Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết giới ma đồng tạo nên ngày một yếu đi, theo đó Khổng Tiếu Ngâm cũng sắp chịu không nổi nữa. Hứa Dương Ngọc Trác dùng chút yêu khí cuối cùng của mình áp chế lại đau đớn cho nàng. Từ Mục Xán bên cạnh bị hai loại khí tức tấn công lấy, ma khí của đứa trẻ trong bụng Khổng Tiếu Ngâm cùng với loại yêu khí cực kỳ quen thuộc hối thúc nàng. Tô Niệm Thanh ôm lấy Từ Thu Vân đang run rẩy, hơi thở dồn dập nóng hổi không ngừng phả vào người cô, giờ phút này đây chỉ có Tô Niệm Thanh và Tôn Nhuế có thể chiến đấu.

"Tôn Tịch Nhân, buông tha cho các nàng, tôi liền vẫn sẽ gọi ông là ba."

Tôn Tịch Nhân phe phẩy cái đuôi dài, môi nhếch lên cười thật lớn.

"Buông tha? Nhuế nhi, uổng công con thông minh, nó là ma đồng, chỉ cần nuốt được ma đồng sẽ là bá chủ tam giới. Đến lúc đó khi đã thống lĩnh ba thế giới haha ta sẽ cho con cai quản toàn bộ ma giới."

Tôn Nhuế đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Tôn Tịch Nhân, ma khí phát tán áp đảo tất cả loại khí tức xung quanh. Trái tim cả ba người Hứa Dương Ngọc Trác, Từ Thu Vân và Từ Mục Xán một thanh như bị bóp chặt. Yêu ma vốn dĩ không phải xung khắc nhưng ma khí cơ hồ áp đảo yêu khí đã là chuyện hiển nhiên, cả người khụy xuống, và ba đều rơi vào trạng thái hôn mê.

Tô Niệm Thanh gọi lớn thế nào Từ Thu Vân cũng không hề tỉnh, xoay lưng nhìn đến hai cỗ thân thể ma quỷ đang không ngừng công kích lấy nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn mọi thứ xung quanh đều sẽ bị họ càn quét hết. Ôm Từ Thu Vân đến chỗ của Khổng Tiếu Ngâm, đặt nàng nằm xuống ngay ngắn. Lại nhìn đến người bên cạnh, là cô gái hôm đó đột nhập vào phòng của cô, Từ Mục. Mắt thấy mái tóc của nàng rũ trước mắt, ý định giúp nàng vén lên,cũng không ngờ còn chưa chạm đến đã bị một cánh tay khác bắt lấy.

Tần Số Số ánh mắt đều là sát khí nhìn chằm chằm Tô Niệm Thanh hất tay cô ra. Mặc dù thân thể tổn thương nghiêm trọng nhưng sức lực cũng tính là phi thường. Phanh một cái liền ôm lấy Từ Mục Xán rời đi, Tô Niệm Thanh nhíu mày muốn cản rốt cuộc bị sát khí của người kia làm cho khựng lại.

Hai luồng ma khí bá vương giao chiến ắt sinh ra đối nghịch, bầu trời sớm đã bị màu đen nuốt trọn, sấm chớt không ngừng đánh liên hồi, những cơn giá lạnh buốt bắt đầu nổi lên và ngàng càng mạnh mẽ. Tô Niệm Thanh dùng thân thể chở che cho ba nữ nhân đang bất tỉnh nhân sự kia, mắt thấy gần đó có một chiếc ô tô, không nghĩ ngợi gì nhiều liền lần lượt đem các nàng vào bên trong, còn bản thân đi ra ngoài đừng dây thừng mang bên người cột chặt xe để không bị gió thổi bay.

Hứa Dương Ngọc Trác cơ hồ tỉnh, yêu khí rời xa trận giao chiến của hai loại ma khí bá vương kia đã khôi phục đôi phần, cả hai người kia cũng đồng dạng tỉnh lại.

Khổng Tiếu Ngâm cảm nhận được hài tử bên trong bụng mình đang muốn ra ngoài, vừa tỉnh dậy là không ngừng nắm chặt lấy ghế.

" Tôi...tôi...đứa.n...nhỏ...sắp..s...sinh..a"

Từ Thu Vân cầm lấy tay Khổng Tiếu Ngâm, cho dù chỉ mới hồi phục nhưng với khả năng của yêu thì so với nàng nhanh hơn một chút. Nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm không thể chịu nổi được nữa, Hứa Dương Ngọc Trác liền hạ một quyết định nguy hiểm.

"Phải giúp cô ấy sinh ngay, nếu không cả hai mẹ con đều sẽ chết."

"Nhưng ở đây không có dụng cụ hộ sinh, như vậy sẽ càng nguy hiểm hơn."

Dù là tình huống cấp bách nhưng sinh ngay thời điểm này không phù hợp, không có dụng cụ hộ sinh, khi sinh sẽ có phát sinh nhiễm trùng.

"Đến lúc này còn đợi sao, mau, giúp ta."

Nói rồi, Tô Niệm Thanh chỉ là hít lấy một ngụm khí lạnh nhanh chóng làm theo chỉ thị của Hứa Dương Ngọc Trác, đem áo khoác ngoài trải xuống dưới gầm xe, đem một cái khăn sạch đến cho nàng ngậm lấy, cũng may mắn chiếc xe này rộng rãi đủ chỗ cho bốn người cùng một chỗ. Từ Thu Vân bên cạnh chỉ có thể giúp Khổng Tiếu Ngâm trấn an, nàng không hề biết mấy việc sinh con như thế này. Tô Niệm Thanh đem váy áo của Khổng Tiếu Ngâm xé bỏ, để Hứa Dương Ngọc Trác ở phía dưới hộ sinh cho nàng.

"Khổng Tiếu Ngâm, cố lên, hài tử và cô nhất định phải sống."

Thời khắc ma đồng giáng thế là đặc biệt khinh diễm, yêu ma xung quanh đều bị ma khí này thu hút quy tụ về. Tô Niệm Thanh cảm nhận được nguy hiểm cùng cực, lại nói một mình cô không thể địch nổi ma quỷ có sức mạnh siêu nhiên kia. Từ trên bầu trời xuất hiện một đạo ánh sáng tỏa ra kết giới mạnh mẽ bảo hộ lấy các nàng. Hứa Dương Ngọc Trác đoán không sai, anh rể đến rồi.

Lang Quỷ cũng thuộc cai quản của bất kỳ thế giới nào, cũng không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại khí tức nào. Ngô Triết Hàm gầm gừ ,móng vuốt to lớn vồ lấy bọn tiểu tốt ma quỷ, yêu quái xung quanh. Tôn Nhuế nhìn thấy Ngô Triết Hàm đến liền có thể thở phào nhẹ nhõm cùng Tôn Tịch Nhân đánh một trận.

Tốc độ phi thường nhanh chớp mắt bàn tay Tôn Nhuế đã tại vị ở ngực Tôn Tịch Nhân giáng một chưởng. Ma khí ùn ùn phát tán, cỏ cây xung quanh cũng sớm bị chúng làm cho héo úa. Từ bàn tay xuất hiện một quả cầu màu đen hướng Tôn Nhuế đánh tới, cô lách người, di chuyển nhanh nhẹn ra phía sau Tôn Tịch Nhân. Ông ta vốn dĩ đoán được hành động của cô, lộn một vòng, chân đã vung đến ngay bụng Tôn Nhuế. Bị đánh bật ra xa, Tôn Nhuế ói ra một ngụm máu đen, trúng một đòn của Ma vương không phải là nhẹ, ôm lấy vùng bụng đang bị tổn thương, Tôn Nhuế thu lại một chút ma khí để hồi phục.

"Ha ha, con gái ngoan, con mãi mãi cũng không thể đánh bại được ta."

Mắt thấy Tôn Tịch Nhân đi về phía các nàng, Tôn Nhuế từ trong tay biến ra một thanh kiếm dài màu đỏ thẳm chém đến đỉnh đầu của ông ta.

Keng

Tiếng vũ khí va chạm vang lên, đại đao trong tay Tôn Tịch Nhân gắt gao áp đảo Tôn Nhuế. Một lần nữa ma khí xung đột tạo ra một lần sóng xung kích truyền xa vạn dặm.

Ngô Triết Hàm răng ngoạm lấy đầu một tiểu yêu cắn nát, lang trảo tướt đoạt mạng sống của đám yêu ma một cách tàn nhẫn. Ở bên trong xe, Khổng Tiếu Ngâm ngậm chặt lấy khăn, bàn tay một chút lực cũng không giảm ôm lấy tay Từ Thu Vân.

"Mama...người ráng lên...baba đang vì chúng ta chiến đấu bên ngoài."

"Phu nhân, một chút nữa thôi, dùng sức một chút."

Tình hình không mấy khả quan, hài tử trải qua một tiếng đồng hồ cũng không chịu ra ngoài, Khổng Tiếu Ngâm sức lực không còn nhiều, chỉ sợ cầm cự không được bao lâu.

"Ưm...a....a.."

Cắn chặt răng, Khổng Tiếu Ngâm nàng biết chứ, nếu hài tử không chịu ra ngoài cả hai mẹ con nàng đều sẽ chết. Nhưng đây là đứa con đầu tiên của nàng, là đứa con của nàng và Tôn Nhuế, nàng phải sinh nó ra, nàng không cho phép mình gục ngã.


Tôn Nhuế cả người chi chít vết thương, máu không ngừng chảy, lại nói Tôn Tịch Nhân như nổi điên, liên tục đánh không cho cô đường lui, Tôn Nhuế chỉ biết chống đỡ.

Đạp Tôn Nhuế dưới chân, Tôn Tịch Nhân ha hả cười lớn.

"Nhuế nhi ,ta đã nói rồi, ngươi mãi mãi cũng không....a...a"


Lời nói của ông ta cũng chỉ đến một nửa đã bị đánh bật ra xa. Cũng không nghĩ đến cô được nàng giải cứu.

"Mạc Mạc...đã lâu không gặp."

Người gọi Mạc Mạc chỉ nhìn cô cười mỉa mai, bao lâu nay, không ngờ ma lực lại giảm sút như vậy. Cúi người một chút, mái tóc thẳng dài của nàng cứ nhau vậy rủ xuống trước mắt Tôn Nhuế, người phụ nữ này cả đời cô cũng không quên được, Mạc Hàn.


Tôn Tịch Nhân từ đống đổ nát ngồi dậy, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Mạc Hàn, ông ta cũng nhớ rõ người phụ nữ này, khắc tinh của ma giới, được gọi là thần nữ.

Mạc Hàn là người tu hành, linh lực không nhỏ, lại thuộc dạng tu tiên đi, đối với yêu ma quỷ quái chính là khắc tinh, là một trời một vực. Năm đó Tôn gia ma tộc một chút nữa là bị nàng diệt vong. Cầm lấy đại đao xống đến, hướng nàng mà chém. Mạc Hàn ngẩn người, sau trang phục sườn xám đỏ thẳm tung bay trong không trung, hai bàn tay nhỏ nhắn ở hai thái dương Tôn Tịch Nhân tốc độ phi thường răn rắc một tiếng.

Bầu trời đêm kịt bỗng chốc tiêu tan, gió cũng ngừng thổi, mọi thứ trở về vẽ tĩnh lặng bình thường.

Mạc Hàn rời khỏi người Tôn Tịch Nhân, đầu của ông tay cũng theo chân nàng lăn trên đất...



(Đây là ảnh minh họa cho nhân vật mới ,Mạc Hàn)

----------
Tui sẽ hoàn bộ này trước nên hai fic sẽ gác lại vậy :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro