Nhân biết được sự việc liền không ngại cử người đến địa ngục ném tất cả ám linh vào hố sâu không đáy, chúng sẽ ở đó cho đến khi tâm biến hoàn toàn. Tất nhiên việc này mẹ con Liễu Thanh Thanh đều sẽ không biết, ả chỉ có thể biết được Khổng Tiếu Ngâm suýt mất mạng, cái thai cũng chút nữa mà mất, và hai mẹ con nha này được một phen vui vẻ,nhưng bấy nhiêu nào có thể thỏa mãn được, Liễu Thanh Thanh lần nữa tính kế trên người Tôn Nhuế.



Khổng Tiếu Ngâm khi tỉnh dậy cũng là một ngày sau đó, nàng quá mệt mỏi vì đã đi rất nhiều, không có nước khiến nàng nhanh chóng thiếu dinh dưỡng. Cái bụng của nàng hiện tại ủy khuất kêu gào. Khổng Tiếu Ngâm rời khỏi giường, chân vừa đặt xuống đất liền chau mày, hiện tại mới nhận thức được bản thân ở chân có không ít vết thương. Hình như nàng bỏ qua cái gì đó, xoay đầu nhìn về phía sau mình, Tôn Nhuế vẫn chưa dậy,vẫn còn say ngủ a.

Khổng Tiếu Ngâm trong lòng một cỗ ấm áp, không e dè nằm lại vào lòng cô, hai bàn tay đem đầu Tôn Nhuế áp vào ngực mình,hảo hảo yêu thương cô.

Nhưng nàng làm như vậy chỉ tổ làm cô thức giấc, nàng thật sự rất ngốc.

Tôn Nhuế cử động cơ mặt, mở mắt chỉ thấy một mảng tối om, thở cũng không được.

"Ân?"

Nàng nghe thấy liền buông lỏng tay ra, cúi đầu xuống liênc thấy ánh mắt ủy khuất của cô nhìn mình trân trân. Nàng chỉ cười ,rồi áp môi mình lên trán Tôn Nhuế, ở đó lưu lại một nụ hôn coi như thay cho lời cảm ơn vì đã đến cứu hai mẹ con nàng.

"Tiểu Khổng, em có bị ngốc không vậy?"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro