Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nhuế Nhuế, tiểu Vân, con bé sẽ có không chuyện gì chứ?"

Khổng Tiếu Ngâm sao bao nhiêu lần trấn an của cô cũng không thể nào yên tâm được, rúc ở trong lòng Tôn Nhuế mà thỏ thẻ. Nữ nhân này chính là hay để tâm rất nhiều đối với việc hệ trọng, đại loại như lần đó, nàng bị chính người nhà mình mang ra đằng sau núi, nơi vô cùng hẻo lánh để mặc cho nàng tự sinh tự diệt. Cho dù đã qua hơn một năm rốt cuộc nàng cũng không quên được khuất mắt đó, vẫn canh cánh trong lòng. Nâng cái cằm còn đang cúi xuống suy tư của nàng, Tôn Nhuế đôi mắt thâm tình như có thể nhìn thấy cả tâm tư của Khổng Tiếu Ngâm, đôi mắt nàng trong suốt nhưng vẫn đượm buồn, cũng đúng, nữ nhân này từ khi gặp cô đến nay cũng không còn ai ở bên cạnh, đều lần lượt ra đi, nay Từ Thu Vân như người mất hồn nàng không lo lắng thì ai lo lắng.

" Khổng Tiếu Ngâm, em biết là tôi sẽ đau lòng khi em cứ buồn bã như thế này mà..."

"Nhuế Nhuế xin lỗi, nhưng Vân nhi...haha Nhuế Nhuế hahaha"

Tôn Nhuế cúi đầu xuống, mái tóc cạ cạ vào cổ nàng khiến nàng nhọt mà cười thành tiếng. Thuận thế, bàn tay thon dài liền tìm đến eo của nàng thủ tiêu. Tiếng cười do bị cù lét của Khổng Tiếu Ngâm làm cho cô yên tâm phần nào, nhìn xem vui vẻ như vậy.

"Tiểu Khổng, nhìn em coi bộ vẫn còn sức lực để cười, chi bằng..."

Nghe trong lời nói của Tôn Nhuế có mấy phần lưu manh, Khổng Tiếu Ngâm liền thầy có chuyện chẳng tốt lành gì sắp đến, viện cớ cần đi tắm lại mà sốc chăn lên rời đi. Nhưng ma trảo của Tôn Nhuế nhanh hơn nàng, kéo nàng vào lại trong chăn và hành sự. Căn biệt thự lại trở về như trước, yên tĩnh đến lạ lùng, à, riêng phòng của các nàng thì âm thanh phát ra khiến người ta đỏ mặt.



"Tần Số Số, cô nhìn đi, lại là đám nhân viên vô tích sự của cô làm ra, hừ."

Nữ nhân khuôn mặt mỹ miều không ngừng nhăn lại, người ta nói, mỹ nhân cho dù tức giận cũng rất xinh đẹp quả không sai. Từ Mục Xán về đến nhà cũng không thể nghỉ ngơi, cũng không phải đám nhân viên ăn công rỗi nghề của người kia kéo thêm việc cho cô sao. Tập đoàn lớn như Tần thị ít nhiều cũng sẽ có những thành phần ăn chặn hoặc là gian manh đi, nàng cũng không nghĩ là nhiều như vậy, thế mà họ Tần kia lại không mảy may biết chuyện, xem ra tài che giấu thật giỏi. Nhìn thấy tiểu mỹ nhân ngồi kia đang tức giận đùng đùng, Tần Số Số càng không có hứng thú trêu chọc nàng như thường ngày. Mặc lấy áo choàng tắm đi đến, thuận tiện rót một ly rượu đưa trước mặt nàng.

" Tiểu Mục, chỉ một chút tiền thôi mà, cứ để mặc họ, Tần gia không phải không thiếu tiền, nào uống với tôi một ly..."

Nghe người kia nói, khuôn mặt nàng đen lại còn đen hơn nữa, lạnh giọng nói với người đang thoải mái hưởng thụ kia.

"Tần gia không thiếu tiền nhưng thiếu kỷ luật như vậy thì cái tập đoàn của chị sớm muộn gì cũng sẽ lụi bại, hừ hừ, còn nữa, Tần Số Số, rốt cuộc hôm qua chị rút đi mười vạn ra là để làm gì? "

Hỏi đến đây, Tần Số Số đột nhiên ấp úng cả nửa ngày cũng không trả lời được, điểm này càng làm Từ Mục Xán thêm nghi ngờ. Nhưng nghĩ đến dù sao cũng là tiền của cô, nàng quản cái gì. Thở dài một chút, nàng ngã lưng tựa vào ghế, đôi mắt nhìn ra phía cửa kính. Tần Số Số lần đó đưa nàng về Tần gia, gây biết bao sóng gió, suốt ngày nàng ở đó đều bị người trong gia tộc họ Tần lải nhải đến mức không chịu được. Giằng co một chút, rốt cuộc là nàng cùng Tần Số Số ở chung một chỗ như hiện tại. Ban đầu, cũng không phải nàng cự tuyệt mua một căn dinh thự ở ngoại ô thành phố mà sống, nơi đó vừa xa chỗ làm vừa hẻo lánh, sau khi bị nàng giáo huấn cho một trận, Tần Số Số liền đổi ý, mua một căn hộ cao cấp mà ở. Nói đến căn hộ này, phải nói một câu thôi, chính là hại nàng xấu hổ chết đi. Nguyên do đến từ họ Tần kia, chọn chỗ nào không chọn, lại chọn ngay tòa nhà lát kính bên ngoài, mỗi lần cùng cô thân mật lại bị không ít người ở tòa nhà đối diện trông thấy. Tuy nói là vậy nhưng Tần Số Số chưa bao giờ đi quá giới hạn của nàng, chỉ thân mật bên ngoài, có khi đơn giản chỉ là một cái ôm.


Đặt ly rượu xuống, Tần Số Số quỳ xuống hai tay đặt ở eo nàng ôm lấy, đầu ngẩng cao, mắt đối mắt với nàng.

" Là ai làm Từ tiểu thư của chúng ta phiền não đây?"

"Còn không phải tên hỗn đãn họ Tần nào đó sao."

Còn hỏi nàng, nàng hận không thể đánh chết Tần Số Số. Từ Mục Xán bàn tay vô thức ở khuôn mặt của cô xoa nhẹ lấy, vẫn như cũ, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười của cô làm nàng có chút bí ẩn. Vì sao cho dù là giận, buồn bả hay vui vẻ, cô vẫn như vậy, cười rạng rỡ như vậy. Hôn lấy lòng bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đáy mắt Tần Số Số hiện tại chỉ thu một mình nàng. Cô vốn dĩ phong lưu, trước khi gặp được nàng, không biết đã từng giao du với không biết bao nhiêu nữ nhân, cũng từng trải qua mối quan hệ yêu đương chính thức nhưng vẫn không vẹn toàn. Những nữ nhân trèo lên giường Tần Số Số chỉ vì cái danh đại tiểu thư họ Tần cùng với Tần thị chống lưng phía sau, họ thật ra đối với cô kinh tởm có thừa.


"Tần Số Số, chị sao lại yêu tôi?"

Bị nàng làm cho tỉnh, câu hỏi như vậy thật quá đột ngột, cô có chút mất tự nhiên. Đi về phía tường được lát kính, đôi mắt vẫn nhìn về phía xa xăm, cô suy nghĩ một lát, cũng không phát giác nữ nhân kia đã ở sau lưng cô từ lúc nào.

Khi ở cùng với cô, Từ Mục Xán tự nhiên mặc loại quần áo mát mẻ một chút, nàng cũng không biết mình khi mặc chúng có bao nhiêu câu dẫn, có bao nhiêu quyến rủ. Lại nói, nàng hiện tại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng dính, lộ ra đôi chân dài miên man của mình. Tần Số Số sau bao ngày sống chung cũng luyện được tuyệt kỹ không bị nàng mê hoặc mà làm điều xằng bậy. Từ Mục Xán vòng tay ôm lấy eo của ô, cơ thể tự động dán sát vào người Tần Số Số. Hơi nóng từ nhịp thở của nàng nhè nhẹ thổi lên ý nghĩ xấu xa trong đầu cô. Nhưng rốt cuộc vẫn bị lời nói của nàng đánh gãy.

"Họ Tần, tại sao lại là tôi, chị vì sao lại yêu tôi, Tần Số Số? Chẳng phải tôi đối với chị luôn...lạnh nhạt sao?"

Lời này của nàng chính là tâm tư bao lâu nay, ngày hôm đó Tần Số Số mở miệng nói yêu nầng cũng không có một cái lý do chính đáng, đến bây giờ nàng vẫn còn giữ mãi cái chấp niệm đó. Thở dài một chút, bàn tay tiến đến, đan sát vào những ngón tay xinh đẹp của nàng. Tần Số Số đôi môi mấp máy nhiều lần cũng không có phát ra một chút âm thanh gì.

"Tần Số Số, nhìn em, trả lời em, có được không?"

Đột ngột Từ Mục Xán đem cô xoay ra sau, đối diện với nàng, đôi mắt bồ câu vẫn tỏa sáng như vậy. Cúi người một chút, đôi môi cuối cùng cũng bám vào nhau, mùi vị ngọt ngào này ,không lẫn vào đâu được, cô chính là mê mẩm lấy nó.

" Tiểu Mục, nếu tôi nói tôi là yêu em từ ánh nhìn đầu tiên...em có tin không?"

Lời nói tuy ngập ngừng nhưng ý tứ rất rõ ràng, Từ Mục Xán không đáp chỉ rướn người hôn lên má cô một cái sau đó lại mỉm cười khuynh quốc khuynh thành. Tần Số Số chửi thề trong lòng, rốt cuộc là bị nàng bức điên. Hai tay không đợi chủ nhân ra lệnh, một giây đã bế nàng đặt lên bàn làm việc. Nàng hiện tại có bao nhiêu yêu nghiệt liền có bấy nhiêu. Các nàng làm chuyện người lớn vẫn không nên cho con nít thấy, hàng xóm đối diện nhanh nhẹn đóng cửa phòng chống, hai người ta thật không có ý từ gì cả.

Được Từ Mục Xán chấp nhận không phải chuyện nhỏ, lần này không rõ được suy nghĩ của nàng Tần Số Số có đôi chút chập chờn.

"Tiểu Mục, chị chị chị có thể sao?"

Nàng nhìn cô, cười mỉm một cái, giọng điệu đôi chút hờn dỗi.

" Từ lúc nào, chủ tịch Tần thị là hóa thành tên cà lăm rồi!"

"Tại em cả"

"À à, thật có lỗi, Tần tổng."

Hai chữ Tần tổng của Từ Mục Xán không hiểu thế nào lại đối với Tần Số Số không hài lòng.

" Một năm theo đuổi, em vẫn chưa chịu sửa cách xưng hô!"

Xác định là giận dỗi nàng rồi, Từ Mục Xán bắt lấy hai cái má đang phồng lên kia, đồng thời kéo kéo nó.

"Vậy phải gọi bằng gì đây?"

"Cục cưng "

"Quá mức sến súa!"

"Gọi cục cưng!"

"Gọi cái khác được không?"

"Gọi chị là cục cưng ."

"Được, cục cưng thì là cục cưng vậy."

...





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro